Tại một bãi đất trống gần bìa rừng, một đám trẻ tụ tập lại. Chúng xấp xỉ chín mười tuổi, da dẻ đen nhẻm, chân tay lại rắn chắc, hoàn toàn có những đặc điểm của một đứa trẻ con nhà nông. Ở giữa chúng là một đứa bé khác, mặt mũi sáng láng, màu da cũng sáng hơn, so với đám trẻ thì càng giống một tiểu thiếu gia chịu sủng ái hơn. Chỉ tiếc đứa bé quá gầy gò, khắp người lại chịu những vết thương do bị đấm đá, mặt mũi trắng bệch bầm tím vài chỗ, thoạt nhìn đáng sợ vô cùng. Mà đám trẻ dường như cũng không quan tâm tới tình trạng đứa bé đó, chúng vẫn cứ tiếp tục lao vào dùng chân đá đứa bé. "Đá nó! Đá nó cho tao!" "Phi! Chỉ là thứ dã chủng, còn dám lên mặt!" "Chẳng phải khi nãy mày còn dám lao vào đánh tao sao, sao bây giờ nằm co ro thế kia hả?!" Mà đứa bé chỉ có thể mím môi cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không rên la một tiếng, càng không lên tiếng xin tha. Đám trẻ đánh mãi một hồi cũng thấy chán, sau khi đạp vào bụng đối phương một đạp cuối, chúng nhổ nước bọt bỏ đi. Sau khi đám trẻ rời đi một lúc lâu rồi, đứa bé mới cử động được thân thể. Nó lê lếch thân mình đi về phía một hồ nước nhỏ phía sau làng, tẩy rửa hết những thương tích trên người. Vết thương tiếp xúc với nước lạnh khiến thân hình nhỏ bé run rẩy, nhưng nó vẫn im lặng không nói lời nào mà hoàn thành công việc của mình. Động tác thuần thục nhanh chóng như thể đã làm việc này vô số lần. Sau khi đã làm xong hết rồi, nó mới dám mặc lại bộ quần áo cũ rách, lê bước về nhà. Gọi là nhà, nhưng nơi này còn không bằng một cái chòi vịt dựng ngoài đồng. Mùa hè nắng nóng thiêu đốt, cả gian phòng đều nóng bức ngột ngạt. Mùa đông gió lùa qua khe hở, lạnh buốt xương. Những ngày mưa to gió lớn trần nhà ủ dột, từng hạt mưa rơi đều đều xuống nền đất. Trong nhà cũng không có gì đáng để gọi là đồ dùng. Một chiếc tủ gỗ cũ kỹ đã bị mối ăn mục ruỗng, một cái bàn gỗ xiêu vẹo như tự đóng, mấy chiếc ghế xấu xí nhem nhuốc màu, và một tấm phản phẳng được dùng thay giường. Trên phản là một thiếu phụ. Bà chỉ mới ngoài ba mươi, nhưng ốm đau bệnh tật khiến gương mặt bà hóp háp, cả người gầy gò như một cái xác khô. Thấy đứa bé đẩy cửa ra bước vào, bà nhỏ giọng thều thào: "Cao Mạnh, con đi đâu vậy?" Đứa bé được gọi là Cao Mạnh chỉ im lặng đến gần tấm phản, trong nhà không có đèn, mắt người thiếu phụ lại mờ, thành thử bà chỉ nhìn thấy một bóng dáng bé nhỏ lờ mờ. Cao Mạnh mở miệng, giọng lí nhí: "Con... Con định đi kiếm xem có nhà nào cần người hầu không..." Gương mặt thiếu phụ tái nhợt, nước mắt từ trong hốc chảy ra. Nhi tử duy nhất của bà, thân sinh cốt nhục bà mang nặng đẻ đau nay lại phải sống cực khổ như thế này. Kể từ ngày bà ốm liệt giường không thể đi lại, Cao Mạnh vẫn luôn đi kiếm việc làm thay bà. Nhưng một đứa trẻ còn nhỏ thế này, làm sao có ai chịu thuê mướn? Hơn nữa trong mắt bọn họ, nhi tử của bà chỉ là một dã chủng... "Không cần, trước kia ta vẫn còn lưu lại được chút tiền, con còn nhỏ, sao có thể đi làm được." "Mẫu thân! Tiền đó là để dành cho người chữa bệnh..." "Cao Mạnh, bệnh của ta ta là người hiểu rõ nhất. Con nghe lời, đem tiền đi mua chút đồ ăn về, nhanh lên." Cao Mạnh tuy trong lòng vẫn còn phản đối, ngoài mặt chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời. Đợi nhi tử cầm tiền rời đi rồi, người thiếu phụ khẽ thở dài một hơi, nhìn lên trần nhà, trong mắt tràn ngập hoài ức. Trước kia bà vốn là một nữ nhân xinh đẹp, có phụ mẫu thương yêu, gia đình tuy không giàu có nhưng cũng không quá nghèo khổ, lại được nhiều người theo đuổi. Bà thương phụ mẫu tuổi già sức yếu phải sống cô đơn, cho nên đã gần hai mươi vẫn chưa chấp nhận một lời cầu hôn nào. Ở làng quê này, nữ nhân mười sáu tuổi đã có con đầu lòng, thậm chí là đứa thứ hai, thứ ba. Cho dù bà đẹp đến cỡ nào, thì quan niệm về tuổi tác cũng khiến những người trong thôn chùn bước, cuối cùng ngày càng ít người muốn ngỏ ý với bà. Phụ mẫu thương nữ nhi, vẫn luôn khuyên bà, nhưng bà trời sinh là người cố chấp, kiên quyết làm theo ý mình. Quãng thời gian sau đó trong nhà ngày càng khó khăn, bà theo người lên trấn giúp việc để kiếm thêm tiền giúp đỡ gia đình. Cũng lúc đó, bà gặp phải người đàn ông làm thay đổi cuộc đời của mình. Gã là Cao Thắng, tự xưng là một thuần thú sư. Ở cái thị trấn nhỏ bé này, thuần thú sư chỉ là một giai cấp cao quý nào đó mà họ cả đời cũng không với tới, thành thử mọi người vô cùng tôn sùng gã. Bà cũng là một trong số đó. Run rủi thế nào, một vài lần bà vô tình gặp gã khi đang làm việc. Thiếu nữ vừa mới ngoài hai mươi nhan sắc còn tươi mơn mởn, nhưng lòng lại ngây thơ trong trắng chưa biết sự đời. Cao Thắng nhìn trúng nhan sắc của bà, dựa vào gương mặt vài phần điển trai của mình, lại thêm mấy lời ngon ngọt đã khiến bà tin tưởng, sa vào vòng tay của gã. Một năm sau đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của bà. Cao Thắng miệng ngọt, biết cách dụ dỗ khiến bà chìm trong ôn nhu không biết trời trăng gì nữa. Gã nói rằng mình là người thừa kế một gia tộc lớn, giàu có vô cùng, tương lai sẽ thú bà về cho bà một danh phận hẳn hoi. Thỉnh thoảng gã lại tặng bà những món trang sức lộng lẫy. Nhưng gã không muốn bà gây phiền phức cho mình, cho nên gã nói mình đang có nhiệm vụ bí mật, bà tuyệt đối không thể tiết lộ mối quan hệ của họ. Bà cứ thế mà tin tưởng vào lời hứa hẹn của gã. Mà lúc này đây, bà cũng đang hoài cốt nhục của gã. Nhưng Cao Thắng không thể ở mãi thị trấn nhỏ này. Gã cũng đã chán bà, hiển nhiên càng không có ý định mang bà quay trở về gia tộc. Vì thế gã để lại cho bà một số tiền nhỏ, cùng lời hứa hẹn rằng sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ được giao sẽ quay về đón bà. Rồi sau đó gã rời đi. Còn bà thì tin tưởng từ tận đáy lòng rằng gã sẽ quay trở về. Bà mang cái bụng bầu về làng, bị người trong làng chỉ trích là chửa hoang, vẫn chỉ có thể cắn răng im lặng không nói gì. Phụ thân nhìn bà đầy thất vọng, mẫu thân khóc hết nước mắt, bà cũng chỉ đỏ mắt quỳ xuống chịu đựng. Khi bà sinh đứa bé, bà theo thói quen ở làng quê chọn một cái tên dễ nhớ liên quan đến đứa trẻ, vì vậy đứa bé được gọi là Cao Mạnh. (Mạnh: Cả, lớn, khởi đầu) Phụ mẫu bà vì đau buồn quá độ mà qua đời sớm, bà một mình làm lụng nuôi con, thân thể ngày càng hư hao. Mà Cao Thắng thì vẫn đi biền biệt không có tung tích. Người trong làng đối với bà chỉ có cười nhạo cùng mắng chửi, hoàn toàn không hề có ý định giúp đỡ. Lâu dần, bà cũng có vài phần hoài nghi, nhưng rốt cuộc bà thà rằng tự lừa mình dối người để có động lực tiếp tục phấn đấu, còn hơn nhận rõ chân tướng tàn khốc. Đến nay Cao Mạnh đã mười tuổi, nhưng gầy yếu hơn cả những đứa trẻ mới bảy tám. Nó từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, cũng im lặng hơn rất nhiều. Bà đau lòng mỗi khi thấy nó bị người ta gọi là dã chủng, cũng sợ nó sẽ hận phụ thân mình, vì thế luôn kể cho nó nghe phụ thân nó là một người vĩ đại như thế nào. Những lúc như thế Cao Mạnh chỉ gật đầu vâng dạ, gương mặt không nhìn ra được chút cảm xúc vui buồn nào. -------------------------------------------------------------------------- Một ngày khác, Cao Mạnh lại bị đám trẻ vây đánh. Trẻ con rất dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực của người lớn, vì thế chúng tuy chưa hoàn toàn rõ ràng khái niệm dã chủng, song cũng đã cực kỳ căm ghét nó. Nó thường xuyên bị đánh vì lý do này, mà quan trọng nhất là nó không bao giờ chịu thua, thành thử đám trẻ lại càng ghét nó hơn. Khu vực gần bìa rừng là nơi phụ mẫu chúng căn dặn không được đến gần, vì trong rừng có thể tồn tại yêu thú. Nhưng trẻ con càng cấm lại càng thích làm ngược lại, hơn nữa nơi này vô cùng vắng vẻ, thế là kể từ đó trở thành địa điểm để chúng đánh Cao Mạnh. Cao Mạnh lần này bị đánh không chịu nổi nữa, quyết thà chạy vào rừng còn hơn để đám trẻ này ra tay tàn nhẫn, vì thế nó cắm đầu mà chạy mặc kệ những lời đồn đãi về yêu thú. Lũ trẻ ban đầu còn hào hứng đuổi theo, sau vào rừng rồi cảm thấy rờn rợn, nhớ tới những câu chuyện yêu thú ăn thịt người lại mềm nhũn người ra, thành thử từ bỏ không đuổi bắt nó nữa. Lần này Cao Mạnh thoát được lũ trẻ, nhưng ngược lại nó lại bị lạc trong rừng. Không khí u ám lạnh lẽo khiến cả người nó run rẩy, nhưng rồi lại tự trấn tĩnh bản thân tìm đường ra. Giữa lúc mò mẫm, nó nhìn thấy hai con mắt vàng to bự trong lùm cây đối diện. Ánh mắt hung ác nhìn nó như nhìn con mồi của mình. Cao Mạnh đứng im tại chỗ, đến cả hô hấp cũng không dám thở mạnh. Nó nghe bảo rằng tuyệt đối không thể bỏ chạy, bằng không mãnh thú sẽ đuổi theo. Trong lùm cây bước ra một con sói to lớn gần bằng nó, hàm