Thời điểm Tịch Viêm tiến vào công ty, toàn bộ trên dưới đều xôn xao. Kỳ thực thân là một lão bản vừa giàu có lại đẹp trai, hắn hoàn toàn xứng với danh hiệu kim cương vương lão ngũ, là niềm mơ ước của mọi thiếu nữ và thậm chí một số thiếu niên. Nhân viên công ty đối với việc mỗi ngày chỉ cần trông thấy thân ảnh Tịch Viêm lướt qua hành lang tiến vào thang máy thôi cũng đã đủ biểu thị chính mình thật hạnh phúc, cảm giác như có thể tiếp tục tăng ca thêm ba tiếng nữa! Cho nên mọi khi Tịch Viêm bước vào, khắp công ty không ai không biết. Những kẻ khi nãy còn đang uống trà cắn hạt dưa vội vàng dẹp hết vào bày ra một tư thái làm việc hết sức chuyên chú nghiêm túc, nhân viên nữ thì len lén một cách lộ liễu thoa thêm tí son sửa sang lại đầu tóc, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ hung hăng như mọi khi. Tuy rằng đa phần Tịch Viêm đều sẽ đi thang máy lên thẳng văn phòng của mình, nhưng ai biết được hắn có đột nhiên hứng thú ghé thăm tầng lầu của bọn họ hay không. Vẫn nên đề phòng, biết đâu lại được lọt vào mắt xanh của lão bản. Lần nào Lâm Mặc theo hắn tiến vào, công ty của Tịch Viêm chẳng khác gì biến thành công ty giải trí. Xe vừa dừng lại, Tịch Viêm bước xuống đầu tiên. Hắn đi chưa quá năm bước, liền quay đầu lại nhìn vào trong xe, trong giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn: "Còn không mau đi ra." Nhân viên tiếp tân ngồi bên trong nghe thấy những lời này, chỉ hận tai mình không dài ra được như tai thỏ, mắt tiến hóa thành mắt diều hâu mà nhìn chằm chằm xem người kia là ai. Nên biết từ trước đến nay Tịch tổng chưa bao giờ dẫn người đi đến công ty đâu nha! Từ trong xe bước ra một cái chân thon dài bao phủ bởi lớp quần jean, khiến tiếp tân cũng phải si mê đến suýt chảy nước miếng. Chèn đét ơi, chân có thể đẹp được đến như vậy, đúng là cực phẩm. Ánh mắt cô từ từ dời dần xuống, không khỏi ngạc nhiên tưởng mình hoa mắt. Di? Sao lại là dép lào? Toàn bộ thân mình thiếu niên đã bước ra khỏi xe, hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời. Ngũ quan gương mặt cậu mềm mại đáng yêu, mái tóc đen cụp xuống hai bên tai trông thật ngoan ngoãn, nhất là một thân sơ mi trắng cùng quần jean kia càng làm nổi bật thêm khí chất sạch sẽ của đối phương, tạo nên một bức tranh mỹ nam khiến người hít khí không thôi. Nhưng trong khung cảnh mỹ lệ nhường đó, lại xuất hiện một vật rất vô cùng không phù hợp! Là dép lào! D-É-P L-À-O! Khóe miệng nữ tiếp tân không khỏi run rẩy. Tuy nói rằng người đẹp mặc gì cũng đẹp, nhưng dép lào phối với quần jean tuyệt đối không nuốt nổi. Mà Lâm Mặc bên này cũng quẫn bách không thôi, nhìn đôi dép lào dưới chân mà mí mắt không ngừng giật giật. Mẹ nó! Tịch Viêm thân là lão bản giàu có, vậy mà một đôi giày cũng không mua cho cậu, khiến cậu phải mang đỡ cái đôi dép lào vừa to vừa quê mùa này, trước kia ngay cả cha cậu cũng không thèm mang đâu có biết không! Nhưng tình huống lúc đó thật hết cách. Do lúc dặn dò thủ hạ mua đồ lại quên dặn mua cả giày, mà thủ hạ của Tịch Viêm tưởng tượng hai người làm kịch liệt đến rách áo rách quần, không nghĩ tới ngay cả giày cũng phải mua, cho nên Lâm Mặc một thân quần áo đầy đủ, lại chẳng có đôi vớ đôi giày nào. Giày của Tịch Viêm đều lớn hơn size của cậu đến mấy số, cậu lại không thể cứ thế đi chân không ra đường, cuối cùng lão quản gia cho cậu mượn đôi dép lào không biết của ai vẫn luôn bị ném trong kho mang tạm thời. Lâm Mặc mặc dù cảm thấy mình mang đôi dép lào này trông ngu cực kỳ, nhưng Tịch Viêm thẳng thừng nói rằng hắn không có thời gian chờ thủ hạ lại chạy đi chạy về một vòng, cứ như thế kéo cậu rời khỏi nhà. Biết được chính mình phải đợi đến chiều tối khi hắn làm việc xong mới được