Quay trở về phòng ngủ ngày trước của nguyên chủ.
Dựa theo ký ức vốn có sẵn của nguyên chủ, căn phòng này kể từ khi nguyên chủ bỏ đi vẫn chưa từng có một sự thay đổi nào cả.
Chẳng những vậy, căn phòng còn được dọn dẹp lau dọn rất sạch sẽ, như thể cả Long tộc sẽ luôn mong chờ và mở rộng cửa chào đón Long Quân Dao quay về bất cứ lúc nào vậy.
Long Quân Dao mang theo tâm trạng là một mớ hỗn độn và trống rỗng. Cô bây giờ thật sự là không biết nên đối mặt với phụ thân và mẫu thân của nguyên chủ làm sao nữa.
Cô lúc này ngồi xuống bên giường, bên trong đôi đồng tử màu đỏ hơi ánh lên một nỗi u sầu mờ nhạt.
Đây có lẽ lần đầu tiên Long Quân Dao cảm thấy phiền muộn vì vấn đề xuyên của bản thân, cô cảm giác giống như bản thân đã đoạt đi tất cả của nguyên chủ vậy.
Long Quân Dao ngồi trên giường thở dài một tiếng, mặc cho tâm trạng là một mớ bòng bong vẫn chưa thể hóa giải được, cô thay bộ y phục đã bị vấy bẩn do phải lăn lộn bên ngoài, bước qua bên bức bình phòng ở góc phòng, nơi đó có một cái bồn gỗ đầy nước ấm đã được chuẩn bị sẵn.
Thả mình vào dòng nước ấm áp trong veo, mọi mệt mỏi trên thân thể như được dòng nước âm ấm gột rửa sạch sẽ.
Long Quân Dao thoải mái thở nhẹ một tiếng rồi thư giãn nhắm mắt hưởng thụ.
Nằm trong làn nước ấm làm cho Long Quân Dao không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nỗi nhớ của cô về người yêu không ngừng dâng lên.
Cô nhớ A Khiết! Không biết lúc này A Khiết đang làm gì nhỉ?
Đang thả hồn thư giãn, Long Quân Dao chợt giật mình vì bản thân đang dần trượt xuống dòng nước và không thể hô hấp được.
Cô khi này đứng dậy rồi bước khỏi cái bồn gỗ, cô với tay lấy tấm lụa gần đó quấn lên thân thể.
Sau khi mặc lại y phục xong, Long Quân Dao vừa bước đến bên giường vừa lau lau tóc.
Ngồi thẩn người trên ghế chờ cho mái tóc dài khô hẳn, cô khi này chợt ngẩn người nhớ về chuyện ban nãy.
Chuyện mà cô và mẫu thân của nguyên chủ đã nói, tuy cô không phải con gái của bà ấy nhưng sẽ rất nhanh thôi cô xong việc rồi rời khỏi thế giới này, liệu bà ấy có thể chịu nổi đả kích nhìn thấy kẻ mang thân xác của con gái lại biến mất một lần nữa hay không? Và lần này sẽ là biến mất vĩnh viễn...
Vừa nghĩ Long Quân Dao vừa thở dài thườn thượt, thôi mọi chuyện cứ để nó diễn ra một cách tự nhiên đi, đến lúc đó rồi tính sau.
Dứt khỏi dòng suy nghĩ, lúc này mái tóc của cô cũng đã không còn ẩm ướt nữa. Long Quân Dao đứng dậy khỏi ghế vươn vai một cái rồi thổi vụt tắt ngọn nến.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau một đêm được nghỉ ngơi một cách trọn vẹn nhất tính từ lúc xuyên đến thế giới này đến nay.
Sáng sớm tinh mơ, những tia nắng ấm chiếu qua khe cửa sổ và rọi vào bên trong căn phòng của Long Quân Dao.
Theo đúng đồng hồ sinh học của thân thể, Long Quân Dao mở mắt tỉnh dậy.
Cô chậm rãi ngồi dậy từ giường rồi đưa tay vuốt mái tóc về sau.
Trong lúc cô vẫn chưa thể hoàn toàn tỉnh ngủ thì ở bên ngoài hành lang không ngừng vang lên tiếng bước chân dồn dập đang chạy về phía đại môn của Long biệt phủ.
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa dồn dập cũng vang lên. Giọng nói của Thần Phù mang theo sự gấp gáp gọi cô:
“Long Quân Dao, nguy rồi! Bọn người đó đã đánh đến trước cổng lớn Long tộc rồi! Bọn họ muốn phá cổng xông vào đây!”
Vừa nghe những gì Thần Phù nói thì Long Quân Dao cũng như tỉnh ngủ hẳn, thoáng chốc nét mặt của cô đã hơi chùng xuống rồi lạnh lại.
“Được! Ta sẽ ra ngay!”
Nói rồi, Long Quân Dao nhanh chóng rời giường, cô vệ sinh cá nhân qua loa rồi chợp bừa một bộ y phục nào đó rồi mặc vào, đến cả đầu tóc cũng chẳng thèm chải chuốc thì cô đã mở cửa đi thẳng ra đại môn.
Mái tóc do không được chải chuốc rồi cột lên gọn gàng nên những lọn tóc sợi tóc cứ nhè nhẹ bay theo làn gió.
Long Quân Dao tùy tiện cho một bộ bạch y, với dáng vẻ hiện tại của cô kết hợp cùng bộ y phục đang mặc, thì trông cô chẳng khác gì một mỹ nhân không nhiễm chút bụi trần.
Nhanh bước đi ra đại môn, cảnh tượng khi này vô cùng hào hùng.
Cả một đại quân thân mình vận giáp bóng loáng, khí thế mạnh mẽ, đôi mắt của họ ai nấy cũng phát thần thái cao ngất.
Long vương đứng ở nơi cao nhất, ông cũng vận một bộ giáp trông rất oai dũng, giáp của ông là màu hoàng kim có khắc vảy tượng trưng cho vảy của rồng.
Đôi mày rồng đã nhíu chặt lại đầy nghiêm khắc, giọng nói trầm khàn ẩn ẩn lửa giận hô lớn:
“Long tộc chúng ta im hơi lặng tiếng không ra oai thì bọn người đó tưởng chúng ta là giun đất chỉ biết trốn nhui trốn nhủi. Thế nên, lần này chúng ta quyết đánh cho bọn chúng khóc cha gọi mẹ mới thôi.”
“Ồ!” Tiền hò reo của đại quân cất lên chấn động vang trời.
Long Quân Dao đứng trước tình hình khi này thì cô chỉ khẽ mỉm cười, người người đều nói không ai địch lại được Thánh nhân, vậy để xem giữa bọn Thánh nhân ngoài kia và Long tộc, ai mới là kẻ thắng cuối cùng!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
P.S: Mình sắp thi cuối kỳ rồi nên sắp tới có thể chương mới cập nhật hơi chậm, thế nên mong mọi người thông cảm! Với lại mình cũng rất cảm ơn bạn Rin đã donate cho mình, để cảm ơn cậu thì ở thế giới tiếp theo mình sẽ dành cho cậu một vai nhỏ trong thế giới ấy. Nếu cậu có ý kiến gì khác thì cứ viết dưới cmt nhé! Thành thật cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ủng hộ và đồng hành cùng mình!
❤(´▽`ʃ♡ƪ)
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
43 chương
7 chương
40 chương
91 chương
10 chương
8 chương
161 chương