răng trắng nhe nhởn còn đang chảy dãi. Cao Mạnh có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng khoảng khắc khi nó tưởng rằng còn quái vật đó sắp tấn công mình thì con sói đột nhiên lại chùn bước và bỏ đi. Mồ hôi lạnh từ trên trán vẫn đang chậm rãi nhỏ xuống, nó không dám nhúc nhích, sợ rằng bất kỳ một khoảng khắc nào con sói cũng có thể quay lại. Cảm giác lành lạnh trên vai khiến nó giật mình quay người lại. Một bàn tay bé nhỏ trắng nõn đang đặt trên vai nó. Cao Mạnh bình tĩnh lại nhìn thẳng vào đối phương, chỉ thấy đó là một đứa bé cao hơn mình một chút, nhưng gương mặt trông còn non nớt hơn mình. Đứa bé hết sức ngây thơ, ánh mắt trong suốt như thủy tinh, bàn tay hơi rụt lại vì hành động quay lại của Cao Mạnh, nhưng rồi lại chần chừ nắm lấy tay nó. Nó hơi bất ngờ, toan rụt ra, nhưng lòng bàn tay vốn đang lạnh lẽo lại bất ngờ trở nên ấm áp, thành thử khiến nó luyến tiếc buông ra. "Ngươi... ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?" Đứa trẻ chỉ im lặng nhìn Cao Mạnh không nói lời nào, rồi kéo tay nó rời đi. Đôi bàn tay bé nhỏ lại có lực đạo lớn vô cùng, Cao Mạnh suýt chút nữa bị kéo đến lảo đảo. Nó đành phải đi theo, trong lòng tò mò không thôi, cũng dậy thêm một phần cảnh giác. Cho đến khi nhìn thấy lối ra khỏi rừng lờ mờ từ xa, lòng nó mới yên tâm trở lại. Đứa trẻ từ đầu đến đuôi đều không nói một lời nào, ngay cả sau khi dắt Cao Mạnh ra khỏi rừng rồi vẫn im lặng đứng đó. Nó ngây ngốc mà nhìn xung quanh, đến khi quay đầu lại về phía rừng thì phát hiện ra đứa trẻ đã biến mất từ bao giờ. ------------------------------------------------------------------------ Người Cao gia xuất hiện đón Cao Mạnh đi một cách bất ngờ, hoàn toàn không báo trước. Mẫu thân của Cao Mạnh vô cùng hạnh phúc, tuy rằng họ chỉ đón mỗi Cao Mạnh chứ không đón cả bà, nhưng như thế đã quá đủ. Bà không còn là thiếu nữ ngây ngô chìm đắm trong tình yêu như thuở trước nữa, càng không dám hy vọng Cao Thắng vẫn một lòng nhớ mong mình. Chỉ cần nhi tử của bà có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp hơn, người làm mẫu thân như bà đã cảm thấy mỹ mãn. Cao Mạnh thoạt đầu không muốn đi, nó muốn ở lại chăm sóc cho mẫu thân. Nhưng dưới những cơn khóc lóc cùng nài nỉ của bà, nó đành phải chấp nhận. Ngày nó lên đường, mẫu thân cố gắng mang thân xác đầy bệnh tật đi đến tận đầu làng để đưa tiễn. Bà vẫy chiếc khăn tay đã loang lổ vì cũ nát mà từ biệt nó, cố gắng dặn dò nó sống cho thật tốt, phải biết nghe lời phụ thân. Đó cũng là lần cuối cùng Cao Mạnh nhìn thấy mẫu thân. Vài tháng sau đi nó rời đi, mẫu thân qua đời trong căn nhà cũ kỹ đó, không một ai phát hiện. Rất lâu sau này khi nó quay về làng mới biết được, vì người Cao gia hoàn toàn không hề nhắc đến việc này. Cao gia không phải một gia tộc lớn như mẫu thân vẫn luôn nghĩ, cũng không phải vì nhớ tới tình nghĩa gì mà đem nó rước về. Cao Thắng là nhi tử duy nhất của lão gia tử, gã có mấy người vợ, nhưng toàn bộ đám con đều chỉ là nữ nhi. Cách đây một năm gã ra ngoài sinh sự thế nào lại bị người đánh trọng thương hấp hối mà chết. Đối phương khác bọn họ, là đại gia tộc lớn, Cao gia chỉ có thể nín nhịn. Nhưng hương khói Cao gia không thể dứt đoạn tại đây, lúc này Cao lão gia tử cho người thăm dò mới nhớ ra gã còn một tư sinh tử ở bên ngoài, liền cho người mang về. Cao lão gia tử chẳng thương yêu gì Cao Mạnh, nhưng xem ở phân thượng nó là người kế thừa duy nhất của Cao gia thành thử đối xử cũng không tệ. Ít ra cuộc sống của Cao Mạnh có thể nói là một bước lên mây, có chăn êm nệm ấm, cẩm y ngọc thực, lại được cho đi học viết học đọc. Các tỷ muội tuy không ưa một kẻ xa lạ vào chiếm chỗ này, nhưng bị mẫu thân căn dặn nhất định phải vờ như đối tốt với nó, họ cũng không ngại cho nó chút sắc mặt. Cao Mạnh chỉ là một đứa bé nhà quê chưa hiểu việc đời, cứ như thế bị thái độ của trên dưới Cao gia lừa gạt, thành thành thực thực tin rằng Cao Thắng là một phụ thân tốt như mẫu thân nói, mà Cao gia cũng vô cùng yêu quý nó. Năm mười hai tuổi Cao Mạnh trắc thí ra tư chất màu chàm, lại càng được Cao lão gia tử sủng ái, nhất thời ở Cao gia có thể coi như gọi mưa gọi gió. Bản thân nó ở trong Cao gia lâu ngày, cũng ngày càng học được bộ dáng thiếu gia nhà giàu, đứa trẻ im lặng rụt rè ngày xưa cũng dần dần biến