Sau bao ngày căng thẳng hồi hộp chờ đợi kết quả xét nghiệm, Long Cẩm Vân đứng ở phòng khách đi đi lại lại đứng ngồi không yên và cứ nhìn về ngoài cửa. Lạc Kỳ cũng chẳng khác gì chồng mình là mấy, bà ta ngồi trên ghế cũng không thể ngồi yên. Trong lúc cha mẹ mình ở dưới đại sảnh đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, thì Long Thi Tịnh vẫn luôn trốn biệt ở trên phòng. Và đã hơn một tháng nay kể từ hôm đó, nữ chính vẫn chưa hề liên lạc tìm kiếm nam chính. Khi Long Cẩm Vân và Lạc Kỳ vẫn còn đang trông chờ người đưa kết quả xét nghiệm đến, thì vị nhũ mẫu luôn chăm sóc cho nữ chính từ nhỏ đến lớn đang hớt ha hớt hải chạy từ phòng của cô ra rồi kêu lên: “Lão gia, phu nhân, tiểu thư có chuyện rồi, cô ấy đột nhiên ngất xỉu bên trong nhà vệ sinh.” Vừa nghe người nhũ mẫu mặt mày xanh tái gấp gáp báo lại thì Long Cẩm Vân cùng vợ mau chóng chạy vào nhà vệ sinh xem sao. Chạy vào đến phòng vệ sinh được xây hẳn bên trong căn phòng lớn của Long Thi Tịnh, thì quả nhiên cô nàng mặt mày trắng bệch không có một giọt máu đang nằm gục ở bên dưới sàn. Sự việc xảy ra một cách đột ngột khiến cho mọi người ở Long gia đều náo loạn cả lên và tức tốc đưa nữ chính đến bệnh viện. Vừa bế Long Thi Tịnh ra đến cửa lớn thì người đưa kết quả xét nghiệm đến. Nhưng do tình hình quá gấp rút nên Long Cẩm Vân chỉ có thể ra hiệu cho vợ cầm lấy bản kết quả rồi mau chóng đi ra ngoài xe. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Đưa nữ chính nhập viện, hai vợ chồng Long Cẩm Vân lo lắng không thôi cứ đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh của nữ chính. Chờ được một lúc thì người bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Long Thi Tịnh cũng đẩy cửa bước ra. Nhìn thấy bác sĩ đã ra ngoài nên hai người liền lao đến hỏi đủ điều: “Bác sĩ, con gái của chúng tôi sao rồi?” Long Cẩm Vân giữa mày đã cau chặt do lo lắng rồi hỏi. “Không sao, cô ấy không sao. Chẳng qua là do đang mang thai nên thể trạng hơi yếu, nếu như bệnh nhân được chăm sóc bồi bổ kỹ càng thì sẽ không có gì đáng lo ngại.” Người bác sĩ nói. Nói xong những lời cần nói, mặc kệ sắc mặt của người đối diện đang biến đổi ra sao, người nọ sau khi thực hiện hết những gì cần làm của một vị bác sĩ thì cũng nhanh chóng rời khỏi để thăm khám cho người khác. Đối mặt với những lời vừa rồi của bác sĩ thì hai vợ chồng Long Cẩm Vân dường như nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai. Lạc Kỳ và Long Cẩm Vân hai mắt trợn to không dám tin vào tai của chính mình. Cái gì? Thi Tịnh có thai? Lẽ nào ngày hôm đó... Lạc Kỳ sốc quá liền xây xẩm mặt mày rồi ngất đi, may mà có vị nhũ mẫu kịp thời đỡ lấy bà. Còn Long Cẩm Vân, khuôn mặt ông ta khi đó hằn rõ lên sự sầu não. Không thể nào! Vì sao con gái ông ta lại... Long Cẩm Vân như mất hết sức lực ngồi thụp xuống đất, hai tay vò đầu bứt tóc như thể muốn giải tỏa căng thẳng. Tại sao lại như vậy cơ chứ? Con gái ông làm sao có thể mà gả đi nữa đây. Long Cẩm Vân ngồi chồm hổm trên sàn hai tay ôm lấy đầu thở dài rầu rĩ. Vào lúc ấy, chợt trong đầu ông ta lóe lên một điều, và đó chính là con đường lui cuối cùng dành cho con gái ông ta cũng như dành cho Long gia. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Cha nữ chính khi đó không còn tâm trạng gì mà ngồi xem bảng kết quả vừa được đưa đến nữa. Ông ta dặn dò nhũ mẫu giữ bản kết quả ấy và chăm sóc Lạc Kỳ cùng Long Thi Tịnh, rồi chờ đến khi  ông ta quay lại sẽ xem bản kết quả ấy. Long Cẩm Vân vội vội vàng vàng mang theo bản kết quả xác nhận mang thai của Long Thi Tịnh chạy ra khỏi bệnh viện. Ông ta lao ra ngoài xe gấp gáp hối thúc tài xế: “Lái xe đến Khương gia!” “Vâng!” Chiếc xe màu đen bắt đầu lăn bánh, lúc ngồi trên xe Long Cẩm Vân lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. “Lão Khương đó à, ông có đang ở nhà không? Tôi có chuyện cần bàn với ông.” Không biết đối phương đã nói gì, khi ấy gương mặt của Long Cẩm Vân dần dần biến đỏ, trên trán nổi đầy gân xanh, còn tay thì càng lúc càng siết chặt lấy cái điện thoại. “Tôi không cần biết! Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận!”