dẫn đi mua giày dép mới, Lâm Mặc cảm thấy nhân sinh thật bi quan. Dọc theo đường đi bị người nhìn chằm chằm, cậu cũng chỉ có thể nhắm mắt làm như không thấy, trong lòng thầm niệm không nghe không thấy không biết, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân mà đi theo sau Tịch Viêm. Đợi cả hai tiến vào thang máy lên cao tầng rồi, tiếp tân bên dưới chính thức bùng nổ đăng tin lên group chat của công ty. Các đồng nghiệp đọc được tin không ngừng sôi nổi bàn tán, tự hỏi chàng trai ấy là ai. Tiếp tân nhanh tay đã kịp dùng điện thoại chụp hình lại, tuy rằng có hơi mờ không rõ lắm, nhưng mọi người đều nhìn ra được đây là một thiếu niên bạch nộn thơm ngon nha! Thoạt nhìn cứ như còn đang học cấp ba, cũng có thể cuối cấp hai, nghe bảo dạo này đám trẻ lớn nhanh lắm. Không xong rồi, lão bản của bọn họ sẽ không thực sự phạm tội ấu dâm đi? Đề tài câu chuyện lại chuyển đổi một cách thần kỳ sang thành nếu phạm tội mua dâm trẻ vị thành niên sẽ chịu tù bao nhiêu năm, nếu lão bản đi tù rồi công ty có giải thể không, lương thưởng cuối năm của bọn họ phải làm sao đây... Lâm Mặc vừa vào được trong phòng của Tịch Viêm liền tự nhiên như ở nhà mà ném đôi dép lào đi, chân không giẫm trên thảm lông trải sàn mà tiến đến ghế sofa êm ái, cả người như hóa thành bãi nước mà nằm dài, không khỏi kêu lên một tiếng đầy thỏa mãn. Lúc làm ma cậu không thể chạm vào bất kỳ vật gì, cho nên đã lâu lắm rồi mới có thể cảm nhận được xúc cảm sung sướng khi được nằm dài trên ghế êm ái như thế này. Tịch Viêm liếc mắt nhìn thấy cái mông vừa cong vừa vểnh của người nào đó, ánh mắt hơi tối lại quay mặt đi, ngón tay kéo kéo cà vạt ở cổ áo nới lỏng ra. Điều hòa dạo này không mát mẻ chút nào, xem ra phải cho người đi làm vệ sinh mới được. Hắn cho rằng chỉ cần cả hai duy trì trạng thái như trước kia mọi chuyện liền ổn, liền cho gọi trợ lý vào cùng phân phó công việc. Sau khi giăng lưới xong, Tịch Viêm đã cho trợ lý nghỉ việc bên Vạn Kim, chính thức chuyển sang đây mà làm. Dù sao Vạn Kim rất nhanh liền sụp đổ, hắn không cần phí thời gian quan tâm. Trợ lý từ lúc bước vào nhìn thấy Lâm Mặc thái độ thảnh thơi ôm ipad ngồi trên sofa chơi, trong lòng muôn vàn thắc mắc lại chỉ có thể nghẹn ứ nuốt trong lòng không dám hỏi. Thân phận thiếu niên này là gì? Anh em? Tình nhân? Thanh mai trúc mã? Hay yêu quái biến thành người đến báo ân? Trong đầu trợ lý không ngừng xoay chuyển vô số các thể loại cẩu huyết, lại không dám hỏi thẳng lão tổng của mình. Đùa à, chỉ cần hắn dám mở miệng nói ra những thứ đó, Tịch tổng khẳng định nhìn hắn như một kẻ điên mà tát bay ngay. Thiếu niên cũng khá yên tĩnh không gây ồn ào, cho nên rất nhanh trợ lý liền tận lực tập trung vào công việc không chú ý tới nữa. Trong lúc bọn họ bàn bạc, đột nhiên thanh âm thiếu niên kia vang lên: "Tịch Viêm..." Bàn tay đang cầm giấy tờ chỉ ra những lỗi sai của Tịch Viêm hơi khựng lại, hắn nhíu mày ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì?" Lâm Mặc ngập ngừng hết nhìn trợ lý rồi lại nhìn Tịch Viêm, muốn ra hiệu cho hắn để đối phương rời đi. Nhưng dường như Tịch Viêm đọc không hiểu ánh mắt cậu nói gì, cậu đành tuyệt vọng nói: "... Tôi muốn đi vệ sinh." Cậu sợ Tịch Viêm quên mất, lại ngại có người ở đây nên không thể nói quá nhiều, chỉ đành mập mờ nói: "Chúng ta không thể cách nhau quá xa." Tịch Viêm cau mày, hệt như đang ước lượng xem khoảng cách từ văn phòng của hắn đến nhà vệ sinh là bao xa, lần đầu tiên trong đời vô cùng tức giận vì cái gì tòa nhà này lại rộng lớn như vậy. Trụ sở công ty cũng không phải bất động sản của hắn mà là thuê lại từ người khác, vì vậy thiết kế vẫn giữ nguyên như chủ củ, mà hắn trước đây cũng không cảm thấy cần thiết