Ôm Lục Tiểu Na bước đến nơi được cho là thoải mái nhất, Long Quân Dao đặt cô nàng ngồi xuống rồi cho gọi con thỏ trắng Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nghe được lão đại gọi mình nên nhanh chóng chạy đến trước mặt Long Quân Dao nghiêng nghiêng đầu nhìn cô. “Tiểu Bạch, ngươi đi tìm một ít hoa quả trái cây tươi đến đây.” “Vâng, em đi ngay thưa lão đại.” Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu rồi một mạch chạy ra ngoài cửa hang cùng với một vài con thú khác nữa. Trong lúc ngồi chờ Tiểu Bạch quay về thì hệ thống đã kêu gào inh ỏi bên trong đầu của Long Quân Dao. [Ký chủ, tại sao cô lại có thể trở lại thành người?] [Có phải cô lại hack vào hệ thống máy chủ rồi không?] [Này! Cô nói gì đi chứ, ký chủ!] Bực bội với sự ồn ào của hệ thống, Long Quân Dao khẽ cau mày lại rồi quay đầu nhìn vào khoảng trống. [Này, ký chủ, sao cô không nói gì hả? Nói gì đi chứ, ký chủ. Có phải cô lại hack vào hệ thống rồi không hả?] “Mi quá ồn rồi đấy! Không bằng không chứng mà mi dám nói ta hack.” [Nếu cô không hack thì tại sao lại có thể trở về hình người? Còn cái không gian trữ vật của cô nữa.] “Không gian trữ vật? Không gian gì cơ chứ! Ta làm gì có cái không gian nào.” Long Quân Dao một mực không nhận bản thân đã hack vào hệ thống máy chủ gì đó như lời của hệ thống 2503. Và cô cũng mặc kệ luôn những lời kêu gào của nó khi mà nó cứ tự khẳng định rằng cô có cái không gian gì gì đấy. Thấy ký chủ nhà mình ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát của bản thân nên hệ thống cảm thấy rất bất lực. Bây giờ ký chủ nói không có thì nó biết làm gì nữa đây. Kể cả nó cũng đã kiểm tra lại toàn bộ dữ liệu hệ thống mà vẫn không tìm ra điều gì bất thường nên nó cùng đành bó tay mà thôi. Hệ thống khi đó lại bắt đầu giận dỗi mà offline. Tính ra từ khi xuyên đến thế giới này cho đến hiện tại thì đây chính là lần đầu hệ thống nó mới online. Thậm chí, từ lúc vừa xuyên đến nó cũng chẳng thèm đưa ra nhiệm vụ gì cho Long Quân Dao nữa. Chắc là do bị cô chọc cho nổi giận từ vụ việc của thế giới trước nên nó đã quên luôn cả nhiệm vụ. \-\-\-\-\-\-\-\-\- Hệ thống mang theo cục tức khi không tra hỏi được gì từ Long Quân Dao rồi offline. Nó offline không bao lâu thì Tiểu Bạch cùng nhóm dã thú từ bên ngoài chạy vào với gương mặt tràn đầy sợ hãi. Một phần là do nhóm thú này chỉ toàn là loài ăn cỏ không có khả năng chiến đấu, thế nên chỉ cần bị hù dọa nhẹ thôi cũng khiến cho bọn chúng hốt hoảng. Long Quân Dao đối với sự hoảng sợ của bọn nó lẽ ra phải cảm thấy không có gì làm lạ, nhưng rồi chợt bên mũi của cô lại một lần nữa xuất hiện một mùi hôi tanh nồng vô cùng khó chịu. Khẽ nhăn mày, cô khi này quay sang nhìn Tiểu Bạch với bộ lông ban nãy vẫn còn trắng tinh tươm đã trở nên đầy vệt đỏ đen. Vừa thấy bộ dạng nhếch nhác của thỏ trắng thì Lục Tiểu Na vội vã chạy đến ôm nó vào lòng xem xét thân thể. “May quá, Tiểu Bạch em không bị thương.” “Lão đại, nguy rồi! Ở ngoài rừng có rất nhiều bọn người kỳ lạ. À không, phải nói là quái vật mới đúng.” Tiểu Bạch lúc đó vội đến nổi nhảy ra khỏi lòng của Lục Tiểu Na rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Long Quân Dao báo cáo. “Quái vật?” Mi tâm của Long Quân Dao khi nghe xong thì chợt nhíu chặt rồi quay sang nhìn Tiểu Bạch hỏi lại. Nhóm người nam chính vừa nghe hai từ “quái vật” phát ra từ miệng của người nữ nhân bí hiểm là Long Quân Dao thì bọn họ liền liếc mắt nhìn nhau đầy ý vị. Không để tâm đến ánh mắt cũng như thái độ phản ứng của nhóm người kia, Long Quân Dao chợt đảo mắt suy nghĩ gì đó. Sau một hồi suy nghĩ thì có lẽ cô đã đoán ra được “quái vật” trong lời nói của Tiểu Bạch là gì rồi. Có thể đó chính là xác sống biến dị. Vừa nghĩ đến đó thì Long Quân Dao đang ngồi bỗng đứng bật dậy. Khi đó bên tai cô vang lên âm thanh ồ ồ như một loại sóng âm gì đó, và đan xen là tiếng bước chân rầm rập từ bên ngoài bìa rừng đang đồng loạt tiến sâu vào rừng hơn. Không nhìn nhóm