Thời điểm đoàn xe của Diệu vương tiến vào lãnh thổ Cổ Ưng, thuộc hạ dưới trướng Thần vương đã sớm ra đón tiếp. Thần vương quả thực đã dùng những lễ nghi trang trọng nhất để đón tiếp Diệu vương, mà với thân phận của Diệu vương, quả thực hắn có tư cách nhận lấy những lễ nghi ấy. Thế nhưng Bách Hiểu Minh sẽ không vì vậy cho rằng Thần vương đây đơn thuần chỉ muốn nồng nhiệt đón tiếp vị hoàng thúc lâu năm không gặp mặt này. Ngay cả con nít ba tuổi dưới nông thôn cũng biết, một kẻ trước giờ xem như khá xa lạ đột nhiên một ngày đẹp trời lại kéo gần quan hệ, hiển nhiên trong này có trá. Bách Hiểu Minh trong lòng lại càng thêm chắc chắn, dẫu vậy vẫn mặt mũi bình tĩnh không lộ ra dấu vết gì. Do điều kiện khí hậu ở Cổ Ưng không tốt như Hoài Lạc, để tránh cho cát bụi gây ảnh hưởng đến nhà cửa, vật liệu thường thấy nhất chính là đá. Đa phần những ngôi nhà đều có chung một màu xám hoặc nâu xám, người dân đi trên đường nếu không phải đeo mạng che kín mặt thì đó là ngồi bên trong các cỗ xe lùm xùm, thoạt nhìn đường phố có vài phần buồn tẻ. Tình hình kinh tế ở Cổ Ưng không tốt, đây là chuyện ai cũng biết, nhưng chẳng có cách nào giải quyết. Khí hậu khắc nghiệt nóng bức quanh năm, bão cát thường xuất hiện bất ngờ, người dân trình độ học thức thấp, chỉ riêng ba thứ này cũng đã đủ phiền toái rồi. May mắn thay ông trời không triệt ai đường sống, ở Cổ Ưng có khá nhiều quặng mỏ giá trị, vì thế không đến nỗi bỏ phế vùng đất này. Trái lại quặng mỏ ở Cổ Ưng vô cùng dồi dào quý giá, cho dù chỉ dựa vào việc khai thác mỏ thôi, tin tưởng rằng cũng đủ phát triển Cổ Ưng. Đáng tiếc... Khi Lâm Mặc nhìn cảnh tượng xung quanh, sau lại nhìn đến vương phủ của Thần vương, hai từ này liền nhảy bật ra trong đầu. Dọc theo đường đi nghe Diệu vương giảng giải sơ lược về tình hình nơi đây, cậu đã có chút thắc mắc vì cái gì một mảnh đất nơi nơi đều là mỏ quặng lại vẫn nghèo đói liên miên? Trước kia khi cậu còn sống, có một số nước tình hình cũng hệt như Cổ Ưng, nhưng lại nhờ có dầu mỏ cả nước liền giàu có phát triển. Coi như cậu ngu dốt không hiểu rõ về kinh tế chính trị vân vân, thì dân Cổ Ưng cũng không thể nghèo đến mức này đi. Bất quá thời điểm đặt chân đến tòa vương phủ xa hoa của Thần vương, lại nhìn thấy những dãy biệt phủ khác nguy nga không kém, cậu liền tự động hiểu ra. Không phải là không kiếm được tiền, mà hẳn là phần lớn số tiền đã bị giai cấp thống trị đem đi làm của riêng đi. Xét theo danh tiếng, Cổ Ưng mọi mặt thua kém Hoài Lạc, thế nhưng vương phủ của Thần vương nói trắng ra còn to lớn lộng lẫy hơn vương phủ của Diệu vương. Thậm chí nếu tinh mắt nhìn kỹ, sẽ nhận ra kỳ thực nơi này vừa mới xây sửa không lâu, mà vật liệu dùng để xây nhà đều là hàng thượng đẳng, ngay cả hoàng cung chưa chắc xa hoa được như vậy. Xem ra vị Thần vương này hoàn toàn không hề đơn giản như y vẫn luôn biểu hiện ra bên ngoài. Nếu không tận mắt đến đây, có ai ngờ được một Thần vương quanh năm ốm yếu sống tại cái nơi khỉ ho cò gáy lại giàu có sung túc không kém gì hoàng đế trên ngai vàng. Lâm Mặc có thể nhận ra, Bách Hiểu Minh sao lại không. Chân mày của hắn càng nhìn càng nhíu, cuối cùng quyết định mắt không thấy tâm không phiền, điềm nhiên tĩnh tọa trong xe. Cổ Ưng là địa phận của Thần vương, dù hắn có bất mãn hay không, cũng sẽ không tùy tiện ra tay, càng đừng nói đến chuyện cứu giúp chúng sinh gì đó. Bách Hiểu Minh tự nhận bản thân là kẻ máu lạnh vô tình, hắn không phải hoàng đế, hắn chỉ là Diệu vương cai quản một mảnh đất Hoài Lạc mà thôi. Cho nên ngoại trừ Hoài Lạc, hắn sẽ không quan tâm dân chúng ở những nơi khác sống ra sao. Đó là việc của