xây sửa lại làm gì cho tốn tiền. Bất quá sau vụ việc này, hắn bắt đầu cân nhắc việc xây một nhà vệ sinh trong phòng làm việc của mình. "Cậu quay về vị trí làm việc đi, còn chuyện gì chiều nay họp xong tôi sẽ gửi qua." Cuối cùng Tịch Viêm đành phải hít vào một hơi, ra hiệu trợ lý có thể rời đi. Trợ lý mặt không biểu tình bước ra khỏi cửa đi vào văn phòng riêng của mình, trong đầu lại không ngừng hò hét. Trời ơi, hắn... hắn có phải vừa mới được chứng kiến một màn ỷ sủng sinh kiêu hay không?! Không ngờ thiếu niên kia thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, tâm cơ cũng thật không nhỏ! Chỉ là đi vệ sinh thôi mà, lại còn dám làm nũng với Tịch tổng ý bảo hắn đi theo nữa! Cái trò đi vệ sinh chung này, chỉ có đám nữ sinh mới còn thịnh hành thôi có được không! Hai thằng con trai cùng vào nhà vệ sinh chỉ có thế này thế này thôi! Nghĩ tới cảnh Tịch tổng cùng thiếu niên kia làm một màn nhà vệ sinh play, trợ lý suýt phun máu mũi. Nghe bảo người nào bề ngoài càng đạo mạo, trên giường lại càng cầm thú. Tịch tổng có khi nào sẽ đè thiếu niên lên bồn rửa tay, xuyên qua người cậu từ phía sau, còn tiểu yêu tinh tâm cơ kia sẽ thút thít không dám rên vì sợ bị người phát hiện... Không được, tất cả đều là do hắn dạo gần đây xem gay porn quá nhiều rồi! Mau tỉnh lại đi! Trên thực tế, Tịch Viêm cùng Lâm Mặc cái gì cũng không làm, chỉ thật sự đi vào nhà vệ sinh để đi vệ sinh mà thôi. Lâm Mặc đứng trước bồn vệ sinh, lại liếc nhìn Tịch Viêm đứng bên cạnh, trong lòng gào thét như hàng ngàn con thảo nê mã chạy ngang qua, lại chỉ có thể giả bộ cười gượng: "Khụ, anh không cần vào đây đâu, đứng bên ngoài cũng không vượt quá phạm vi..." Tịch Viêm ngay cả một cái liếc mắt cũng lười bố thí cho cậu, trong giọng nói có chút nguy hiểm: "Ý cậu bảo tôi ra trước cửa nhà vệ sinh nam đứng chờ, để bị người khác nhìn thấy rồi cho rằng biến thái à?" Lời này nói ra, Lâm Mặc trực tiếp câm nín. Đúng thật là nếu cậu đi vào nhà vệ sinh lại phát hiện có một tên đàn ông nào đó đứng ngoài cửa, khả năng lớn cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng đó là vì những tên biến thái mặt mũi đều xấu xí cả, chứ nếu đổi thành Tịch Viêm, cho dù hắn đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ cũng không có ai ý kiến được không! Nói không chừng còn được xin chụp ảnh chung nữa đấy! "Còn không nhanh lên! Thời gian của tôi là vàng bạc đấy!" Tịch Viêm thấy Lâm Mặc cứ hết ngó Đông lại ngó Tây liền không khỏi sốt ruột mà giục. Dưới sự áp bách của Tịch Viêm, Lâm Mặc đành chỉ có thể khổ sở lôi ra tiểu đệ đệ của mình mà "giải quyết" trước mắt hắn. Mẹ kiếp! Cũng không phải chính hắn không có, còn nhìn chằm chằm của cậu làm gì! Tịch Viêm hừ lạnh một tiếng, nếu không phải vì cái quy tắc chết tiệt kia khiến hai người bọn họ luôn phải giữ khoảng cách nhất định, hắn mới không thèm đi theo Lâm Mặc. Thế nhưng không hiểu sao tai hắn lại có chút nóng, nhất định là ảo giác! Kéo quần chỉnh trang, lại rửa tay xong xuôi, lúc này Lâm Mặc mới đi ra khỏi nhà vệ sinh theo sau lưng Tịch Viêm. Đôi dép to quá khổ khiến bước chân cậu đi kêu bình bịch như người khổng lồ đang nện bước, tốc độ cũng chậm hơn. Tịch Viêm lại chẳng biết lên cơn thế nào, đi cứ như chạy trốn, Lâm Mặc đuổi theo chật vật vô cùng. Nào ngờ cậu vừa vội vã tiến lên, chân bước hụt một cái, thân mình ngã lăn quay trên hành lang. Mắt thấy Tịch Viêm đã sắp đi tới cửa, Lâm Mặc cảm giác không tốt hốt hoảng hô: "Khoan đã..." Đáng tiếc cậu còn chưa kịp nói hết, cỗ lực lượng kia đã lao đến kéo cậu đi như bay. Tịch Viêm bên này mãi không nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Mặc, lại nhớ đến cái quy tắc kia chợt thay đổi sắc mặt, nào ngờ vừa quay