mất. Nó được tặng cho những yêu thú tốt nhất để ký khế ước, cũng được vô số lời khen ngợi từ các gia tộc khác, mà Cao gia cũng nhân cơ hội đó nâng cao vị trí của mình. ------------------------------------------------------------------------- Thiếu niên ngày càng cuồng ngạo. Hắn bắt đầu hống hách kiêu ngạo vì tài năng của mình, không coi ai ra gì. Nhiều lần hắn gây chuyện lớn khiến Cao lão gia tử phải ra mặt để giải quyết. Hắn cưới được một thê tử xinh đẹp, là nữ nhi của một gia tộc giàu có. Một năm sau đó nàng lại sinh cho hắn một nhi tử. Chưa đến hai lăm hắn đã là thuần thú sư trung cấp. Tất cả những gì hắn sở hữu khiến nhiều người ái mộ lại ghen tị. Nhưng dường như trời cao đã không chịu nổi thái độ cuồng ngạo của hắn nữa. Lần ấy, Cao Mạnh gây ra họa lớn. Hắn lỡ tay giết chết nhi tử của một gia tộc lớn, lại còn là người thừa kế đầy triển vọng nhất. So với Cao gia thì gia tộc ấy lớn mạnh hơn gấp trăm lần. Tuy không có ai có thiên phú cao hơn hắn, nhưng so với Cao gia chỉ có một mình hắn là thuần thú sư thì vẫn mạnh hơn nhiều lắm. Hắn nào nghĩ nhiều như vậy, chỉ luôn cho rằng cường giả vi tôn, cho dù mình gây chuyện lớn đến cỡ nào vẫn sẽ được giải quyết. Chỉ tiếc lần này lại không được như mọi khi. Gia chủ bên gia tộc kia vì quá tức giận mà sai người bỏ thuốc vào rượu của hắn. Thuốc đó khiến cho người uống vào sẽ tùy thời rơi vào trạng thái điên cuồng không thể khống chế bản thân, mà đối với một thuần thú sư thì không khác gì một kích chí mạng. Do tác dụng của thuốc hắn không thể điều khiển yêu thú thuận lợi như trước nữa, thậm chí nhiều lần lên cơn điên còn ra tay sát hại yêu thú lẫn người hầu xung quanh. Thuốc này lại chưa có giải dược, thành thử hắn cứ phải chịu đựng sự giày vò. Nhưng làm hắn thất vọng nhất chính là thái độ của Cao gia. Nhận thấy gia chủ gia tộc kia vẫn muốn tiếp tục ép sát, hắn lại không còn giá trị sử dụng nữa, Cao lão gia tử dứt khoát từ bỏ hắn. Ban đầu nhận hắn về cũng chỉ để tiếp nối hương khói Cao gia, tuy nhờ thực lực hắn mà địa vị Cao gia mới được nâng cao, nhưng cũng không đáng để diệt tộc. Nếu Cao Mạnh chết thì cứ để nhi tử của hắn thừa kế thay là được. Bị gia tộc chối bỏ, thê tử vốn ân ái lại trở mặt nói lời chua ngoa, bằng hữu ngày xưa thân cận cũng từ từ rời bỏ, Cao Mạnh như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục. Hắn thất thểu chạy về làng xóm xưa, mới phát hiện ra rằng mẫu thân của mình đã qua đời lâu rồi. Nỗi đau cùng sự chua xót khiến hắn lại lâm vào điên cuồng, hoàn toàn không kiểm soát được bản thân. Hắn không nhớ mình đã làm gì, chỉ nhớ đã chạy rất lâu, cho đến khi trước mắt chỉ còn màu đen mới ngất đi. Khi Cao Mạnh tỉnh lại, hắn nhận ra mình đang nằm trong một hang động lớn. Bên dưới chỗ hắn có lót cỏ, ngoài cửa hang còn dư lại củi cháy dở, chứng tỏ có người mang hắn đến đây. Hắn vừa mới ngồi dậy, liền thấy từ cửa hang đi vào một thiếu niên. Gương mặt cậu thanh tú có vài phần non nớt, thoạt nhìn còn chưa thành niên. Hắn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Thấy hắn tỉnh dậy, cậu cầm trên tay một con gà rừng tiến lại đặt xuống đất, rồi ngồi nhìn chằm chằm hắn. "Ngươi là ai?" Thiếu niên không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hắn. Khi hắn tưởng rằng cậu bị câm thì cậu lại mở miệng: "Có muốn ký khế ước với ta không?" Cao Mạnh giật mình, bởi vì câu nói này của thiếu niên bao hàm rất nhiều ý. Thiếu niên tinh xảo trước mắt hắn vậy mà không phải người, lại còn là yêu thú. Dù sao chỉ yêu thú mới có thể ký khế ước. Mà một yêu thú đã có thể hóa hình người nhất định phải từ cấp bảy trở lên, cũng có nghĩa là yêu thú cao cấp. Một yêu thú cao cấp đột nhiên ra tay cứu vớt hắn, lại còn đòi ký khế ước, Cao Mạnh cũng không dám quá tin tưởng. Huống hồ tình trạng của hắn hiện tại, có muốn ký khế ước cũng không xong... "Ta tùy thời có thể rơi vào trạng thái điên cuồng, thậm chí ra lệnh cho ngươi đi chết, ngươi vẫn muốn ký khế ước sao?" Thiếu niên trước mắt hoàn toàn không lộ ra chút sợ hãi nào. Trái lại Cao Mạnh còn đọc được trong ánh mắt đó chút bực bội như thể tại sao hắn lại dông dài như vậy. Tự dưng hắn lại cảm thấy lúng túng, như thể mình làm sai cái gì vậy. Nhưng sự kiêu ngạo không cho phép hắn nhận sự ban ơn từ người khác, cho dù đó là một yêu thú