các vị thân vương nắm giữ đất phong, nếu ngay cả Trì Uất đế còn không để tâm, hắn việc gì phải nhúng tay vào. "Vương gia, đã đến nơi rồi." Thị vệ bên ngoài trịnh trọng thông báo. Từ trong màn xe lộ ra bàn tay thon dài trắng ngần do quanh năm ở trong phòng, thế nhưng nhìn kỹ trên tay có thể thấy rõ các vết chai do tập luyện kiếm pháp. Ngay sau đó, một gương mặt anh tuấn diễm lệ có thể hút hồn bất kỳ ai ngay từ ánh nhìn đầu tiên xuất hiện, khiến cho đám thuộc hạ của Thần vương nhìn đến ngơ ngẩn. Hóa ra Diệu vương sở hữu một dung mạo anh tuấn đẹp đẽ đến độ ngay cả tiên hoàng cũng phải ca ngợi là thật a! Có Diệu vương thu hút sự chú ý, chẳng ai quan tâm đến vị ám vệ lặng lẽ giấu mình đi theo phía sau. Một tên trong số đó nhanh chóng bừng tỉnh lại, phát hiện sắc mặt Diệu vương không quá tốt, cũng biết hành vi nhìn chằm chằm của bọn họ vô cùng thô lỗ, lập tức cúi đầu hơi sợ hãi nói: "Diệu vương, vương gia của chúng ta đã đợi ngài ở bên trong." Bách Hiểu minh quả thật không thích kẻ khác nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, làm một nam nhân hắn cảm thấy mỗi khi người khác nhắc đến hắn đều nói đến gương mặt này chẳng khác nào một sự vũ nhục. Có khác gì bảo rằng ngoại trừ nhan sắc ra hắn chẳng có gì hơn người? Vì vậy người hầu trong vương phủ của hắn khi làm việc hay hầu hạ đều cố gắng tận lực hạn chế càng ít giáp mặt nhìn chủ thượng càng tốt. Bất quá đây là Cổ Ưng, hắn hiện tại thân phận khách nhân, hơn nữa đối phương cũng coi như tỉnh táo nhanh chóng thối lui, nếu còn tiếp tục truy cứu thật sự không ý nghĩa. Bách Hiểu Minh đơn giản bỏ qua loại chuyện bực bội nho nhỏ này, đạp giày tiến vào trong trạch phủ. Khác với vương phủ của Diệu vương lấy thanh nhã cùng đơn giản làm chủ đề, giây đầu tiên đặt chân vào vương phủ của Thần vương Lâm Mặc đã cảm nhận được loại khí thế nhà giàu mới nổi, cơ hồ cứ ba bước chân lại trông thấy một món cổ vật quý hiếm nào đó được trưng bày. Chưa kể toàn bộ cột đình đều được dát vàng, ngay cả khung cửa sổ cũng dát vàng nốt, khiến cho người bước vào sinh ra loại ảo giác bản thân không phải đi vào vương phủ, mà kỳ thực vô tình vào nhầm nhà chuyên làm hàng mã rồi đi? Thứ lỗi cho cậu có cái suy nghĩ sai trái trên, nhưng ngoại trừ hàng mã ra, còn có ai lại đem vàng bạc châu báu chất đầy nhà như thế này a! Mặc dù Diệu vương xét về bối phận là thúc thúc của Thần vương, nhưng kỳ thực Thần vương chỉ nhỏ hơn hắn có hai tuổi, vì vậy khi hai người mặt đối mặt, càng giống những người đồng trang lứa hơn. Nếu có điểm gì khác biệt, chính là khí thế trên người Diệu vương lạnh lẽo không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, còn Thần vương ngược lại có chút ốm yếu, tạo cảm giác đối phương là một người dễ bắt nạt. "Hoàng thúc... khụ khụ... Xin lỗi không thể tự mình đón tiếp, khụ..." Thần vương nói hai câu thì đã ho ba lượt, thoạt nhìn giống như người sắp chết đến nơi. "Không cần, Thần vương thân thể không khỏe, vẫn nên lấy sức khỏe bản thân làm trọng." "Khụ khụ khụ... Trời cũng đã sắp tối, hoàng thúc hẳn cũng đã mệt mỏi. Chi bằng cho người hầu đem hành lý vào, chúng ta, khụ... dùng bữa trước thì thế nào?" "Tùy tiện." Bách Hiểu Minh hờ hững đáp, tựa hồ như không quá quan tâm. Đồ ăn ở vương phủ Thần vương đều thuộc hàng thượng đẳng, thậm chí một vùng bao quanh bởi sa mạc thế nhưng lại không thiếu các món hải sản tươi ngon. Nhìn phân lượng cùng chất lượng đồ ăn, Lâm Mặc đã muốn tứa nước miếng, thế nhưng phải nhịn. Đây không phải là vương phủ Diệu vương, tuyệt đối không có chuyện tùy tiện ngồi xuống chung một bàn mà ăn được. Chút đạo lý đó cậu vẫn phải tự mình hiểu