lại liền nhìn thấy gương mặt hoảng hồn của Lâm Mặc lao tới. Rầm một tiếng, cả hai người cùng ngã xuống sàn nhà, mà Tịch Viêm do bị Lâm Mặc đè nên càng thảm, đầu trực tiếp đập thẳng xuống đất, hai mắt như ong ong lên. Trợ lý nghe thấy tiếng động mở cửa ra, liền nhìn thấy một mãn hoạt sắc sinh hương! Tổng tài nằm trên sàn, thiếu niên lại nằm trên người hắn, tứ chi quấn sát nhau... Ông trời ơi, đây không phải là vừa nhà vệ sinh play xong liền chuyển sang hành lang play đấy chứ?! Không ngờ Tịch tổng lại dám chơi trò "kích thích" như vậy ngay chốn thanh thiên bạch nhật. Nghĩ đến chính mình nên vì boss mà giữ thể diện, hắn lặng lẽ rút vào trong phòng, gửi tin nhắn cho những phòng khác dù có nghe thấy âm thanh gì cũng tuyệt đối không được mở cửa bước ra ngoài. Hắn quả nhiên là một trợ lý tận tâm, xứng đáng được tăng lương cuối năm nay! Bị đâm đến đau cả người, Lâm Mặc lúc này lại vô cùng hoài niệm thân thể bán trong suốt trước kia của mình. Cậu cảm giác môi mình như chạm phải một vật mềm mại, vừa mở mắt ra đập vào mắt chính là ánh nhìn như muốn giết người của đối phương, trong nháy mắt đầu óc đóng băng, biểu tình rạn nứt vô cùng. Chẳng lẽ cậu vừa mới vô tình cưỡng hôn Tịch Viêm?! Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Lâm Mặc dùng hết toàn bộ khí lực kể từ khi ra đời đến nay nhảy phắt khỏi người hắn, một tay bụm miệng, gương mặt đỏ bừng lí nhí thanh minh: "Đây không phải cố ý! Tôi cũng là người bị hại!" Không xong rồi, tuy rằng là tai nạn, nhưng vừa rồi cậu mới vừa hôn một người đàn ông khác, nếu để người yêu biết được, lấy tính cách hũ giấm ngàn năm của hắn nhất định sẽ chua đến chết người! Còn vì cái gì Lâm Mặc không cho rằng Tịch Viêm là người yêu của mình, chuyện này chính cậu cũng rất bối rối. Ở những thế giới trước, cậu đều có thể rất nhanh xác định người yêu thông qua thói quen, hoặc là bằng vào cảm xúc rung động của chính mình. Mặc dù không có thứ gì bảo đảm, nhưng Lâm Mặc vẫn rất tin tưởng vào trực giác bản thân. Qua mỗi thế giới, khả năng nhận dạng người yêu của cậu càng tốt, càng chắc chắn rằng chính mình sẽ không nhìn lầm. Nhưng kể từ khi đến thế giới này, cậu hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ thứ gì khiến mình đột nhiên rung động từ Tịch Viêm. Thậm chí cậu đã thử thăm dò thói quen cùng sở thích của hắn, đều hoàn toàn khác xa những thế giới trước, cho nên cậu không khỏi thất vọng kết luận rằng Tịch Viêm không phải nam nhân của mình. Tên kia cho dù ở đâu thân phận thế nào, rốt cuộc đều không tự chủ được mà yêu cậu trái với kịch bản. Kỳ kiểm tra lần này cậu chẳng có kịch bản để so sánh, nhưng thái độ của Tịch Viêm đối với cậu hoàn toàn như người xa lạ, không hề có chút tình ý nào, do đó Lâm Mặc mới càng tin rằng nam nhân mình có khi còn ở nơi khác, hoặc có thể hắn căn bản không tiến vào nơi này cùng mình. Nơi đây là thế giới hiện thực, cậu không biết một chuỗi số liệu như đối phương có thể tồn tại hay không. Mà nếu đã không phải người yêu, Lâm Mặc đương nhiên sẽ không bạ đâu yêu đó. Cậu đối với Tịch Viêm cũng có chút hảo cảm, nhưng để tiến triển thành tình yêu thì không bao giờ, nhất là khi cậu đã nhận định mình có người yêu. Tịch Viêm vất vả ngồi dậy, cảm thấy đầu óc choáng váng, ánh mắt như sắp hóa thành thực thể, ngón tay hướng về phía Lâm Mặc mà ngoắc ngoắc: "Cậu, lại đây." Môi hắn như vẫn còn lưu lại nhiệt độ khi nãy, thân tâm ngứa ngáy không thôi, hệt như bị móng vuốt nho nhỏ cào lấy. Hắn cảm thấy kinh hoảng, cảm xúc này thật không đúng, vộ vàng áp chế chúng xuống dưới đáy lòng. Lâm Mặc nhờ vào bản năng động vật nhỏ yếu cảm giác được không ổn, thật muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng hiện tại cậu