Thấy đã hết việc, Long Thi Tịnh rời khỏi góc tối đi tìm Khương Trạch Dương, dù sao đây cũng là cơ hội để an ủi nâng cao tình cảm với nam chính thì làm sao nữ chính có thể bỏ qua được.
Đi xung quanh cả cái đại sảnh lớn mất một lúc thì cuối cùng cô cũng tìm được Khương Trạch Dương, hắn đang ngồi ở một chỗ không ngừng uống hết ly rượu này đến ly khác.
Khương Trạch Dương lúc này tâm trạng cực kỳ tồi tệ. Hắn có thể chịu được cảm giác bị từ chối, nhưng hắn không thể nào chịu được cái cảnh bị người khác sỉ nhục chà đạp như ban nãy như vậy.
Những lời khi nãy Long Quân Dao nói chẳng khác gì một lời sỉ nhục đối với hắn cơ chứ.
Gương mặt của nam chính khi đó đã bị cơn tức giận làm cho lúc biến đỏ biến xanh trông có chút đáng sợ.
Bây giờ trong người hắn đã có men rượu nên không thể nào khống chế được dòng suy nghĩ, trong đầu hắn không ngừng hiện lên những khung cảnh của ngày trước.
Mấy năm về trước, khi Long Quân Dao vẫn là một cô gái yếu đuối tựa như đóa hồng mỏng manh, hắn không thể kìm nén được mà nhớ lại những lần lăn giường của hắn và cô, những lần mà hắn đè cô dưới thân mà hưởng thụ.
Vừa nghĩ đến đó thì bỗng trong đầu của Khương Trạch Dương lóe lên một ý tưởng. Ngày trước hắn đã nhiều lần làm như thế, vậy nên tại sao lần này không cưỡng bức cô thêm một lần nữa rồi biến cô trở thành của hắn cơ chứ.
Những suy nghĩ điên rồ lóe lên, nhưng với thêm men rượu cổ vũ tinh thần thì hắn liền đứng lên muốn đi tìm Long Quân Dao.
Định đi tìm Long Quân Dao nhưng cuối cùng nam chính lại đụng phải nữ chính Long Thi Tịnh.
Long Thi Tịnh nhìn thấy bộ dạng say khướt của Khương Trạch Dương đến đứng cũng chẳng vững mà nghiêng tới nghiêng lui thì cô nhanh chân chạy đến đỡ lấy hắn.
Khương Trạch Dương tuy có say nhưng hắn vẫn còn giữ được một chút thần trí để nhận biết được mọi người.
Nam chính nhìn sang người đỡ chính mình, hắn nhận ra đây không phải là người mình muốn tìm nên không chút nể tình mà đẩy mạnh người đó ra.
Long Thi Tịnh bị hắn đẩy mạnh ra làm cho cả thân thể cũng lảo đảo đứng không vững.
“Tránh ra!”
Khương Trạch Dương quát lên một tiếng khiến cho mọi người xung quanh gần đó cũng đồng loạt liếc qua chỗ này rồi nhanh chóng dời mắt đi hướng khác.
Hắn bây giờ cố chống đỡ thân thể mềm nhũn cùng với thần trí nửa tỉnh nửa say của bản thân đi ngược trở về chỗ của Long Quân Dao.
Lảo đảo, xiêu xiêu vẹo vẹo, ngã nghiêng đi tới chỗ vừa rồi hắn trò chuyện với Long Quân Dao.
Khi đã đến nơi thì hắn bắt gặp cha mình đang nâng ly rượu trò chuyện với cô.
Hai người hình như đang bàn bạc công việc gì đó.
Cả hai đang nói được nửa chừng thì bỗng có một người chạy tới nói nhỏ gì đó vào tai của Khương lão gia rồi ông ấy cũng mau mau đi theo người đó.
Thấy cha mình đã đi, nam chính lại ngã nghiêng đi đến chỗ của Long Quân Dao.
Hai cái người tình nhân của cô hình như đã đi đâu rồi nên hiện tại chỉ có mỗi mình cô.
Nam chính không nói không rằng lao đến rồi dùng sức lôi cô đi.
Long Quân Dao không biết nghĩ gì mà chẳng phản kháng, ngược lại cô còn thuận theo hắn mà theo sau.
Cô bị Khương Trạch Dương lôi về phía một căn phòng nghỉ.
Hình như căn phòng này trong nguyên tác chính là căn phòng mà nam chính và nữ chính đã lăn giường cùng nhau.
Long Quân Dao bị nắm tay kéo đi, cô đi theo phía sau mặt cúi gằm nhiìn xuống đất không rõ biểu tình, nhưng rồi chợt khóe miệng của cô lại nâng lên.
Đúng là giang sơn thì dễ đổi, nhưng bản tính đúng là khó dời!
Khi này Khương Trạch Dương như con thú hóa dại mà hung bạo đẩy Long Quân Dao ngã xuống cái giường lớn.