mình. Bữa cơm tối phong phú hoành tráng, người ăn lại nhạt nhẽo không nếm ra vị. Thần vương là do quanh năm bệnh tật, khẩu vị không khá nổi, mà Bách Hiểu Mình thì do thiếu đi một ám vệ, lại dư ra một tên ma ốm dư thừa, lòng không thoải mái liền ăn không vào. Thần vương cũng không gấp gáp đến mức nói ra lý do mời Diệu vương đến đây, chỉ bảo hắn nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, sau đó chính mình cũng lủi đi mất. Bách Hiểu Minh không cần đối mặt với hắn, tâm trạng dễ chịu hơn nhiều, không chối từ liền đồng ý về phòng. Vừa về phòng, hắn thậm chí còn không buồn lên tiếng gọi, đã tiến vào góc tối kéo người ra đè xuống phản, một hồi răng lưỡi cuồng nhiệt dây dưa. Lâm Mặc bị hôn đến ngạt thở, chỉ trích bản thân nhất thời ham mê nam sắc, đến độ bị vương gia phát hiện vị trí ẩn nấp cũng không hay biết. Cậu hơi giãy giụa đôi chút, kỳ thực vẫn không hề chống lại nụ hôn này. Đến khi thoát ra được rồi, Diệu vương cắn nhẹ môi cậu một cái, ngữ điệu có chút giận dỗi: "Vì sao khi nãy ngươi không ra?" Lúc ấy khi đang dùng bữa, Lâm Mặc có nhận được ám hiệu của Diệu vương, ý bảo cậu có thể ra ăn bình thường. Nhưng cậu nào dám a! Một ám vệ bé nhỏ như cậu lại cả gan ngồi chung bàn cùng hai vị vương gia, này là ngại sống quá lâu sao. "Vương gia, này không hợp quy củ." Lại vẫn là câu trả lời đã nghe đến mòn tai. Bách Hiểu Minh hung hăng bá đạo cắn một ngụm lên vành tai cậu: "Lời ta nói chính là quy củ." Lâm Mặc vô cùng bất đắc dĩ tìm cách thoát thân khỏi con sói này, nào ngờ thân mình còn chưa nhúc nhích được mấy ly, đã bị tay chân của đối phương đè giữ lại, khóa chặt không động được. "Thập Nhất, cũng là ta ủy khuất ngươi." Bách Hiểu Minh thở dài, một tay vuốt ve gương mặt của cậu, "Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ khiến ngươi có thể đường hoàng chính chính xuất hiện ở bên cạnh ta, mà không cần đứng phía sau trốn trong bóng tối nữa." "Vương gia..." Lời của ngài thật cảm động, nhưng hình như đây là câu vương gia nói với ám vệ trong đi?! "Chính sự quan trọng..." Lâm Mặc nghẹn cả buổi chỉ có thể phun ra một câu như vậy, sau đó quay mặt đi. "Được rồi, không làm khó ngươi nữa." Bách Hiểu Minh buông tay thả ra, trước đó còn không quên hung hăng vò đầu đối phương một phen, "Đúng là vô lương tâm mà. Ta lo lắng cho ngươi như vậy, trong đầu ngươi lại chỉ nghĩ đến những chuyện khác." Nói thế nào bọn họ cũng đang ở trên địa phận của Thần vương, để lộ sơ hở chẳng tốt lắm, cho nên Bách Hiểu Minh cuối cùng vẫn buông tha cho Lâm Mặc chỉ ôm cậu ngủ cả đêm mà không làm gì. Sáng hôm sau, nhân lúc Diệu vương còn đang ngủ, Lâm Mặc lén lút bò khỏi giường, sau đó leo cửa sổ chạy ra ngoài. Giai đoạn Diệu vương đến thăm Thần vương này hoàn toàn không có đất diễn của cậu, đồng nghĩa không cần lo lắng vấn đề nhiệm vụ. Hiếm khi có thể thoải mái như vậy, Lâm Mặc liền nhân cơ hội đó chạy vài vòng để hít thở khí trời trong lành, đồng thời cũng dò xét địa hình trong vương phủ. Lâm Mặc thề cậu hoàn toàn không hề có ý định nghe ngóng gì cả, dẫu sao điều gì cần biết trong cốt truyện thì cậu cũng đã biết hết rồi. Thế nhưng lúc bay ngang qua Tây viện, thính giác mẫn cảm dị thường nghe thấy tiếng khóc nức nở nho nhỏ từ bên trong truyền ra, cậu không nén nổi tò mò, liền giữa đường chuyển hướng, nhảy lên nóc nhà phía Tây viện. Phủ viện của Thần vương ngoại trừ nhà chính ngay trung tâm ra thì chia thành bốn viện Đông Tây Nam Bắc. Diệu vương cùng cậu hiện tại đang ở trong Nam viện, vừa hay lại ngay kế bên cạnh Tây viện. Nghĩ đến nguyên tác, Lâm Mặc xâu chuỗi lại với nhau liền lờ mờ có thể đoán ra chủ nhân Tây viện