với hắn chẳng khác gì bị cột chung một chỗ, có thể chạy đi đâu được cơ chứ! "Tôi... tôi..." "Kể từ bây giờ trở đi, không cho phép rời khỏi tôi quá năm bước chân!" Hắn chỉ vừa mới hơi lơ là, cái tên ngu ngốc này đã không bắt kịp được, quả nhiên chính là loại người sinh ra làm con mồi. Ngoại trừ mặt mũi dễ nhìn ra, cái gì cũng không tốt! Cho dù không bị xe tông chết, cũng chẳng biết cậu ta có thể tồn tại giữa xã hội này được bao lâu nữa... Nghĩ đến đây, Tịch Viêm chợt nhớ ra vốn dĩ Lâm Mặc mắc bệnh tim, tuổi thọ cơ bản không quá ba mươi, tai nạn xe cộ gì đó chẳng qua chỉ là một nét bút khiến cậu phải ra đi sớm hơn dự định mà thôi. Người như cậu, ngay từ đầu đã được định trước sẽ không sống thọ. Chẳng hiểu sao nghĩ tới chuyện này, trái tim Tịch Viêm có chút quặn thắt. Hắn nghĩ mình nhất định ảo giác, từ bao giờ hắn là loại người mềm lòng đi thông cảm chuyện người khác chứ. Chiều hôm đó, toàn thể nhân viên trong công ty được chứng kiến cảnh thiếu niên trẻ tuổi kia lẽo đẽo đi theo phía sau lưng Tịch tổng của bọn họ, chẳng khác gì một chú cún nhỏ cụp đuôi ủ rũ bám lấy chủ nhân. Mà Tịch tổng mặc dù phóng khí lạnh liên tục, nhưng chỉ cần khoảng cách hai người họ hơi quá xa, hắn liền bất giác đứng lại chờ người đi cùng. Nhân viên đồng lòng cảm thán, bọn họ đây là sắp có bà chủ rồi ư? Thế nhưng độ tuổi kết hôn gì gì đó, có nên gửi luật hôn nhân và gia đình qua cho ông chủ xem không nhỉ? Đạp hư một mầm non tương lai của đất nước cũng không tốt lắm đâu. ***** Cả ngày hôm ấy, Tịch Viêm vẫn giữ thái độ lạnh lùng với Lâm Mặc, một chữ cũng không nói. Tất nhiên bình thường lúc cậu làm ma thì hắn cũng chẳng mấy khi nói chuyện, nhưng cũng không có loại không khí căng thẳng đến như thế này. Lâm Mặc cho rằng hắn vẫn còn giận việc cậu đè lên người còn hôn hắn ngay giữa thanh thiên bạch nhật, đầu luôn cúi thật thấp không dám nói gì. Kỳ thực cậu cũng là nạn nhân, cũng vô cùng oan uổng, tại sao chỉ có mình hắn được quyền nổi giận còn cậu thì phải tỏ vẻ ăn năn hối hận cơ chứ (இ﹏இ"。) "Còn ngốc ở đó làm gì? Mau xuống xe!" Một tiếng quát nhẹ của Tịch Viêm khiến Lâm Mặc tỉnh lại. Cậu bước xuống, lúc này mới phát hiện ra chính mình đang đứng trước cửa một trung tâm mua sắm. "Mua cho cậu đôi giày, nhân tiện thêm vài bộ quần áo nữa. Dù sao cũng không biết cậu còn giữ cái trạng thái này đến khi nào..." "Tịch Viêm..." Lâm Mặc rụt rè lên tiếng, "Anh không còn giận chuyện khi nãy chứ?" Tịch Viêm đương nhiên sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt đó mà tức giận. Hắn chính là loại người cho dù bị đối phương dồn vào chỗ chết vẫn có thể trưng ra khuôn mặt vô biểu tình mà trả thù người nọ. Trên thực tế, không nói chuyện với Lâm Mặc cả ngày nay, chủ yếu là vì hắn cảm thấy vô cùng bối rối do nảy sinh những cảm xúc kỳ quái. Hắn đã gần ba mươi, không có khả năng đó vẫn còn là nụ hôn đầu. Cho dù hắn không có bạn gái, ít nhất cũng đã từng ra ngoài trải nghiệm loại việc đó vài ba lần. So với một tên mới đầu hai mươi như Lâm Mặc, hắn đối với chuyện này càng phải thêm bình tĩnh mới đúng. Nhưng chính vì hắn không thể bình tĩnh, cho nên hắn mới hoảng sợ. Dù sao nhân loại vẫn thường sợ hãi thứ mà chính mình không biết. "Không có, sao tôi có thể so đo lại chuyện nhỏ nhặt này." Tịch Viêm bề ngoài ra vẻ trấn tĩnh, lạnh nhạt nói, "Cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, đi thôi." Nghe được câu trả lời như vậy, Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm, hệt như vừa tháo được gông cùm. Tịch Viêm không để ý thì tốt, hiện tại cậu vẫn phải lệ thuộc vào hắn ta, lỡ như chọc giận đối phương thì người chịu thiệt sau cùng vẫn là cậu. Nhìn đôi dép lào trên chân Lâm Mặc, cả hai đều không