cao cấp. "Không ký, không ký. Ngươi muốn đánh muốn giết ta thế nào thì tùy." "Ta sẽ không làm vậy." Thiếu niên thở dài, vẻ mặt có chút oan ức. "Hiện tại không muốn ký khế ước thì thôi, ta đành chờ vậy." Cao Mạnh cũng không mấy tin tưởng vào những lời nói đó. Yêu thú vô tình, nhân loại bạc tình. Còn thật sự cho rằng sẽ có yêu thú nguyện ý vì nhân loại mà chờ đợi sao? Hắn cũng muốn xem thiếu niên này có thể chờ được bao lâu. Lại không ngờ, lần chờ đợi này kéo dài chỉnh chỉnh ba năm. Nhờ có những phương thuốc của thiếu niên, Cao Mạnh đã hoàn toàn bức hết độc trong cơ thể, hoàn toàn trở về trạng thái đỉnh phong như trước kia. Suốt ba năm, thiếu niên sớm chiều ở bên cạnh hắn chăm sóc, ngay cả những lúc hắn rơi vào trạng thái điên cuồng, rõ ràng có thể dễ dàng đánh ngất hắn, lại chỉ im lặng chịu đựng chờ hắn qua cơn. Nói không cảm động là giả. Nhưng Cao Manh không nghĩ đối phương thật sự có lòng vì mình. Ngay cả Cao gia từng sủng ái hắn như vậy vẫn có thể ném bỏ hắn khi cần, thì một yêu thú có thể trung thành bao lâu? Chẳng qua thiếu niên này nhìn trúng tư chất của hắn, hoặc một thứ khác, cho nên mới cam tâm chịu đựng mà thôi. Cho đến một ngày nọ, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa mà hỏi: "Rốt cuộc tại sao ngươi cứ phải chọn ta để ký khế ước?" "Số phận." Thiếu niên vừa gặm một cái đùi gà nướng vừa trả lời. "Mạnh biết hình thái thú của ta là gì không?" Mạnh là cách thiếu niên gọi hắn. Ban đầu Cao Mạnh có chút không quen, nghe cứ thấy sởn da gà thế nào. Hồi trước đến thê tử hắn cũng chưa gọi hắn thân thiết đến vậy. Nhưng cho dù có bắt đối phương sửa đối phương cũng nhất quyết không chịu, huống hồ hắn xác thực đánh không lại... Cho nên lâu dần cũng thành quen. Cao Mạnh chưa từng nhìn qua hình thái thú của thiếu niên, cũng không nhớ ra được có yêu thú cao cấp nào có đặc tính giống đối phương, thành thử đến bây giờ vẫn chưa biết rốt cuộc thiếu niên là yêu thú gì. Chỗ thiếu niên đang ngồi lóe lên một cái, chỉ còn một con mèo trên thân chằng chịt những vạch đen ngắn. Nhưng nhìn kỹ lại thấy đó không giống vạch đen, càng giống như những con mắt đang nhắm lại hơn. Lát sau con mèo lại biến trở về hình dạng thiếu niên tinh xảo. "Bách Nhãn Linh Miêu?!" Kỳ thực Cao Mạnh có chút sửng sốt. Loại yêu thú này từ lâu chỉ tồn tại trong truyền thuyết của giới thuần thú sư. Chúng không có nơi ở cố định, cũng không sống thành bầy. Chỉ nghe đồn rằng Bách Nhãn Linh Miêu có năng lực nhìn thấu tương lai thay đổi vận mệnh, mà những người trở thành chủ nhân của nó đều đạt được những thành tựu to lớn. Tuy đó chỉ là lời đồn, nhưng cũng không khỏi khiến Cao Mạnh trong phút chốc có chút mơ tưởng. "Ừm." Thiếu niên gật đầu như xác nhận. "Từ trước đến nay chủng tộc của ta đều nhận chủ theo số phận cả, Mạnh là định mệnh của ta, ta nhất định phải ký khế ước với Mạnh." Trong lòng không hiểu sao có chút hụt hẫng, nhưng rồi Cao Mạnh nhanh chóng phấn chấn lấy lại tinh thần. Cho dù không phải Bách Nhãn Linh Miêu đi chăng nữa, chỉ bằng một yêu thú cao cấp bất kỳ hắn đều có thể quay về hô mưa gọi gió. Đến lúc đó tất cả những kẻ từng dám bỏ đá xuống giếng đều sẽ bị hắn báo đáp lại từng người một. Cho dù là gia tộc kia hay Cao gia đi chăng nữa. Cao Mạnh nhanh chóng ký khế ước với thiếu niên. Sau khi ký xong, hắn nhận ra rằng, ngoại trừ năng lực thần kỳ đó ra Bách Nhãn Linh Miêu cơ hồ là có sức chiến đấu bằng không. Nếu đánh tay đôi dựa vào sức lực hẳn có thể miễn cưỡng ngang bằng với các yêu thú trung cấp, nhưng nếu thật sự ra chiến trường thì có khi chỉ bằng yêu thú cấp bốn cấp năm. Này cũng khó trách, năng lực của Bách Nhãn Linh Miêu quá nghịch thiên nên cái giá phải trả ngược lại là sức mạnh yếu hơn rất nhiều. Đối với một kẻ khát cầu sức mạnh như hắn, kết quả này hiển nhiên vô cùng không hài lòng. Nhìn thấu được hành động của đối thủ quả thực tiện lợi, nhưng nếu không có năng lực đánh trả cũng chẳng ích gì. "Ngươi yếu quá." Cao Mạnh không chút lưu tình phê phán. Hắn từng ký khế ước với yêu thú cấp sáu, lại là yêu thú chuyên về tấn công, cho nên đối với sức mạnh của Bách Nhãn Linh Miêu cấp tám thập phần không hài lòng. Chứ nếu đổi thành thuần thú sư khác phỏng chừng đã xúc động đến muốn khóc. "Nga." Thiếu niên ủ rũ cúi đầu, nếu có hai cái tai mèo trên đầu