là ai. "Tiểu thư, xin người bớt đau buồn." Một nha hoàn mặc y phục xanh cầm trên tay một chậu nước rửa mặt đặt xuống bàn, an ủi nói. "A Bích, ta làm sao có thể không buồn không đau đây..." Vị tiểu thư kia nói đến đây không nhịn được, nước mắt lại lã chã rơi xuống. Thiếu nữ trẻ tuổi vừa mới phát dục chưa bao lâu, gương mặt còn vài nét ngây ngô kết hợp với thân thể đang trưởng thành có chút ngượng nghịu luống cuống, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến khí chất cùng dung mạo của nàng. Cổ Ưng quanh năm nắng nóng gió cát, ngay cả nữ tử che kín mạng da cũng vài phần rám nắng, vóc người to lớn có hơi thô kệch, mà vị thiếu nữ đây một thân trắng nõn nà, vừa nhìn đã biết thân thể mềm mại yêu kiều. Ngay cả khi khóc, đôi mắt to tròn xinh đẹp như mắt bồ câu cũng khiến bất kỳ nam tử nào phải thương cảm. Toàn thân trên dưới của nàng đều là phục sức đắt tiền, chất vải vừa nhìn đã biết là tơ lụa quý hiếm thượng đẳng, ngọc bội chạm trổ một đóa mẫu đơn tinh xảo. Có lẽ do vừa ngủ dậy, tóc nàng hãy còn xõa ra tuôn xuống như thác nước, chỉ cắm một cây trâm đơn giản để cố định. Hai mắt nàng hãy còn ửng hồng, vừa nhìn liền biết khi nãy khóc có bao nhiêu thương tâm. Nếu Lâm Mặc đoán không lầm, vị này hẳn là Cẩm Mân quận chúa, nói theo cách nào đó xem như tình địch của cậu đi. Nhưng Lâm Mặc hoàn toàn không hề có ác cảm với nàng ta. Vị quận chúa này hiện tại mới mười lăm tuổi, hôn sự của nàng cũng không phải do nàng quyết định, có ghét thì cũng nên oán ghét Thần vương. Huống hồ một người nam nhân nếu ngoại tình, phần lớn lỗi chính là ở người nam nhân đó chứ không phải của người thứ ba. Nếu đã là người lăng nhăng gió hoa, cho dù không có tiểu tam chen chân cũng sẽ gặp tiểu tứ tiểu ngũ. Mà nếu đã biết giữ mình, hồ ly tinh có tái thế cũng không câu dẫn được. "Phụ thân muốn gả ta cho Diệu vương... Trời ơi, Diệu vương chính là hoàng thúc của phụ thân, đến ta còn phải gọi hắn một tiếng tổ cữu, này... này còn ra thể thống gì!" Cẩm Mân quận chúa tê tái nói, "Đây không phải trái với luân thường đạo lý sao... Ta... ta làm sao có thể lấy hắn..." "Tiểu thư, kỳ thực nếu không nhìn bối phận, vị Diệu vương kia cũng không có chỗ nào tệ cả." Nha hoàn dịu giọng khuyên nhủ, "Tuy ngài ấy là hoàng thúc của vương gia, nhưng nhỏ hơn phụ thân người một tuổi. Hơn nữa ta nghe đồn rằng dung mạo Diệu vương anh tuấn hơn người, tài phú không thua kém gì đương kim thánh thượng, có bao nhiêu thiếu nữ nguyện gả cho ngài ấy còn không được." "Hiện nay vương phủ của Diệu vương vẫn chưa có nữ chủ nhân, một khi ngài ấy thú người, tiểu thư sẽ trở thành Diệu vương phi. Khí hậu ở Hoài Lạc tốt hơn Cổ Ưng nhiều, nơi đó cũng nhộn nhịp vui vẻ hơn, khẳng định cuộc sống của ngài ở đó không có gì không ổn." Cẩm Mân quận chúa nghe lời khuyên can cũng hiểu được mấy phần, nhưng nàng là một thiếu nữ khuê các quanh năm đóng cửa trong nhà, dẫu biết sinh ra phận nữ nhi không có quyền định đoạt cuộc đời, trong lòng vẫn không khỏi giấu giếm chút lãng mạn của một thiếu nữ mới lớn. Nàng hiển nhiên vẫn ao ước có thể gả cho một nam nhân mình yêu cùng ngưỡng mộ, chứ không phải một nam nhân chỉ nhỏ hơn cha nàng một tuổi, thân phận cách nàng đến hai thế hệ. Lâm Mặc nghe đến đây đại khái hiểu được mọi chuyện, liền không dấu vết rời đi. Trong lòng cậu không khỏi âm thầm thở dài, sống trong thời cổ đại lại còn làm nữ tử, quả là một chuyện cam go khó khăn mà. Bất quá trong nguyên tác, theo lời kể của Cẩm Mân quận chúa, quả thực ban đầu nàng ta cũng không yêu thích vương gia, mãi đến khi xảy ra một biến cố, nàng mới thành tâm chuyển ý ngưỡng mộ muốn gả cho ngài. Nội