hẹn mà cùng nhất trí tiến vào cửa hàng giày đầu tiên. Nhân viên tiếp tân vừa trông thấy hai vị khách, nhất là khi một trong hai còn có dáng vẻ tinh anh vô cùng, liền niềm nở chạy ra đón tiếp: "Xin chào quý khách! Xin hỏi ngài đây muốn mua loại giày gì, tôi có thể tư vấn." Tịch Viêm nhìn một vòng cửa hàng, sau đó chỉ tay vào Lâm Mặc: "Tôi không mua, mà là cậu ta." Giày hắn mang lẫn đồ hắn mặc đều là hàng đặt riêng, nếu không phải vì tình huống Lâm Mặc quá bất ngờ, hắn cũng sẽ không vào đây. Nhân viên quay sang nhìn Lâm Mặc, trông thấy đôi dép lào trên chân cậu, nụ cười co rút hết mấy phần: "Vị tiên sinh này, cậu muốn mua giày thể thao hay giày mang hàng ngày?" Lâm Mặc nghĩ tới tình cảnh hiện tại không thể nào đi khỏi Tịch Viêm quá xa, xem chừng có muốn cũng không có khả năng tập thể dục gì đó, mà quan trọng nhất là cậu không muốn, cho nên đơn giản nói: "Loại bình thường mang hàng ngày là được." Một lát sau, nhân viên đem ra mấy bộ giày, bắt đầu giới thiệu: "Theo tôi thấy cậu vẫn còn trẻ, mang những đôi có màu sắc sáng, kiểu dáng đơn giản là thích hợp nhất. Đôi X này là hàng vừa mới ra mắt, rất được giới trẻ ưa chuộng, hơn nữa đang trong thời gian khuyến mãi nên khi mua hàng cậu sẽ được giảm giá 15%. Còn có đôi Y này, tuy rằng là mẫu của năm ngoái, nhưng sức hút không hề thua kém, ngoài ra phần đế giày được thiết kế để có thể đi trên đất bằng lẫn tuyết. Tuy rằng thành phố chúng ta không có tuyết, nhưng mang đi du lịch ở xứ lạnh nhất định rất thích hợp. Tiếp theo là đôi Z..." Sau mỗi dòng giảng giải, Lâm Mặc lại bắt đầu thử giày một lần, mà Tịch Viêm đứng ở kế bên chỉ cần hợp mắt liền "phê chuẩn" đóng gói giày lại. Chẳng mấy chốc số lượng giày bên cạnh cậu đã lên đến hàng chục, Lâm Mặc cảm thấy quá đủ liền kêu dừng. Loại cửa hàng giày ở trung tâm thương mại này đều tính giá đô cả, bình thường cho dù chỉ một đôi thôi cậu cũng không dám mua đâu! Tuy rằng nhìn theo chiều hướng thì khả năng lớn Tịch Viêm sẽ tự mình bỏ tiền mua cho cậu, nhưng chính vì vậy nên Lâm Mặc càng ái ngại. Cậu ăn uống ở nhà người ta, hiện tại lại còn dùng tiền người ta mua nhiều đồ như thế, lương tâm thật không cho phép. Còn Tịch Viêm đi ra thanh toán, mặt lại không đổi sắc. Nếu hắn biết được suy nghĩ của Lâm Mặc, nhất định sẽ nói cho cậu biết, thẻ hắn có rất nhiều số 0, cậu không cần lo. Sau khi mua một đống giày, hai người họ lại lượn sang khu quần áo. Trong lúc Lâm Mặc nhìn tới nhìn lui giá tiền trên mấy cái nhãn mác như thật muốn tìm hiểu xem có phải bọn họ gõ dư vài số 0 rồi hay không, Tịch Viêm đi một vòng cầm trên tay không biết bao nhiêu đồ, ném cho Lâm Mặc: "Mau vào thử." Không thể chê trách rằng mắt nhìn quần áo của Tịch Viêm rất tốt, Lâm Mặc mặc vào cảm giác chính mình như vừa được chỉnh filter thành công. Bởi vì dáng người cậu thiên gầy, chân lại thon dài, mông vểnh, nên Tịch Viêm đều lựa cho những chiếc quần bó, có thể phô bày ra vẻ đẹp hoàn mỹ của cặp chân đó. Rõ ràng trước khi chết cậu không đẹp được đến như vậy. Lâm Mặc tự kỷ nhìn chính mình trong gương, vô cùng hài lòng mà xoay tới xoay lui. Nếu như cao hơn một chút, vóc dáng cường tráng cơ bắp hơn một chút thì lại càng tốt. Tịch Viêm ngồi ở phòng chờ bên ngoài, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ trợ lý. Trừ phi là việc quan trọng, trợ lý đều rất thức thời sẽ không làm phiền hắn sau khi tan sở. Hắn nhấn nút nghe, bên kia truyền sang giọng điệu hưng phấn của đối phương: "Tịch tổng! Mộ Dung đại sư đã đồng ý thỉnh cầu của chúng ta, ngài ấy nói rằng cuối tuần này có thời gian rảnh, địa điểm cùng thời gian Tịch tổng có thể quyết định!" Tuy trợ lý không biết Tịch tổng cần tìm đại sư để làm gì, nhưng hắn là một người