hẳn cũng đang cụp xuống. Rồi đột nhiên hai mắt cậu sáng lên, "Ta giúp Mạnh đi tìm yêu thú khác mạnh hơn! Tuy cấp thấp hơn ta một chút nhưng sức mạnh rất không tệ!" Nhờ có sự hỗ trợ của thiếu niên, Cao Mạnh thuận lợi ký khế ước được với hai con yêu thú khác, một con cấp năm một con cấp sáu, đều chuyên về tấn công, kinh nghiệm cũng tràn đầy, quả thực so với Bách Nhãn Linh Miêu thì mạnh hơn nhiều. Cộng thêm năng lực nhìn trước tương lai, tuy khi thi đấu không thể hoàn toàn tập trung chỉ nhìn trước được một vài chiêu số tiếp theo của đối thủ, nhưng này cũng đủ khiến hắn tự tin rằng không thể bại dưới tay bất kỳ ai. Hắn quay trở về, thuận tay báo thù những kẻ đã từng đạp hắn xuống. Ngay cả Cao gia hắn cũng không từ. Tuy Cao gia nuôi hắn, nhưng trước đó vẫn là người Cao gia ruồng bỏ mẫu tử hắn. Ban đầu hắn không định liên lụy đến thê tử cùng nhi tử, vì dẫu sao họ cũng vô tội. Tuy thê tử của hắn trở mặt, nhưng dù sao giữa cả hai vốn chỉ là hôn ước do hai bên gia tộc định ra, cũng chẳng có tình cảm gì. Nhưng sau đó hắn lại phát hiện ra nhi tử duy nhất của mình lại không phải thân sinh, mà là do thê tử cùng ái nhân chân chính của nàng lén lút qua lại mà hoài ra thì vô cùng tức giận, xuống tay tàn nhẫn. Nghĩ tới ơn dưỡng dục chục năm của Cao gia, hắn coi như không quá ngoan tuyệt, vẫn để đứa trẻ còn sống, coi như Cao gia có người hương khói. Còn người này có phải người Cao gia chân chính hay không, đấy là chuyện của bọn họ sau này, hắn sẽ không can dự vào nữa. Danh tiếng của hắn cũng phảng phất đồn xa, đặc biệt là về yêu thú cấp cao bên người hắn. Ban đầu còn giấu diếm được, nhưng về lâu dài họ cũng sớm muộn nhận ra đó là Bách Nhãn Linh Miêu. Vì thế nhiều người nhìn hắn bằng con mắt ước ao đố kỵ, còn hắn thì kiêu ngạo tự lập ra một khoảng trời riêng cho bản thân. Hắn quay trở về là một thiếu chủ cuồng ngạo không coi ai ra gì trước kia, càng thêm bất cần đời, cũng không còn dễ dàng tin tưởng ai nữa. Bên cạnh lại có rượu ngon, có mỹ nhân bồi bạn, có của cải tiêu xài không hết. Nhưng hắn lại chẳng còn ai thực sự xem như người thân, ngoại trừ thiếu niên. Thiếu niên vô cùng nhu thuận hiểu chuyện, không bao giờ đòi hỏi bất kỳ thứ gì từ hắn, cũng không bao giờ cần hắn dùng năng lực thông linh để xoa dịu tinh thần. Thậm chí những hắn lên cơn bực bội, thiếu niên mới là người phải an ủi ngược lại hắn. Điều này làm Cao Mạnh cảm thấy vô cùng tồi tệ, cảm giác như mình mới là người được chăm sóc vậy. Nhất là những lời đồn đãi về việc hắn có thành tựu hôm nay chẳng qua nhờ may mắn ký khế ước được với Bách Nhãn Linh Miêu, hắn cũng vô cùng khó chịu. Vì vậy hắn ngày càng hành xử hung hăng, như để chứng tỏ thực lực bản thân. Hắn trở thành học sinh của học viện Thanh Long, nhận vô số lời khen ngợi từ các lão sư, thậm chí lời mời ở lại giảng dạy nhưng hắn từ chối. Hắn không thích bị ràng buộc bởi bất kỳ thứ gì, vào học viện Thanh Long chẳng qua chỉ để chứng minh cho mọi người thấy tất cả mọi thứ hắn có được không phải nhờ may mắn không thôi. Các lão sư vô cùng tiếc nuối thở dài, cảm thấy với tư chất của hắn, chỉ cần ở lại mài giũa thêm tính cách nhất định sẽ thành kỳ tài. Hắn lại cảm thấy không cần thiết, thà rằng kiêu ngạo để người khác ngước nhìn, còn hơn đê hèn quỳ dưới chân người khác. Đáng tiếc thay, cho dù hắn mạnh mẽ đến như thế nào, thì vẫn chỉ có một mình. Khi hành động của hắn ngày càng táo bạo không coi ai ra gì, một số tổ chức đã bắt đầu rục rịch muốn ra tay diệt trừ sớm mầm họa này. Nhiều kiến cũng có thể cắn chết voi. Mà bọn họ cũng chẳng thể so với kiến. Vì thế không có gì ngạc nhiên khi hắn lại lần nữa bị những kẻ khác vây lấy đòi đánh đòi giết, lấy danh nghĩa trừ gian diệt bạo. Hình ảnh này làm hắn nhớ tới quá khứ khi mình còn là một đứa trẻ, cũng bị những đứa trẻ khác xúm vào đánh như thế này. Cơn phẫn nộ dâng lên từ đáy lòng khiến hắn vừa ra tay là sát chiêu. Các tổ chức lại càng có cớ buộc tội hắn, vì vậy không lâu sau đó hắn bị truy đuổi dồn vào đường chết. Khi hắn hấp hối sắp chết, bên cạnh hắn chỉ còn mỗi thiếu niên. Kỳ thực tình trạng của cậu cũng không khá hơn hắn bao nhiêu. Những yêu thú khác đều đã chết trong lúc chiến đấu. Mà người vây đánh bọn họ vẫn còn tính bằng hàng chục hàng trăm. Dưới tình huống như thế này, chết là một điều