người của nam chính, mà Long Quân Dao chỉ một mực nhìn ra bên ngoài cửa hang rồi nói với vào trong: “Trong nhóm các người, ai có khả năng chiến đấu thì chuẩn bị tinh thần đi. Chúng ta sắp có khách viếng thăm đấy.” “Long Quân Dao, ý của cô là gì?” Trình Ngũ hơi nhíu mày nhìn người con gái đang đứng ở gần cửa hang. “Nghĩa trên mặt chữ. Các người không muốn chết thì liệu mà chuẩn bị tinh thần đi.” Long Quân Dao vẫn không nhìn nam chính rồi đáp. Nói xong, cô lúc đấy bỗng nhắm mắt lại để cố gắng lắng nghe tiếng bước chân. Nghe được một lúc thì cô mở bừng mắt ra rồi trầm giọng nói lớn: “Bọn nó đến!” Câu nói vừa dứt thì cả nhóm người bên trong hang động nghe tiếng gào rú bên ngoài cửa hang rất hỗn loạn và đầy điên dại của bọn xác sống. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Vừa biết xác sống đang đến thì gương mặt của cả nhóm người nam chính trở nên căng cứng. Một vài người vẫn hay thường chiến đấu với xác sống cũng đã bắt đầu vào tư thế sẵn sàng, còn nhóm nữ vẫn luôn ở sau làm công việc hậu cần thì đã trở nên run bần bật vì sợ hãy và nép sát vào nhau. Nữ chính Lục Tiểu Mỹ khi này cả gương mặt đã tái xanh, hai tay của cô ôm sát vào ngực nhưng vẫn không thể ngừng run. Liếc mắt dáo dác nhìn xung quanh thì ánh mắt của nữ chính dừng lại ngay phía của đứa em gái hờ của chính mình là Lục Tiểu Na. Nữ chính lúc ấy bỗng hướng về phía Lục Tiểu Na kêu lên: “Tiểu Na, đến đây đi. Ở đây sẽ an toàn hơn.” Nghe lời chị gái của mình, nữ chính cũ Lục Tiểu Na có động thái muốn đi đến bên đấy. Long Quân Dao thấy Lục Tiểu Na muốn cách xa khỏi bản thân nên vội vàng cản lại: “Em ở đây với tôi sẽ an toàn hơn. Em ở gần tôi thì tôi mới có thể bảo vệ em được.” “Nhưng mà... chị Tiểu Mỹ đang gọi tôi. Tôi thấy ở chỗ chị ấy cũng sẽ an toàn hơn. Cô cho tôi đến đó đi.” “Không được!” Long Quân Dao vẫn nhất quyết không đồng ý. Lục Tiểu Na bị thái độ cứng rắn của người trước mắt khiến cho cảm thấy vô cùng tức giận. Vì cô nàng nghĩ rằng hắc lang này là cái gì của cô mà có quyền ra lệnh hay kiểm soát cô cơ chứ. “Không cho tôi cũng đi!” Nói xong, Lục Tiểu Na phùng má giận dỗi dậm chân bước đi. Nhìn thái độ của người nữ chính cũ thì Long Quân Dao cũng biết được cô nàng có lẽ bị cô làm cho giận dỗi rồi đây. Cô biết được là bởi vì ở thế giới đầu tiên, mỗi lần nữ chính Tống Lộ Khiết giận dữ cũng đều có bộ dạng y như Lục Tiểu Na hiện tại. Bất lực với Lục Tiểu Na, Long Quân Dao đành ra lệnh cho nhóm dã thú ra sức bảo vệ cô nàng mà thôi. “Trùng Nhỏ, bảo vệ bọn họ cho tốt!” \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Lời vừa dứt thì bên tai Long Quân Dao chợt vang lên tiếng gống vô cùng chói tai. Tiếng gống vừa ngưng lại thì từ đâu một cánh tay to lớn đập xuống cửa hang làm cho đống đất đá phía trên trần đồng loạt đổ xuống rầm rầm. Còn Long Quân Dao khi đó may mắn đã kịp thời nhảy lùi về sau tránh một đòn chí mạng từ cánh tay khổng lồ kia. Cô vừa tránh được một đòn từ cánh tay bí ẩn, thì lúc này từ trong lớp bụi cát do đống đổ nát của cửa hang gây ra dần làm lộ ra thân hình to lớn, vạm vỡ nổi đầy gần xanh, cùng với đó là lớp da màu xám xanh nhầy nhụa do thân thể đang phân hủy dở dang nửa chừng. Chẳng những vậy, ngoài lớp nhầy nhụa bốc mùi tanh tưởi hôi thối, từ trong những vết thương lớn làm lộ ra xương cốt bám đầy giòi bọ lúc nhúc bên trong. Nhìn thấy cái xác chết khổng lồ trước mắt này, cả nhóm người nhân vật chính từ nam đến nữ mặt mày trắng bệt, khi đấy có người cũng bắt đầu nôn thốc nôn tháo vì độ kinh tởm của kẻ trước mặt. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- P.S: Từ hôm nay đến hết ngày 27/7 thì tui không ra chương mới được, bởi vì thứ hai này tui thi đến tận thứ hai tuần tới nên bận học bài để thi nên tui không có thời gian viết chương mới. Thứ hai này tui thi rồi, nhưng tui vẫn cố dành thời gian viết thêm chương này cho mọi người cùng xem, thế nên mọi người nhớ yêu thương tui nhiều hơn nha. Yêu yêu (´▽`ʃ♡ƪ)