khá tin quỷ thần, có biết danh tiếng Mộ Dung Thế nổi tiếng thế nào trong giới thiên sư, vì vậy tự động xếp tin tức này vào mục quan trọng cần phải thông báo ngay lập tức. Đã lâu không có hồi âm, Tịch Viêm đã gần như quên mất mình có một cuộc hẹn cùng đối phương. Chân mày hắn hơi nhíu lại. Kỳ thực hiện tại Lâm Mặc đã hóa thành người, hơn nữa cuộc sống giữa hắn và cậu cũng khá tốt, có lẽ cũng không cần một vị đại sư nhúng tay vào làm gì. Nhưng đã mất công mời người hiện tại lại đi từ chối là một hành vi rất không lễ phép, nhất là hắn nghe nói giới thiên sư trọng mặt mũi, nói không chừng gây tổn hại cho cả đôi bên. "Được rồi, cậu hẹn y đến căn hộ của tôi ở phía Nam uyển đi. Tám... Không, chín giờ sáng." Tịch Viêm nhận ra Lâm Mặc đã thay quần áo xong, không hiểu sao lại tự động cúp máy. Nhanh chóng tính tiền, hắn bỗng dưng nảy sinh linh cảm không lành, lại chẳng hiểu được cảm giác đó từ đâu mà ra. ***** "Nói như vậy, anh đã mời một vị đại sư?" Lâm Mặc tròn mắt nhìn Tịch Viêm. Bị cậu nhìn như vậy, Tịch Viêm có chút cảm giác chột dạ, hệt như chính mình làm chuyện xấu. Lâm Mặc là hồn ma, hắn lại đi mời đại sư, nhìn ở góc độ nào cũng giống như hắn đang tìm cách trục xuất cậu đi vậy: "Cậu đừng hiểu lầm, lúc ấy tôi chỉ là e ngại cơ thể nảy sinh biến hóa gì khó lường nên muốn mời người có chuyên môn về thẩm định. Bất quá qua lâu như vậy vẫn không bị gì, xem ra không sao." Lâm Mặc cũng không vì thế mà giận. Gặp phải ma quỷ, nghĩ đến việc tìm thiên sư là chuyện hết sức bình thường. Nhất là với một người luôn không tin vào quỷ thần như Tịch Viêm, hắn hẳn đã phải chịu đả kích lớn lắm. Nếu Tịch Viêm còn giải thích với cậu, chứng tỏ hắn ít nhất tạm thời không muốn đuổi cậu đi. Nhưng cậu cũng có hơi quan ngại. Hiện tại cậu đã có thực thể, hơn nữa phạm vi hoạt động không lớn như xưa, thời điểm Tịch Viêm gặp mặt vị đại sư kia cậu khó lòng mà trốn được. Lần trước bị người dùng dây thừng vàng trói vẫn còn để lại bóng ma tâm lý trong lòng Lâm Mặc. Cậu chỉ sợ các vị đại sư đều căm ghét ma quỷ, lỡ như nhìn cậu không thuận mắt liền đánh hồn phi phách tán... Thôi, hiện tại đi bước nào tính bước nấy, nghĩ nhiều như vậy làm gì. 419 đã nói với cậu kỳ thi này không có đánh trượt, hẳn là dù cậu bị hồn phi phách tán đi chăng nữa vẫn sẽ có cách cứu về thôi. Nghĩ vậy, tinh thần Lâm Mặc phấn chấn hơn rất nhiều. Cậu gật đầu nói với Tịch Viêm: "Tôi hiểu rồi. Không sao đâu, nói không chừng có thể tìm ra được nguyên nhân vì sao chúng ta bị buộc lại chung với nhau." Việc hạn chế phạm vi hoạt động quả thực rất phiền phức, nhất là khi hiện tại Lâm Mặc đã có thực thể nhân loại. Một ngày, hai ngày thì không sao, nhưng giả như là cả đời? Hơn nữa nếu vòng tròn kia có thể co nhỏ lần một, liệu nó có khả năng co lại tiếp hay không? "Trời cũng đã tối, tôi đi về phòng ngủ đây." Lâm Mặc ngáp dài một tiếng. Kể từ khi lấy lại cơ thể nhân loại, cậu cũng không còn loại trạng thái không cần ăn uống ngủ nghỉ như lúc làm ma nữa. Hiện tại cậu chẳng khác gì một con người bằng xương bằng thịt, cần phải kết hợp sống điều độ. Đối với chuyện này, Lâm Mặc vừa yêu vừa hận. Có thể một lần nữa làm người, cậu đương nhiên vô cùng sung sướng. Nhưng bây giờ cậu không thể thức ba ngày ba đêm cày truyện nữa nha... Nghĩ tới đây, trái tim Lâm Mặc như nhỏ máu, đau đớn không thôi. Đang đọc đến đoạn gây cấn mà phải đắp chăn đi ngủ là một loại chuyện thống khổ đến cỡ nào. Tịch Viêm nhìn thấy Lâm Mặc rời khỏi phòng, đột nhiên xuất hiện loại cảm giác hụt hẫng, hệt như chính hắn vừa thiếu mất thứ gì đó. Hắn xoa xoa đầu, Lâm Mặc bất quá chỉ mới ngủ cùng hắn có một đêm, làm sao đến được tình trạng cảm thấy xa lạ trống vắng chứ. Cậu rời đi, hắn nên