Nữ chính ở lại trong bệnh viện gần ba tuần để theo dõi và tịnh dưỡng sức khỏe, cuối cùng cô nàng cũng được xuất viện. Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, cô nàng Tống Lộ Khiết đã được chăm sóc rất tốt, vì thế trông cô cũng có da có thịt hơn. Và tinh thần của cô nàng cũng đã được hồi phục trở lại hơn rất nhiều so với ngày trước, thậm chí có vẻ tinh thần của cô còn tốt hơn trước nữa cơ. Còn Long Quân Dao, cô vừa sáng sớm đã đến giúp nữ chính thu dọn đồ đạc để trở về. Liếc mắt quan sát sắc mặt của Tống Lộ Khiết thì cô thấy vẻ xanh xao đã rút đi rất nhiều và thay vào đó là sắc hồng cũng an tâm phần nào. Tống Lộ Khiết thu dọn xong, khi này cô nàng mới chợt nhớ đến là bản thân đã không còn nơi để đi nữa rồi. Người cha tệ bạc kia, cuối cùng cũng đã bán cô cho Ngạo Thiên rồi còn gì? Ngày đó bị bán đi, ít nhiều thì cô vẫn còn có nơi để che nắng chắn mưa, còn bây giờ thì không còn nữa. Long Quân Dao thấy nữ chính bỗng khi không trở nên buồn bã, lúc ấy cô cũng thầm đoán được cô nàng đang nghĩ gì. Cô vẫn không ngừng động tác đang dọn dẹp đồ dùng của nữ chính. Đến khi nhét luôn món đồ cuối cùng vào giỏ, thì cô mới nắm lấy tay nữ chính dẫn đi thẳng ra khỏi phòng chăm sóc. Đi thẳng ra ngoài bãi đỗ xe, Long Quân Dao mở cửa xe ở vị trí phó lái cho Tống Lộ Khiết bước vào. Còn cô sau khi đóng cửa xe lại thì bước sang vị trí lái xe mà mở cửa bước vào. Long Quân Dao quay về phía sau xe, rồi để hành lí của nữ chính ở đấy. Cất giỏ hành lí của Tống Lộ Khiết xong, cô bắt đầu khởi động máy xe. Trước khi lái xe rời khỏi bãi đổ xe của bệnh viện, Long Quân Dao hơi nghiêng người sang chỗ nữ chính nhẹ giọng nói: “Em đến nhà tôi sống nhé!” “Hả? Em có thể sao? Long lão gia cùng cha mẹ chị sẽ không nói gì chứ?” Nữ chính hơi bất ngờ trước đề nghị của Long Quân Dao. Cô nàng hoang mang hỏi lại. “Không! Họ sẽ không!” Long Quân Dao chắc nịch khẳng định. “Thế... thế... em không làm phiền mọi người chứ?” Tống Lộ Khiết hơi bối rối đưa mắt quan sát sắc mặt của cô. “Phiền? Có gì mà phiền cơ chứ? Chuyện này có gì to tát mà phiền cơ chứ? Nó làm sao mà phiền bằng em!” Nói đến đây, Long Quân Dao hơi dừng lại rồi quay sang nhìn trộm biểu hiện của Tống Lộ Khiết. Nữ chính vừa nghe cô nói đến đây thì hai viền mắt liền đỏ lên, khóe mắt cũng trở nên ngập nước. Cô nàng giương ánh mắt long lanh nước nhìn Long Quân Dao với vẻ mặt như vừa bị người mình yêu phản bội ấy. Tống Lộ Khiết bắt đầu hơi mếu máo như sắp khóc. Nhìn thấy vẻ mặt này của nữ chính, cô có chút hài lòng mà nở nụ cười ôn nhu mờ nhạt. Long Quân Dao lúc này hơi nhướng người sang chỗ của Tống Lộ Khiết. Cô đưa tay vén mấy sợi tóc đang lõa xõa trước mặt cô nàng qua một bên, rồi giọng nói trầm ấm khẽ vang lên đều đều bên tai nữ chính. “Vì em chính là phiền phức to lớn nhất của tôi! Tôi thật là không thể nào an tâm khi rời mắt khỏi em mà.” Dứt lời, hơi thở ấm nóng của Long Quân Dao cứ nhẹ nhàng lướt bên cổ Tống Lộ Khiết khiến cho cô nàng đang muốn khóc thì đứng luôn cả hình. Nữ chính đơ người được một lúc, đến khi hoàn hồn và nhận thức được lời nói của Long Quân Dao thì cả gương mặt nhỏ liền đỏ lên như quả cà chua. Còn cô thì nhìn chăm chăm thẳng vào đôi mắt to tròn của Tống Lộ Khiết trong vài giây, rồi gương mặt của Long Quân Dao từ từ kéo gần khoảng cách