dung chi tiết Lâm Mặc không rõ, dẫu sao cũng chỉ là hồi ức của một nhân vật khác, đại khái Diệu vương một lần cứu mạng nàng khỏi tay thích khách, từ đó nàng liền rơi vào bể tình mê muội không thôi. Xét thấy trong nguyên tác thời điểm Diệu vương mang Cẩm Mân quận chúa về vương phủ, nàng ta đã tình chàng ý thiếp với hắn, xem ra lần cứu mạng đó xảy ra trong khoảng thời gian Diệu vương ở lại Cổ Ưng. Việc này... Lâm Mặc sờ sờ cằm. Cậu thừa biết nam nhân sẽ không phản bội mình, nhưng nếu quả thực vị Cẩm Mân quận chúa kia bị tiếng sét ái tình với vương gia của cậu, xem ra chuyện rắc rối không xong đây. Lâm Mặc cứ ngỡ Thần vương sớm muộn gì cũng đề cập chuyện hôn sự với Diệu vương, nhưng cậu không ngờ đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn của đối phương. Bốn ngày sau đó, Thần vương chỉ cho người mang Diệu vương đi thăm thưởng cảnh đẹp Cổ Ưng, lại không hề một chữ nhắc tới vấn đề kia, nhìn vào quả thực khiến người ta phải nghi ngờ liệu rằng y chỉ đơn thuần muốn mời đối phương tới hâm nóng tình cảm gia đình hay không. Mãi đến tận ngày thứ năm, Thần vương mới bắt đầu giở bài. "Mau gọi tiểu Trân Nhi đến đây, khụ." Một ngày đẹp trời nọ khi bọn họ đang dùng bữa trà chiều, Thần vương đột nhiên ban xuống mệnh lệnh như vậy. Trong lúc thuộc hạ vội vàng rời đi, y lúc này mới quay sang từ tốn nói: "Hoàng thúc, từ lúc ngươi tới đây ta vẫn quên chưa giới thiệu, khụ khụ... Tiểu Trân Nhi là nhi nữ duy nhất của ta, lẽ ra nên sớm mang nó tới bái phỏng ngươi, cũng do ta trí nhớ không tốt..." Bách Hiểu Minh không lên tiếng, lẳng lặng nhấp ngụm trà. Tiểu Trân Nhi mà Thần vương nhắc đến chính là Cẩm Mân quận chúa, tên thật Bách Vị Trân. Phàm là người có liên quan đến hoàng thất đều biết, vị Thần vương này từ nhỏ ốm yếu, hơn nữa vì mẫu thân của y lúc ấy quá sốt ruột, đã ép nhi tử của mình mới mười ba tuổi sớm tiết tinh nguyên. Năm y mười bốn tuổi liền may mắn có được một đứa con, thế nhưng lại là con gái. Sau nhiều lần cấy cày, vài năm sau một trong những phi tử của y lại thành công mang thai, bất quá xui xẻo sảy mất khi đến tháng thứ ba. Mà cũng kể từ đó trở đi, Thần vương không có thêm bất kỳ đứa con nào nữa. Sức khỏe của y không đủ khả năng để chịu loại hoạt động cường độ cao như vậy, hơn nữa vì quan hệ liên tục lúc còn nhỏ tuổi khiến y đã yếu lại còn yếu hơn, nói như cách ở thời hiện đại chính là bị liệt dương, không đủ khả năng "cứng" được nữa. Cho nên nói Bách Vị Trân là nhi nữ duy nhất của Thần vương, còn không bằng nói thẳng ra nàng ta là người con duy nhất của y. Có điều chuyện này vẫn luôn là nỗi đau của Thần vương, những người khác khi nhắc đến đều sẽ tinh tế không đụng vào điểm mẫn cảm này. Rất nhanh vị quận chúa kia đã đến. Khác với dáng vẻ khóc lóc lê hoa đái nguyệt hôm trước Lâm Mặc rình mò nhìn thấy, hôm nay Bách Vị Trân một thân trang phục nghiêm chỉnh, hành động hết sức đúng lễ nghi, không siểm nịnh thấp hèn không kiêu ngạo hung hăng, hoàn toàn phù hợp lễ tiết của một vị quận chúa. "Vân... Cẩm Mân bái kiến Diệu vương." Cẩm Mân quận chúa vốn định tự xưng vân tôn, nhận được ánh mắt của Thần vương liền lập tức thay đổi xưng hô. Biết rõ phụ thân muốn nàng kéo gần quan hệ, nhưng xưng hô như vậy không phải quá thất lễ rồi sao! Cẩm Mân quận chúa hơi rũ mắt, tay trong tay áo hơi nắm lại, hy vọng vị Diệu vương kia sẽ không chú ý tới điểm này. Bách Hiểu Minh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị chất nữ này, lặng lẽ đánh giá nàng một hồi, trong lòng cũng mơ hồ đoán được ba phần ý định của Thần vương. Loại mơ hồ này càng thêm chắc chắn khi Thần vương nói ra lời tiếp theo: "Hoàng