càng thêm thoải mái. Suy nghĩ miên man khiến hắn tự phá quy tắc của chính bản thân của mình mà thức khuya một hồi lâu, mãi mới nhắm mắt thiếp đi được. Sáng hôm sau Tịch Viêm như thường lệ thức dậy sớm, sau khi chỉnh trang thay đồ định bước xuống nhà dưới ăn sáng, ánh mắt lúc này chạm đến cánh cửa phía đối diện, ma xui quỷ khiến thế nào ngừng lại. Đúng rồi, Lâm Mặc vẫn còn chưa ra. Nếu hiện tại hắn đi tới nhà ăn, cái quy tắc kia sẽ lại kéo cậu ta bay xuống mất. Lần này là bay hắn xuống cả một tầng lầu, nhất định chết người như chơi. Mới vừa tưởng tượng ra viễn cảnh kinh hoàng như Final Destination, Tịch Viêm lập tức lắc đầu xua đi, gõ cửa phòng đối diện ba cái. Bên trong vẫn yên tĩnh như cũ. Tịch Viêm nhíu mày nhìn chằm chằm cánh cửa, lại gõ ba cái. Bình thường dù hắn ngủ say thế nào, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ thức dậy. Hắn đoán chừng cậu còn đang ngủ mê mệt, vì vậy mở cửa tiến vào phòng. May mắn thay Lâm Mặc cũng không khóa cửa, giúp hắn đỡ phiền phức lại phải gọi quản gia đưa chìa khóa đến. Cậu nằm trên ga giường trắng tinh, vùi đầu trong chăn gần như chỉ thấy phần đỉnh xù xù, hai tay hai chân nổi cộm lên bên dưới chăn, hệt như đang ôm một thứ gì đó. Tịch Viêm kéo chăn ra, quả nhiên bên dưới là một cái gối ôm to bự, Lâm Mặc chẳng khác gì khỉ con mà quấn lấy cả người lên đó. "Lâm Mặc, mau tỉnh dậy. Đến giờ ăn sáng rồi." Tịch Viêm lay tỉnh đối phương, đột nhiên cảm thấy mình ngày càng giống người hầu cho cậu. "Ưm... Năm phút..." Lâm Mặc hiển nhiên mắc chứng "gặp trở ngại khi rời giường" như đại đa số dân thế giới, lăn người sang một bên, mắt vẫn nhắm tay lại mò mẫm tìm cái chăn. "Chương cuối của..." Tịch Viêm lại định giở trò cũ. "Anh không cần lừa, tôi đã đọc xong hết rồi." Lâm Mặc lại lăn sang trái, dùng gối bịt kín tai. Đừng tưởng cậu sẽ lại dễ dàng mắc lừa một chiêu cũ. Tịch Viêm nhìn về phía màn hình máy tính hãy còn sáng, sắc mặt tối thui. Mẹ nó, nhật ký hoạt động vẫn còn ghi lại tới tận bốn giờ sáng, nói cách khác Lâm Mặc thức khuya cày truyện tới tận bốn giờ mới chịu đi ngủ! Chả trách vì sao bây giờ lại dính chặt với cái giường như vậy! "Được lắm, lát nữa tôi sẽ bảo người đem máy tính tháo gỡ ra hết." Lời đe dọa lần này lại có hiệu nghiệm. Hai mí mắt Lâm Mặc mặc dù dính sát vào nhau gần như bằng một đường chỉ thẳng, cậu vẫn cố sức bật người dậy oán trách: "Không được!" "Cậu nhìn xem, chính bản thân cậu như thế nào!" Tịch Viêm tức giận nói, "Thức đến tận bốn giờ sáng, hiện tại cậu không phải là ma, mà là người bằng xương bằng thịt. Nếu cậu muốn chết sớm thì cứ việc tiếp tục!" Những gì Tịch Viêm nói cũng không phải không có lý, Lâm Mặc có chút chột dạ, nhanh nhẹn nhận lỗi: "Nhất định sẽ không như vậy nữa. Lần này là tôi sai, anh rộng lượng bỏ qua nhé?" Tịch Viêm hừ lạnh một tiếng, xoay người đi: "Tôi cho người đem đồ ăn lên phòng, cậu... nếu muốn ngủ thì ngủ thêm một lát đi." Lâm Mặc không ngờ Tịch Viêm chịu nhượng bộ đến như vậy, hạnh phúc sung sướng đến đê mê ôm gối nằm trở lại giường, chưa đến một phút đã ngủ khò khò. Nhìn thấy Lâm Mặc vừa nghe xong lời mình nói liền lăn ra ngủ, ngay cả chút ý tứ biểu lộ cảm ơn cũng không có, Tịch Viêm liền có chút buồn bực, cảm giác lòng tốt hiếm có của mình lại không được quý trọng. Sau đó hắn lại sửng sốt, trước đây hắn đâu phải loại người để ý những thứ nhỏ nhặt này. Nếu như hắn muốn đối tốt với người khác, hắn cũng chẳng quan tâm người ta có cảm kích hay không. Ngược lại nếu hắn muốn dằn vặt một người, hắn chẳng cần nhìn vào sự hận thù của họ. Chẳng lẽ những thay đổi này đều do sự ràng buộc giữa hắn cùng Lâm Mặc sao? Tịch Viêm nghĩ như vậy, trong lòng bao nhiêu suy nghĩ rối bời không thôi.