với gương mặt trái xoăn của nữ chính. Cô lúc đó hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt của cô cũng dần hạ xuống rồi nhìn vào đôi môi trái tim căng mọng, ửng đỏ của nữ chính. Nhưng môi của cô chưa chạm vào môi nữ chính thì đã dừng lại ở một khoảng cách an toàn. Còn Tống Lộ Khiết khi đấy hai mắt đã nhắm tịch lại, hình như cô nàng đang chờ đợi điều gì đó từ Long Quân Dao thì phải. Chờ một lúc không cảm nhận được gì, Tống Lộ Khiết hơi hé hé mắt nhìn thì chợt trông thấy Long Quân Dao đang cười trộm liền thẹn quá hóa giận. Cô nàng lúc đấy liền dứt khoát quay mặt sang hướng khác không nhìn Long Quân Dao nữa. Và hôm đấy, Long Quân Dao đã được một ngày nén cười đến mức đau cả bụng, nữ chính này cũng quá đáng yêu rồi. “Em đang mong chờ điều gì đấy hả?” Long Quân Dao giả vờ không thấy cô nàng tức giận mà thản nhiên hỏi. “Em không có! Chị nhầm lẫn rồi đấy!” Tống Lộ Khiết vẫn còn giận dỗi, cô nàng phụng phịu đáp. “Thật?” Cô nhướng một bên mày lên nhìn cô gái vẫn còn giận dỗi trước mắt. “Thật!” Cô nàng khoanh hai tay trước ngực không thèm liếc nhìn cô dù một cái. Long Quân Dao khi này nhìn chăm chăm vào Tống Lộ Khiết vẫn còn đang phụng phịu giận hờn, cô lúc ấy chợt vươn một tay đỡ lấy gáy của nữ chính kéo sát gương mặt của cô nàng lại sát mặt của chính mình. “Cho em nói lại một lần nữa! Thật là không có?” Giọng nói ấm áp trầm trầm của Long Quân Dao vang lên. Bị rơi vào tư thế này, Tống Lộ Khiết thực sự không thể nào chịu được những hành động bất ngờ này của cô chút nào. Cô nàng sẽ bị chết vì tim đập nhanh quá mức mất. Khi đấy, nữ chính thật không thể nào chối cãi nữa mà đành trực tiếp chịu thua. “E-em... Đúng là em có... chút... mong chờ... một chút!” Hai tai Tống Lộ Khiết đỏ bừng bừng, mặt cô nàng cũng chợt nóng lên, cô lí nhí trả lời. Nhận được câu trả lời muốn nghe, Long Quân Dao lúc đấy trực tiếp một tay đỡ phần gáy nữ chính, sau đó cô hơi nghiêng đầu áp đôi môi chính mình lên đôi môi của nữ chính. Tống Lộ Khiết kinh ngạc đến mức trợn tròn hai mắt, rồi dần dần cô nàng cũng khép mi lại mà hưởng thụ nụ hôn của người kia. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Đến khi cả hai có thể tách ra khỏi nhau, Long Quân Dao khẽ nhếch mép cười rồi nhỏ giọng nói với nữ chính: “Hôn cũng hôn rồi! Có phải em nên tỏ tình với tôi không?” “E-em... em thích chị! Thích chị rất nhiều!” Tống Lộ Khiết lúc này rất ngoan ngoãn làm theo lời cô. Cô nàng lại một lần nữa máu dồn lên cả khuôn mặt khiến cho nó trở nên đỏ hồng, vì ngại nên hơi ngập ngừng nói. Cuối cùng cũng được như ý, lần đầu tiên Long Quân Dao nở một nụ cười rõ ràng đối với Tống Lộ Khiết, cô ôm người con gái bên cạnh vào lòng trong vài phút rồi thả ra. Quay trở lại cầm lái xe, cô bắt đầu đạp ga đánh lái rời khỏi bệnh viện. Chạy được một lúc thì Tống Lộ Khiết hình như cảm thấy có điều gì đó không đúng thì phải. Vì đường mà Long Quân Dao đang chạy là đường dẫn đến trung tâm thành phố, nơi tụ họp nhiều tụ điểm ăn chơi cũng như mua sắm, nói chung là nơi thích hợp để dân nhà giàu tiêu tiền ấy. “Chúng ta đang đi đâu thế?” Tống Lộ Khiết cảm thấy kì ạ quay sang hỏi người bên cạnh. Long Quân Dao khóe môi hơi nâng lên, cô đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm của nữ chính rồi thản nhiên đáp: “Đưa em đi cà thẻ!”