thúc, khụ khụ... Ta có yêu cầu hơi quá phận đôi chút khụ khụ..." Mẹ nó, nếu biết quá phận còn nói ra làm gì! Lâm Mặc trong lòng tức giận nghĩ. Hơn nữa thân phận hai bên chênh lệch như thế, Thần vương đây là bị điên hay sao? Giả như có lấy nhau, sau này Thần vương gọi Diệu vương là hoàng thúc hay hiền tế đây?! "Khụ khụ... Mấy ngày trước tiểu Trân Nhi vòi vĩnh ta cho nó ra ngoài chơi... khụ... Nhưng hoàng thúc cũng biết, sức khỏe ta yếu kém không bồi nhi nữ được, khụ khụ..." Vừa nói, Thần vương lại vừa ho khan một trận kịch liệt, chỉ thiếu điều phun máu để chứng minh y bệnh nặng sắp chết mà thôi, "Nếu ngài không chê, có thể bồi tiểu Trân Nhi một ngày được không? Khụ khụ... Ta cam đoan nó sẽ không làm phiền ngài đâu." "Đương nhiên là được." Bách Hiểu Minh hiếm thấy mà cười hòa ái, thế nhưng khiến người nhìn lại lạnh cả sống lưng, "Tiểu Trân Nhi nói thế là nào cũng là nội tôn nữ của ta mà." Lúc nói chuyện còn nhấn mạnh "nội tôn nữ", giống như đang nhắc nhở Thần vương bản thân đã đoán được mưu đồ của mình. Thần vương thân thể yếu ớt, da mặt lại dày vô địch, nghe nhắc nhở như thế vẫn không biết rút lui là gì: "Khụ khụ... Nếu vậy đành trông cậy vào hoàng thúc." Thấy đối phương mặt không đổi sắc, Bách Hiểu Minh cũng không lên tiếng nữa, coi như chấp nhận. Dẫu sao lúc này Thần vương vẫn chưa nói thẳng ra, hắn xé rách mặt trước ngược lại có chút suy bụng ta ra bụng người. Dù sao cũng chỉ bồi vị quận chúa này một ngày, chính xác là nửa ngày vì hiện tại đã gần đến chiều. Huống hồ Cẩm Mân quận chúa là một nữ nhân thông minh, biết cách cư xử, sẽ không gây khó dễ cho hắn. Nhìn vào thái độ của nàng, e rằng cũng là bị phụ thân mình cưỡng bách làm theo. Cổ Ưng kém nhộn nhịp hơn Hoài Lạc, bất quá khi mặt trời lặn dần nhiệt độ hạ xuống, khu trung tâm xem ra cũng không đến nỗi nhàm chán. Chí ít từ thời điểm bước chân ra khỏi vương phủ đến nay, bọn họ cũng đã đi ngang qua kha khá hàng quán. Đáng tiếc Diệu vương dường như chẳng hề để tâm, mà Bách Vị Trân thấy hắn không lên tiếng, nhất thời lúng túng chẳng dám nói gì thêm. Cả hai người họ đều tự mang trên người dung mạo tuyệt trần cùng khí chất quý tộc cao sang, lẽ ra nhìn vào nên cảm thấy trời sinh một đôi. Thế nhưng không hiểu sao, dùng mắt thường cũng lờ mờ cảm nhận được, dường như giữa hai người có một bức tường vô hình ngăn cản. Vị nam nhân cao lớn kia thì lạnh lùng đến hờ hững, nữ nhân xinh đẹp lại có chút rụt rè đến hoảng sợ, bầu không khí hết sức kỳ quái, lại không tài nào khiến người ngoài cảm thấy bọn họ thích hợp. Đi ngang qua một quầy hồ lô đường, bước chân của Diệu vương bỗng dưng ngừng lại. Bách Vị Trân từ lúc ban đầu đến giờ vẫn luôn tránh né hắn đi đường của mình nhìn thấy hành động này, có hơi giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Bách Hiểu Minh vẫn không hề để tâm đến hành động của nàng, nói với lão bản: "Mười xâu kẹo hồ lô, loại tẩm mật ong." Mí mắt lão bản hơi giật giật, một mình vị tiểu thư kia nhìn thế nào cũng ăn không nổi mười xâu kẹo đi. Nhưng là một người làm ăn, ông nhanh chóng vứt bỏ thắc mắc trong đầu, rất nhanh liền dâng lên mười xâu kẹo ngon lành. Bách Vị Trân có chút xấu hổ lúng túng. Kỳ thực nàng không thích kẹo hồ lô tẩm mật ong lắm, vị quá ngọt, thứ này đa phần chỉ có tiểu hài tử mới ăn. Nhưng nếu vương gia đã mua, nàng cũng không thể không nhận. Ai ngờ Bách Hiểu Minh sau khi mua xong, quay đầu sang gọi một tiếng: "Lục Thanh." Lục Thanh vốn ẩn thân ở xa giả làm người qua đường vội vàng chạy tới, chỉ thấy chủ tử của hắn nhét toàn bộ kẹo hồ lô vào tay hắn: "Chia cho tất cả mọi người." Lần này lại đến lượt mí mắt Lục Thanh giật giật. Vương gia à, đám nam tử hán chúng ta đều không thích ăn ngọt có được không? Kỳ thực trong cả đội hộ vệ, chỉ có Thập Nhất thích ăn kẹo hồ lô a! Ngài làm như vậy, còn không bằng nói thẳng ra là mua kẹo cho cậu ta đi! "Mỗi người chỉ được ăn một cây, đây là mệnh lệnh." Bách Hiểu Minh nghiêm túc truyền đạt. Nếu không ra lệnh này, đám hộ vệ kia chán ngán không muốn ăn, Thập Nhất của hắn nhất định sẽ thu gom toàn bộ. Ăn quá nhiều kẹo không tốt cho sức khỏe, thân làm ám vệ, nếu cậu còn không giữ bản thân khỏe mạnh được thì làm sao bảo vệ hắn. "Vương gia, chúng ta chỉ có chín người..." Lục Thanh hơi hạ giọng lí nhí nói. Bách Hiểu Minh động tác gọn gàng dứt khoát cầm lấy một cây, đưa cho Bách Vị Trân vẫn luôn đứng đó từ nãy tới giờ: "Nội tôn nữ, hoàng tổ cữu cho ngươi." Bách Vị Trân bị đả kích nặng nề, khóe môi hơi run rẩy, tay tiếp nhận lấy xâu kẹo hồ lô: "Cảm tạ hoàng tổ cữu." Nhìn thái độ này của Diệu vương, hẳn là đã sớm đoán được dự tính của phụ thân nàng rồi đi?! Hắn thậm chí còn không đặt nàng vào mắt bằng đám thuộc hạ nữa! Thân là nhi nữ của một thân vương, Bách Vị Trân cơ bản vẫn có lòng tự tôn cực cao. Nếu đối phương không phải Diệu vương mà là một người nào khác, e rằng đã nhận lấy một trận lửa giận từ nàng rồi. Nhưng vì đây là Diệu vương, là hoàng tổ cữu của nàng, cho dù bị cười nhạo như vậy, nàng lại chỉ có thể nhẫn nhịn bỏ qua. Lúc kẹo hồ lô được chuyền đến tay, Lâm Mặc gần như ngay lập tức hiểu ra ý định của Bách Hiểu Minh. Cậu buồn cười ngồi trên một cành cây cao vắt vẻo ngậm kẹo, mật ong theo khóe miệng hơi chảy ra một ít, tay liền tùy ý chùi đi. Phỏng chừng đám hộ vệ bên dưới vừa ăn kẹo hồ lô vừa oán hận cậu không ngớt đi. Thập Nhất không thích ăn ngọt, nhưng Lâm Mặc là ký chủ không chịu ảnh hưởng bởi khẩu vị cảu nguyên thân lại xét thấy đây không tính hành vi lớn lao thay đổi tình tiết gì, cho nên cậu không ngại ngần mà để lộ ra. Dẫu sao đứng trước mặt người mình ghét mà giả vờ thích nó còn dễ hơn ăn món mình ghét mà làm như thích a! Thấy sắc mặt Bách Vị Trân đã hơi đỏ bừng bừng, bộ dạng vừa thẹn lại giận, Lâm Mặc có chút tội nghiệp cho nàng ta. Bất quá ngẫm lại biện pháp này của Diệu vương có thể xem như ôn hòa nhất rồi a, tuy có hơi đánh mất mặt mũi đối phương, nhưng nhìn chung không gây ra tổn hại gì, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở cho nàng biết thân phận cùng quan điểm của hắn mà thôi. Kẹo hồ lô ăn mấy ngụm đã hết, Diệu vương lại không cho phép những người khác ném qua cho cậu, Lâm Mặc chỉ có thể tiếc nuối ném xâu trúc đi. Mà đám hộ vệ bên dưới vẫn còn đang khổ sở vật lộn với cái món kẹo ngọt đến chết người này. Ngay khoảng khắc cậu vừa định thả người xuống khỏi cây, bên tai đột nhiên nghe tiếng xé gió, một ánh bạc chớp lóe giữa không trung. Lâm Mặc chỉ kịp hô một tiếng: "Thích khách!" xong, trong tay đã nhanh chóng cầm chủy thủ đánh bật ám khí đi! Chân cậu vừa chạm đất, từ bốn phương tám hướng xuất hiện vô số hắc y nhân, mà thuộc hạ của Diệu vương đã nhanh chóng vào vị trí từ thời điểm cậu hô to cảnh báo, xếp thành trận vòng tròn ưu tiên bảo vệ vương gia cùng quận chúa. Thích khách không nói hai lời đã lao đến, thái độ rõ ràng tử sĩ không màng chết. Những kẻ như thế này đặc biệt nguy hiểm, Lâm Mặc dẫu biết rõ trong cốt truyện Diệu vương sẽ không sao, lại vẫn xuất ra toàn lực đánh trả. Trên đời luôn có cái gọi là biến số, cậu sẽ không vì nguyên tác ghi như thế liền lập tức tin mọi chuyện diễn ra như thế. Số lượng hắc y nhân khá đông, gần hai mươi người, mà tổng số hộ vệ Bách Hiểu Minh mang theo lúc này cũng chỉ vỏn vẹn chín người. Thấy tình thế