không tránh khỏi. Một tên thuần thú sư râu cá trê giọng trịch thượng chỉ tay vào hắn, quát to: "Cao Mạnh, hôm nay ngươi nhất định phải chôn thây nơi đây, đền mạng cho những người ngươi đã sát hại." Hắn chỉ cười lạnh, ho ra một búng máu. Chẳng qua muốn tìm một cái cớ đường hoàng để giết hắn, lại còn phải làm màu đến mức này. Hắn tuy cuồng ngạo bất kham, nhưng cũng không có sở thích cuồng sát, trừ phi đối phương chọc vào hắn, hắn cũng chẳng đi gây sự với ai làm gì. Tất nhiên trong mắt người đời thì sự kiêu ngạo của hắn đã là gây sự lớn nhất rồi. "Có vẻ như ta sắp chết rồi." Hắn quay đầu nhìn thiếu niên, ánh mắt cũng nhu hòa dần. "Ngươi có muốn giải trừ khế ước luôn không?" Thuần thú sư sau khi chết, khế ước với yêu thú cũng sẽ tự động được giải trừ, nhưng hiển nhiên yêu thú cũng chịu một ít phản phệ. Chủ nhân chết mà yêu thú còn sống, có thể bị xem như là đã không toàn lực chống đỡ, chịu phản phệ cũng không có gì lạ. Cho nên một số thuần thú sư trước khi chết luyến tiếc đều giải trừ khế ước cho yêu thú của mình, để chúng có thể sớm tự do đi tìm một người chủ mới. Dù điều đó thật đau lòng. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể khoan nhượng đến như vậy, nhưng rõ ràng khi con người sắp đến gần cái chết, tư tưởng thay đổi nhiều lắm. "Mạnh sẽ không chết." Thiếu niên lắc đầu. "Cho nên ta cũng sẽ không giải trừ khế ước với Mạnh." Hắn muốn bật cười vì suy nghĩ này, dẫu sao nó cũng thật hoang đường. Nhưng chỉ trong chốc lát, khóe miệng hắn muốn nhếch lên cũng chẳng nổi. Chỉ thấy trên người thiếu niên mọc lên chi chít cả trăm con mắt, mà từng con một đều đang từ từ mở ra. Gương mặt cậu vẫn nhu hòa nhìn về phía hắn mỉm cười, nhưng hắn lại có cảm giác như bất kỳ giây phút nào cậu cũng đều có thể biến mất. "Tuy đã biết trước, nhưng vẫn rất luyến tiếc. Nếu có thể bồi Mạnh thêm một khoảng thời gian thì tốt rồi." "Nhất định phải bớt uống rượu, đi ngủ đúng giờ. Cũng đừng hay giận dữ nữa, sẽ mau già. Ta nhìn thấy rồi, Mạnh lúc già ừm... không đẹp trai lắm đâu." "Mạnh không phải người xấu, chỉ là một đứa bé đang đi lạc mà thôi. Quãng đường về sau ta không thể đi theo Mạnh được nữa, Mạnh phải biết tự chiếu cố mình." "Cho nên, nhất định phải sống tốt nhé?" Những thuần thú sư khác trông thấy động tác của thiếu niên vội vã hốt hoảng ngăn chặn lại. Nhưng thứ năng lực có thể nghịch thiên đổi vận đến trời cũng chống lại được, nhân loại tầm thường sao có thể ngăn cản. Dù họ cố gắng điên cuồng tấn công như thế nào, xung quanh thiếu niên như có một bức tường vô hình che chắn lại. Đến khi con mắt thứ một trăm mở ra, cả người thiếu niên như tỏa sáng. Hắn chỉ nhìn thấy cậu quay lại, miệng dùng khẩu hình nói hai chữ tạm biệt, rồi mờ nhạt biến mất. Ngay sau đó mây đen kéo đến như lôi kiếp, từng đạo thiên lôi bổ xuống rung chuyển trời đất. Hắn nghe thấy tiếng la hét của những kẻ xung quanh, nhưng thân thể lại hoàn toàn không cảm nhận một chút đau đớn nào, trái lại càng lúc càng thêm hồi phục. Khi một đạo lôi kiếp cuối cùng kết thúc, mây đen tản đi, hắn mới nhận ra xung quanh đều biến thành bình địa, không còn một ai sống sót. Còn hắn, lại vượt qua được bình cảnh bấy lâu, tiến vào cấp thánh. Ký ức phủ bụi nằm trong góc đã lâu dần dần bị lật lên. Cao Mạnh nhớ tới đứa trẻ ngày hôm đó, đôi bàn tay nhỏ bé dắt tay mình ra khỏi khu rừng. Nhưng đến khi hắn đã ra khỏi rừng rồi, đứa bé đã không còn đứng đó chờ hắn nữa. Lần đầu tiên trong đời, Cao Mạnh bàng hoàng nhận ra, hắn đã ngu xuẩn như thế nào, mà thiếu niên đã bao dung với hắn ra sao. Hắn cố gắng chứng tỏ bản thân mình, dùng thực lực để trấn áp kẻ khác, kiêu ngạo không coi ai ra gì, kỳ thực cũng không khác một đứa trẻ hung hăng càn quấy. Hắn không cần thực lực, cũng không cần trở thành cấp thánh, càng không muốn tiền tài mỹ nhân gì nữa. Thậm chí cho dù là tôn nghiêm, kiêu ngạo của bản thân, hắn cũng không muốn nữa. Nếu như vứt bỏ những thứ đó có thể khiến thiếu niên quay trở về, hắn nguyện ngàn lần làm một kẻ đê hèn dưới chân vạn người, còn hơn đứng đầu thiên hạ nhưng lại cô đơn một mình. Nhưng đứa trẻ sẽ phải lớn. Mà hắn, từ nay về sau, sẽ không còn ai bao dung cho hắn như thiếu niên đó nữa. ---------------------------------------------------------- Những ngày tháng sau đó trôi lướt qua nhanh như