Sau khi xem xong cốt truyện, Long Quân Dao từ trên giường lớn hơi mở mắt rồi khẽ động đậy muốn ngồi dậy. Cô đưa tay vuốt mái tóc đen dài mềm mượt đang loã xõa trước mặt về sau.
Bên ngoài nghe bên trong phòng phát ra tiếng động thì liền có một tiểu nha đầu với bước chân vội vã đẩy cửa tiến vào.
Mắt thấy người nữ nhân vẫn luôn nằm trên giường đã tỉnh lại thì liền mừng rỡ reo lên:
“Hoàng hậu nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh!”
“Ta đã nằm đây bao lâu rồi?” Long Quân Dao một tay vẫn còn ôm trán, cô hơi đưa mắt nhìn sang hình bóng của một nha đầu đứng phía bên ngoài tấm màn che.
“Bẩm nương nương, người đã ngủ ba ngày rồi ạ!” Nha đầu kia đứng cách cô một khoảng, âm giọng nhẹ nhàng dễ nghe đáp lại.
“Thế... lý do vì sao ta lại bị như thế này? Ngươi biết chứ?” Long Quân Dao ánh mắt sắc bén bắn về phía người đứng bên ngoài kia.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, nô tỳ không biết ạ! Nhưng thái y có bảo rằng người bị mắc phải một căn bệnh kỳ lạ nào đó.” Nha hoàn không dám một lời giả dối bẩm báo lại.
“Căn bệnh kỳ lạ? Nực cười!” Long Quân Dao nghe đến đây thì chợt nhếch mép cười khẩy.
Thật là buồn cười! Gì mà căn bệnh lạ! Chẳng qua, do cô trúng độc do vị thụ chính đã cho người bỏ vào ly rượu trong hôm đại yến tiệc sinh thần của tên Lãnh Viêm kia mà thôi.
Nó là loại độc không mùi không vị, độc tính cũng chả mạnh đến mức lấy mạng người, nhưng dùng lâu dài sẽ dẫn đến sức khỏe suy nhược, nội tạng thì bị phá hủy nặng nề.
Theo nguyên tác, một phần do dùng chất độc này quá lâu nên vị hoàng hậu này có chút yếu nhược nên mới dễ dàng bị thụ chính tính kế a. Nhưng tác giả đại nhân cũng quá là thiên vị rồi! Thụ chính đi năm bước nhặt được vật phẩm quý, mười bước thì nhặt được bàn tay vàng.
Cũng như chất độc này, nó chính là một trong những vật phẩm quý không rõ nguồn gốc mà thụ chính nhặt được a.
Long Quân Dao lười nhác nửa ngồi nửa nằm trên giường một hồi rồi mới lên tiếng gọi nha đầu vẫn còn đứng ở phía bên kia tấm màn:
“Cho người chuẩn bị! Ta muốn tẩy rửa thân thể một chút!” Long Quân Dao nói rồi hơi ngưng lại suy nghĩ.
Người cổ đại gọi đi tắm là gì nhỉ? Cô không có nhiều thời gian để tìm hiểu mấy thứ này nên chẳng biết phải gọi sao cho đúng. Mà thôi kệ, miễn sao bọn họ hiểu ý cô muốn gì là được.
Nghe Long Quân Dao nói muốn chuẩn bị y phục để thay thì nha hoàn liền đi ra bên ngoài gọi thêm vài nha hoàn khác đến.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Khi đã tẩy rửa thân thể xong, Long Quân Dao bước ra khỏi bồn gỗ, thì cô nhanh chóng được một nha hoàn nhanh tay dùng một tấm khăn mềm như lụa bao lấy cả thân thể. Sau đó, thêm hai ba nha hoàn vây quanh Long Quân Dao, người thì lau thân thể cho cô, người thì mau chóng giúp cô thay y phục.
Thay y phục xong, Long Quân Dao được nha hoàn nâng nhẹ bàn tay đỡ quay trở về phòng.
Ngồi trước bàn trang điểm của người cổ đại, cô cảm thấy trong lòng có rất nhiều cảm xúc kỳ lạ, có thể là do hứng thú với thế giới này đi.
Ngồi trước bàn trang điểm, một nha hoàn giúp cô chải tóc, một nha hoàn khác giúp cô trang điểm. Được phục vụ quá mức tận tình như thế, nó làm cho Long Quân Dao cảm thấy khá buồn cười, có tay có chân nhưng vẫn được phục vụ đến vậy.
Thế nói sao nhiều người ở thời này luôn ham muốn vào cung, rồi cùng nhau tranh chức vị cao quý như quý phi và hoàng hậu cơ chứ.