không mấy tốt đẹp, Bách Hiểu Minh hơi nhíu mày, rút ra trường kiếm bên hông, không đứng chờ ở một bên mà trực tiếp tham gia hỗn chiến. "Vương gia! Xin ngài mau chóng lùi lại!" Lục Thanh nhìn thấy Bách Hiểu Minh tự mình xuất chinh liền sợ hãi kêu lên. "Tập trung!" Bách Hiểu Minh gầm lên một tiếng, ngay sau đó liền một kích đâm trúng tim thích khách đối diện. Lúc rút kiếm ra, tiếng phốc rõ ràng vang lên, máu tươi bắn tung tóe lên thân kiếm. Tự hiểu bản thân không thể khuyên can vương gia, Lục Thanh đành phải tập trung quay lại đối phó đấu thủ của mình. Giữa khung cảnh hoảng loạn, Cẩm Mân quận chúa ngây người như phỗng, cơ hồ vì quá sợ hãi mà không làm ra được bất kỳ hành động gì. Sắc mặt tái nhợt đến trắng bệch, chỉ muốn hét to một tiếng kêu người tới cứu, nhưng chính nàng cũng biết làm như vậy không giúp ích gì lại càng gây phiền phức cho người khác, cho nên dùng hết sức lực giữ cho chính mình không cản chân bọn họ. Nào ngờ ngay lúc đó, một đạo ám khí lặng lẽ từ góc chết hướng thẳng đến nàng mà lao tới...! "Cẩn thận!" Lâm Mặc nhận ra ám khí chỉ còn cách vị quận chúa kia chưa tới một thước, dứt khoát bứt khỏi đối thủ hiện tại lao đến đá bay ám khí đi. Ám khí rơi xuống đất cách đó vài thước trong bụi rậm, mà Lâm Mặc vì khi nãy gấp gáp thoát ra khỏi đối thủ cho nên không tránh được một đao của đối phương, bả vai trái đã rách toạc một mảnh vết thương đỏ lòm. "Ngươi... ngươi..." Cẩm Mân quận chúa nhìn thấy máu tuôn đầm đìa phía sau lưng cậu, run rẩy không ngừng, lời muốn nói không nói ra được. Lâm Mặc cũng không nhàn rỗi, ngay sau khi thành công chặn ám khí liền khinh công nhảy đến vị trí khi nãy ám khí bắn ra, mặt đối mặt với tên thích khách ẩn nấp phía sau. Không ngờ ám sát thất bại, thích khách hoảng hốt định nhảy ra sau tránh né. Bất quá tốc độ của Lâm Mặc vẫn nhanh hơn, không tới tích tắc chủy thủ đã cắt đứt cuống họng của gã. Hai mắt gã trợn trắng, thân hình nặng nề rơi phịch xuống đất. Bên kia, đám còn lại cũng đã nhanh chóng được xử lý gọn ghẽ. Bách Hiểu Minh vốn định giữ lại vài tên lấy khẩu cung, thế nhưng thời điểm bị bắt, chúng đều đồng loạt cắn thuốc độc tự tử, kết quả một câu cũng không moi ra được. Lục Thanh dẫn đầu đoàn hộ vệ tra xét tử thi, mất một hồi lâu vẫn không tìm ra bất kỳ manh mối gì về kẻ đứng phía sau. "Là thuộc hạ vô năng." Lục Thanh xấu hổ bẩm báo lại kết quả thu được. Bách Hiểu Minh cũng không trách hắn, thần sắc nhàn nhạt không đoán ra được cảm xúc, sau khi lau sạch kiếm lại một lần nữa tra vào vỏ. Ánh mắt hắn liếc nhìn xung quanh, khi tìm được người cần tìm, lại nhìn thấy vết thương chói mắt tại bả vai cậu, áp suất xung quanh đột nhiên hạ xuống thật thấp. "Thập Nhất." Một tiếng kêu này, không biết chứa đựng bao nhiêu lửa giận. Lâm Mặc còn đứng phía xa đã cảm nhận được, biết rõ sau khi trở về nam nhân khẳng định sẽ không bỏ qua, chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện đối phương đừng quá giận dữ. Cũng đâu phải cậu muốn cố tình bị thương đâu cơ chứ! Lục Thanh chỉ huy hộ vệ thu dọn đám thi thể, nhìn thấy vị Cẩm Mân quận chúa hãy còn ngẩng người, bộ dáng dường như bị kinh hách quá độ, liền cố gắng ôn nhu hỏi: "Quận chúa, ngài có cần thuộc hạ hỗ trợ gì không?" "Không... không..." Bách Vị Trân hơi mấp máy môi, sau đó nắm lấy bàn tay vươn ra của Lục Thanh theo đà đứng lên. Bộ quần áo của nàng đã nhiễm máu đỏ tươi, ngay cả mái tóc trong cơn hỗn loạn đã bung sổ nhiều chỗ, thoạt nhìn bề ngoài chật vật vô cùng. Thế nhưng dường như nàng không hề để tâm đến, ánh mắt luôn chăm chú nhìn về phía một điểm khác. Thập Nhất... Hóa ra tên đối phương là Thập Nhất sao...