cơn gió. Hắn tìm mọi cách hồi sinh thiếu niên, bất chấp tất cả. Sau vài trăm năm đằng đẵng, cái tên Cao Mạnh cũng dần đi vào lịch sử, mà hắn cuối cùng cũng tìm ra biện pháp. Dựng triệu hồn trận, dùng Hấp Huyết Hồng Bảo Thạch làm mắt trận, dùng máu để khởi động, lại dùng tu vi cấp thánh làm chất dẫn, nghịch chuyển thời không mang Bách Nhãn Linh Miêu vốn đã hồn phi phách tán trở về. Lúc ấy gia chủ Lưu gia là Lưu Thẩm Phong nắm trong tay Hấp Huyết Hồng Bảo Thạch, cũng là món cuối cùng hắn cần cho triệu hồn trận, đưa ra đề nghị hắn trấn thủ Lưu gia làm cái giá. Bỏ ra một viên đá có nguy cơ diệt tộc để đổi lấy trấn thủ của thuần thú sư cấp thánh, hoặc đã từng là cấp thánh, cũng đáng giá. Hắn hoàn toàn có thể dùng vũ lực để đoạt lấy, nhưng lại không muốn làm vậy. Thiếu niên sẽ không vui nếu hắn dùng phương thức như thế. Nếu là hắn trước kia hẳn sẽ không bao giờ cúi đầu gia nhập bất kỳ thế lực nào, nói gì tới việc chấp nhận làm một thuần thú sư trấn thủ cho một gia tộc. Nhưng hiện tại những thứ vinh quang tôn nghiêm đó đều là đồ bỏ, chỉ cần tìm về được thiếu niên của hắn, dù làm trâu làm ngựa hắn cũng cam lòng. Triệu hồn trận thành công, cái giá phải trả là một nửa số máu trong người hắn và hơn phân nửa tu vi. Hắn rơi xuống chỉ còn là thuần thú sư trung cấp, tư chất từ màu chàm cũng chỉ còn màu lục. Theo tu vi giảm xuống, bộ dáng của hắn cũng dần già đi. Quả thực là không dễ nhìn lắm, không biết thiếu niên có khó chịu khi nhìn thấy không. Bao nhiêu thấp thỏm lo âu. Nhưng khi hoàn thành, trong triệu hồn trận chỉ có một con Bách Nhãn Linh Miêu cấp ba đang híp mắt nằm ngủ mà thôi. Hắn từng nhìn thấy hình dạng thú của cậu rất nhiều lần, tuyệt đối không nhận sai. Ngay cả tư thế nằm ngủ cũng vô cùng quen thuộc. Tuy không thể khôi phục linh hồn đến trạng thái hoàn chỉnh nhất, nhưng như thế này cũng đủ mãn nguyện rồi. Dù sao lấy tuổi thọ của hắn hiện tại cũng chỉ có thể sống tối đa vài chục năm nữa là hết. Nếu cậu vẫn còn là yêu thú cao cấp, hẳn hắn sẽ tìm cách để tăng cường tu vi kéo dài thọ mệnh để chung sống bên cậu. Nhưng nếu cậu chỉ còn là một yêu thú cấp ba cũng không sao, như vậy hắn với cậu có thể trải nghiệm cái gọi là cùng trải qua sinh lão bệnh tử như một người bình thường. Cho dù cậu không còn là thiếu niên ngày trước, không còn nhớ hắn là ai cũng không sao, chỉ cần hắn còn nhớ rõ là được rồi. Ít ra lần này, hãy để cho hắn bao dung cậu. -------------------------------------------------------------- Tiễn Khâm Thanh đi rồi, Cao Mạnh quay trở về cuộc sống chăm sóc mèo hàng ngày của mình. Ông thở dài đầy tư lự, tay ôm Bách Nhãn Linh Miêu bất giác siết chặt hơn mấy lần. Mèo con tỏ vẻ bất mãn dùng một chân cào cào ra hiệu, ông mới nhận ra vội vàng xin lỗi thả lỏng cánh tay hơn. "Ngươi nói xem, tư chất hắn cao hơn ta, đầu óc cũng thông minh hơn ta hồi đó nhiều, sao kết cục lại càng thảm hơn ta chứ?" Thiếu niên của ông tuy hồn phi phách tán nhưng vẫn tìm về được. Còn Bạch Thố của Khâm Thanh, linh hồn của nó đã không còn trong phạm vi thế giới này nữa. Năng lực của ông không đủ khả năng để tìm bên ngoài, cho dù là Khâm Thanh cấp thánh đi chăng nữa cũng không thể. Kết cục này, không cần nói cũng biết, là một đòn tàn nhẫn giáng vào Khâm Thanh. Hắn lại phải trải qua cuộc sống giống ông hồi đó, chỉ khác ở chỗ, ông còn có cái để hy vọng, còn hắn thì không. Chỉ có thể tạm giải thích, mỗi nhà mỗi hoàn cảnh. Khâm Thanh không phải ông, mà Bạch Thố cũng không phải Bách Nhãn Linh Miêu, tuy nhìn tổng thể thì giống nhau, nhưng bản chất lại khác xa nhau. Có lẽ Bạch Thố sẽ không bao giờ quay trở về với Khâm Thanh được, nhưng không có nghĩa họ sẽ vĩnh viễn không có cơ hội gặp nhau. Thế giới này rộng lớn vô cùng, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra. Còn vô số thứ bên ngoài nơi này mà nhân loại vẫn chưa tìm ra được. Nếu đã có cái gọi là linh hồn, thì biết đâu chừng thực sự có kiếp trước kiếp sau. Nếu đã vậy, hy vọng kiếp sau của hai người họ, có thế giống như ông và Bách Nhãn Linh Miêu, cùng nắm tay nhau đến bạch đầu giai lão. Tác giả có lời muốn nói: Mai tác giả xách va li ra sân bay rồi, tới tối thứ ba mới quay về nên thế giới tiếp theo đăng sớm nhất là vào thứ tư tuần sau nhé! Cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ!