Thấy tình hình càng lúc càng tồi tệ, chưa kể đến là chứng kiến sự khủng bố của Long Quân Dao thì Vô Khuyết gần như là dám chắc được rằng bản thân khó mà có thể địch lại cô.
Biết rằng người mà Long Quân Dao nhắm đến thực sự chỉ có một mình Vô Khuyết hắn, thế nên nam chính liền muốn đưa mấy nữ nhân của bản thân đến chỗ an toàn trước tiên và sau đó mới giao đấu với cô.
Nhưng Long Quân Dao dễ gì để cho Vô Khuyết hắn thực hiện được như ý muốn cơ chứ.
Nhìn thấy dáng vẻ muốn ôm theo nữ nhân của bản thân bỏ trốn của nam chính, Long Quân Dao không nói tiếng nào mà chỉ khẽ mỉm cười rồi gõ trượng xuống đất.
“Long hỏa... thiêu!” Phối hợp với câu nói, Long Quân Dao vừa dứt lời thì liền búng tay một phát.
Cái búng tay ấy của Long Quân Dao không biết có tác dụng gì, nhưng khi này Hoa Nhược Y nằm trong lòng Hồ Huyên bỗng cả thân thể co quắp lại rồi bắt đầu gào thét điên cuồng một cách đầy đau đớn và thống khổ.
Nhìn thấy tình trạng của Hoa Nhược Y, Hồ Huyên hoảng loạn không biết nên xử lý như thế nào, thế nên ả ta chỉ có thể cố gắng truyền khí vào cơ thể của Hoa Nhược Y giúp nàng ta ổn định.
Nhưng không hiểu sao Hồ Huyên càng truyền khí thì Hoa Nhược Y càng điên cuồng vùng vẫy.
“A, giết ta đi! Làm ơn giết ta đi... đau quá! Giết, giết ta đi! Đ-đau quá!”
Tiếng kêu gào của Hoa Nhược Y cộng thêm dáng vẻ chật vật của nàng ta khiến cho ai nấy cũng mờ mịt vì không rõ rốt cuộc nàng ta bị cái gì.
Vô Khuyết thấy thê tử của mình đau khổ như thế, nên liền định sà xuống quan sát xem sao, nhưng chưa di chuyển được nửa li thì đã bị ngăn cản lại.
Hai con rồng, hắc long và bạch long từ trong trượng của Long Quân Dao bay ra rồi há lớn miệng bổ nhào về phía nam chính.
Bị tấn công bất ngờ, Vô Khuyết vội vàng ném Thần Phù sang một bên để giúp cô ta tránh đòn nhưng bản thân lại phải chịu trận.
Hắc long và bạch long quấn lấy nam chính từ hai phía, miệng của hai con rồng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ đầy dữ tợn và phẫn nộ.
Chưa kịp đình hình nghĩ cách để thoát khỏi hai con rồng thì bỗng ở khóe mắt của Vô Khuyết hơi lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Nhìn về hướng phát ra ánh sáng thì Vô Khuyết ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sững người.
“Huyết Kim Long Diệm!” Long Quân Dao vừa nói vừa nở một nụ cười ngứa đòn nhìn dáng vẻ kinh hãi của nam chính.
Đúng vậy, đây chính là chiêu thức của Vô Khuyết hắn, nhưng không hiểu sao khi chiêu này được thi triển bởi Long Quân Dao thì uy lực lại tăng lên gấp bội.
Lẽ nào, thực sự hắn không thể sánh bằng Long Quân Dao?
Vô Khuyết lúc này bắt đầu hoài nghi về nhân sinh, về cuộc đời của hắn.
Con rồng lớn màu đỏ cuối cùng đã hoàn thiện hình dạng, nhưng nó chưa kịp được đánh ra thì bỗng trên cao giáng xuống mấy đợt thiên lôi.
Những cột sét cái nào cái nấy đều to lớn và sát thương cực kỳ cao, đã thế tất cả thiên lôi đều hướng về phía của Long Quân Dao mà đánh.
Chờ đến khi thiên lôi sắp chạm đến đỉnh đầu và ầm một phát thật lớn đánh xuống.
Tất cả mọi người ở bên phe Thánh giới đều nghĩ có lẽ lần này là thắng thật rồi, Long Quân Dao đã bị thiên lôi hạ.
Mừng thầm cuối cùng ác nữ tội đồ của tam thượng giới cũng bị hành quyết bởi thiên lôi, nhưng chờ đến khi thiên lôi dứt đòn đánh cuối cùng và người bên trong lãnh trọn mấy cột sét rơi tự do xuống đất thì tất cả bọn họ mới nhận ra rằng.
Người bị đánh không phải Long Quân Dao, mà người lãnh trọn uy lực thiên lôi chính là Vô Khuyết.
Và không có một ai biết rốt cuộc là cả hai đã hoán đổi vị trí từ khi nào.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Long Quân Dao hoán đổi vị trí với Vô Khuyết.
Cô không những hoán đổi nơi đứng với hắn, mà cô còn lợi dụng thời cơ khi tất cả mọi người đang tập trung về phía thiên lôi thì đã vụt một cái xuất hiện ở Thánh điện.
Đứng trên Thánh điện rộng lớn uy nga lộng lẫy và trang nghiêm.
Nhìn kẻ ngồi trên chiếc thánh vị đang không ngừng run lên với vẻ mặt tái xanh. Còn những kẻ quần thần xung quanh đã không ít người bỏ chạy.
Long Quân Dao thay vì bày ra dáng vẻ hung thần ác sát của bản thân, thì cô nay lại mỉm cười nhu hòa xinh đẹp nhìn kẻ trước mắt.
Thánh đế ngồi trên ngai vị mà tim phập phồng sợ hãi.
“N-ngươi, ngươi...” Thánh đế cả gương mặt đã trở nên xanh xao không ngừng lấp bấp.
Nhìn bộ dáng của kẻ trước mắt lúc này thì Long Quân Dao càng vui vẻ.
Cô tiến một bước thì kẻ đó cố lùi lại một bước và nép sát vào ghế.
Tuy đã có không ít quần thần bỏ chạy, nhưng cũng có một vài người còn trụ lại để bảo vệ tên trước mặt.
“Thánh, Thánh đế, người đừng lo lắng. Có chúng thánh bảo vệ người!”
Một kẻ nào đó không biết sống chết đứng chắn trước Thánh đế ra vẻ bảo vệ ông ta.
Và Long Quân Dao còn chả buồn liếc nhìn hắn lấy một cái.
Cô khi đó hơi đảo mắt nhìn xung quanh rồi bỗng gõ trượng xuống đất rồi nhỏ giọng nói:
“Huyết Kim Long Diệm!”
Dứt tiếng hô, một con rồng đỏ khổng lồ bắt đầu xuất hiện, và ngay sau cái phất tay một cách thanh lịch nhẹ nhàng của Long Quân Dao, thì cả Thánh điện bốn bề xung quanh đã bị con rồng phá tan tành.
Thánh điện bị phá hủy không còn sự lỗng lẫy uy nghiêm nữa, mà thay vào đó bây giờ nó chẳng còn gì ngoài đống đổ nát.
Đối diện trước thực lực nghịch thiên của Long Quân Dao thì cả đám người trước mặt cô hình như tinh thần đã bị phá vỡ không ít.
Tinh thần vụn vỡ khi chính mắt nhìn thấy sức công phá kinh khủng của Long Quân Dao. Có một vài kẻ ngay lập tức hóa dại ngay tại chỗ và bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Tên Thánh đế ngồi trên Thánh vị không ngừng run lên bần bật.
“L-Long, Long Quân Dao, ngươi muốn gì?”
“Muốn gì? Không phải ông rõ nhất sao? Ba lần bảy lượt vì tên Vô Khuyết mà đối phó ta. Ngươi đừng quên, cái Thánh vị ta cho ngươi được thì ta phá hủy nó được! Điều sai lầm nhất của ta chính là giúp ngươi ngồi vững trên ngai vị này. Nay ta sẽ sửa sai và phá nát cái chức danh Thánh đế chó má của ngươi!”
Long Quân Dao nói xong thì ngay tức khắc đã tốc biến đứng trước mặt tên Thánh đế, và một giây sau đó chính là cô dùng tay bóp chặt lấy cổ của hắn rồi dùng tay không mà bẻ gảy cổ của hắn.
Trước khi chết, Thánh đế nhìn thấy hình xăm trên cổ tay của Long Quân Dao thì liền lập tức chết tâm và buông xuôi.
“Đây chính là...”
“Đúng vậy! Thứ này chính là Hỗn Thiên khí của Hỗn Thiên nhân chủ. Và bây giờ, chính là thời khắc tử của ngươi!”
Lời vừa dứt thì chính lúc đó một âm thanh lạnh lẽo vang lên
“Rắc!”
Để chắc chắn tên Thánh đế không được bất kỳ ai hồi sinh hay cứu sống, Long Quân Dao khi này gọi hắc long quay lại.
Hắc long chính là đại diện cho cái chết.
Hắc long khi này quấn lấy thi thể của Thánh đế và bắt đầu nuốt trọn hắn vào bụng.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
43 chương
7 chương
40 chương
91 chương
10 chương
8 chương
161 chương