Trong lúc Long Quân Dao suy nghĩ linh tinh, thì những nha hoàn đã hoàn thành công việc của mình. Cô khi này nhìn bản thân trong chiếc gương đồng, tóc được bới lên cao và được cố định lại bằng những cái trâm cài lộng lẫy. Còn gương mặt cô được trang điểm trông vô cùng diễm lệ.
Hơi đưa mắt nhìn xuống bộ y phục mà bản thân đang mặc, Long Quân Dao có chút ngoài ý muốn, vì nó trong quá mức lộng lẫy cùng chói mắt đi. Bộ y phục mang sắc cam vàng cùng những họa tiết được thêu nổi màu ánh kim trông vô cùng bắt mắt và cao quý.
Nhìn tổng thể bản thân trong gương, Long Quân Dao đánh giá gương mặt của nguyên chủ trong vài phút thì rút ra được kết luận.
Nguyên chủ vốn mang gương mặt từa tựa cô ở thế giới thực, nhưng vẫn còn vài nét không tương đồng cho lắm, ví dụ như nốt ruồi ở dưới khóe mắt, nó càng làm nổi bật thêm nhan sắc mỹ miều của nguyên chủ.
Nói thẳng ra, thụ chính có thể xinh đẹp hơn những nữ nhân khác, nhưng nếu so sánh với nguyên chủ thì có thể còn kém xa a.
Long Quân Dao đưa tay lên vuốt nhẹ một bên má của bản thân rồi thầm mắng cái tên công chính Lãnh Viêm mắt mù. Có một người nương tử xinh đẹp như thế mà lại không biết giữ.
Vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, lúc này nha hoàn đầu tiên đã phát hiện cô tỉnh dậy từ bên ngoài cửa tiến vào, cùng đó trên tay nàng ta là một ấm trà.
Đặt ấm trà lên bàn, sau đấy lấy một cái tách rót trà vào rồi mang đến dâng lên cho Long Quân Dao.
Cô đưa tay tiếp nhận tách trà, nhưng chỉ vừa đưa lên gần bên môi thì giọng nói hệ thống vang lên.
[Ký chủ, cẩn thận! Ly trà ấy không thể uống!]
Không đáp lời hệ thống, Long Quân Dao chỉ dừng động tác đang định nhấp ngụm trà lại. Cô không quay sang nhìn nha hoàn vừa dâng trà cho mình, nhưng giọng vẫn vang lên đều đều, cô nhẹ giọng hỏi:
“Trà này ở đâu có?”
“Bẩm hoàng hậu nương nương, trà này là cống phẩm thượng hạng do đích thân hoàng thượng ban tặng cho người vì biết người thích uống trà ấy ạ.” Nha hoàn hơi khó hiểu nhưng vẫn cung kính đáp lời.
“Thế thì ấm trà này là do ai chuẩn bị? Ngươi chuẩn bị?”
“Dạ thưa là do ngự trù phòng chuẩn bị ạ! Vì nương nương người thích uống trà do chính tay nhất phẩm ngự trù pha. Thế nên, trà do nương nương uống đều do bên ngự trù phòng chuẩn bị ạ!” Nha hoàn càng nói thì dần nhận ra có gì đó không đúng.
Lẽ nào hoàng hậu nương nương nhận ra điều gì đó bất thường trong trà nên muốn điều tra? Nếu thế thì chẳng phải nàng sẽ chết trước hay sao? Dù sao cũng là do nàng hằng ngày dâng trà cho hoàng hậu nương nương a.
“Vậy à?” Long Quân Dao nói xong liền quay sang nhìn nha đầu đang đứng trước mặt bản thân với vẻ sợ sệt.
Đánh giá người trước mặt một lúc thì cô chợt nhận ra, nha hoàn này nhìn cũng quá mức giống nữ chính ở thế giới trước, Tống Lộ Khiết rồi.
Tuy có chút kinh ngạc nhưng Long Quân Dao vẫn không hề để lộ ra bên ngoài, mà chỉ là trong ánh mắt của cô đã có vài gợn sóng nhẹ.
Long Quân Dao thu lại tầm mắt, cô liếc nhìn xuống tách trà trong tay rồi đảo tới đảo lui lượng trà bên trong.
“Ai là người pha trà thì gọi người đó vào đây gặp ta!” Long Quân Dao lạnh nhạt nói.
“Vâng, nô tỳ đi ngay thưa nương nương!” Nha đầu có gương mặt giống Tống Lộ Khiết nhanh nhẹn đáp lời, rồi khụy gối hành lễ với Long Quân Dao xong liền lui ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
12 chương
48 chương
67 chương
85 chương