Cô vừa bị đẩy ngã nằm xuống giường thì hắn liền lao đến mà hôn cô một cách điên cuồng, hắn hôn từ bên tai rồi xuống đến cổ mịn màng của cô.
Không dừng lại, Khương Trạch Dương cả gan đưa tay muốn cởi cái khuy áo sơ mi của người nằm bên dưới nhưng bỗng bàn tay của hắn bị tay cô chặn lại.
Bị cản lại, nam chính cũng dừng một nhịp, hắn hơi ngước mắt lên nhìn cô, chưa kịp nhìn rõ biểu tình trên mặt của cô thì bỗng trước mắt hắn dần tối sầm lại.
Khương Trạch Dương bị Long Quân Dao đưa tay đánh một cái mà ngất đi.
Cả gương mặt của cô lạnh tanh đẩy cái thân thể hôi hắm bám đầy mùi rượu của hắn qua một bên.
Long Quân Dao đứng dậy khỏi giường rồi đưa tay chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề, cô lúc ấy lấy điện thoại từ trong túi quần ra và sau đó gọi đi cho vị phó tổng nọ.
“Có thể đưa người đến, căn phòng nghỉ đầu tiên ở trong góc khuất bên trái.”
Vừa nói xong thì cô tắt máy, kế tiếp là lấy bên trong túi áo ra một cái kính mắt chuyên dụng để nhìn trong tối và sau đó trực tiếp tắt hết đèn bên trong căn phòng.
Cô đứng trong bóng tối ở một góc gần cánh cửa, không bao lâu sau thì cánh cửa được đẩy ra và âm thanh của bước chân vang lên.
Long Quân Dao thông qua cái kính nhìn thấy vị phó tổng đang cố gắng gượng chống đỡ mà dìu nữ chính Long Thi Tịnh đang phát tình đi vào phòng rồi đẩy ngã cô ta nằm lên giường.
Vị phó tổng ấy cũng giống như cô, mắt có đeo một cặp mắt kính có bề ngoài tương tự cái mà cô đang đeo.
Trước khi vị phó tổng rời đi, anh ta lấy trong túi quần ra một ống kim tiêm có chứa một chất lỏng gì đó và rồi tiêm thẳng vào người của Khương Trạch Dương.
Nam chính vốn dĩ đang bất tỉnh nên người phó tổng sau khi tiêm thuốc xong cho hắn thì liền không nương tay mà dùng ly nước được đặt trên đầu giường tạt thẳng vào mặt hắn.
Khương Trạch Dương bị ướt lạnh mà bừng tỉnh, vừa tỉnh lại thì bỗng cả thân thể hắn lại nóng rực lên. Thậm chí, thứ ở bên dưới đũng quần cũng đã căng phồng lên đầy khó chịu.
Dược tính do người phó tổng tiêm vào đã phát huy tác dụng khiến cho nam chính cả thân thể dường như nóng như lửa đốt.
Chưa kể là thêm vị nữ chính đang trong thời gian phát tình tỏa ra mùi hương hoocmon đầy quyến rũ.
Có cô ta nằm kế bên nên càng khiến cho mùi hoocmon tỏa nồng nặc xộc thẳng vào đại não của nam chính, và làm cho thần trí của Khương Trạch Dương càng trở nên đảo điên mà kiềm chế không được.
Nam chính không thể khống chế được cơ thể nữa, hắn lúc này như hổ đói mà mò mẫn trong bóng tối và chạm vào nữ chính. Hắn khi này vẫn còn nghĩ người này chính là Long Quân Dao nên hắn càng không do dự, càng không kìm nén bản thân nữa.
Khương Trạch Dương lao vào xé rách y phục của người nọ rồi điên cuồng hôn lên khắp cơ thể của người bên dưới.
Long Thi Tịnh bị hôn cho đến hứng lên rồi không khống chế được mà nhỏ giọng rên rỉ vài tiếng.
Vốn dĩ âm giọng của nữ chính và Long Quân Dao hoàn toàn khác nhau nên chỉ cần lắng nghe thì liền có thể nhận ra. Nhưng có điều, giờ đây thần trí của nam chính đã bị thứ thuốc mà người kia tiêm vào cùng với mùi hương gợi tình của nữ chính làm cho không còn tỉnh táo mà để nhận biết nữa.
Khương Trạch Dương khi này không còn đơn thuần là cùng nữ chính lăn giường, đôi bên tình nguyện nữa, mà giây phút này nó đã trở thành cưỡng bức.
Ban đầu nữ chính còn hưởng thụ những cái hôn của nam chính, nhưng cho đến khi hắn không chịu được và để cho thú tính bộc phát mà mạnh bạo đè cô ta dưới thân để phát tiết thì Long Thi Tịnh mới cố mà chống trả.
Nữ chính kêu khóc van xin nam chính dừng lại, thế nhưng căn bản là hắn không hề nghe thấy.
Khương Trạch Dương lúc này chỉ quan tâm là người nằm bên dưới hắn chắc chắn là Long Quân Dao, và hắn cũng muốn tìm lại cảm xúc hưởng thụ ngày trước nên cách đối xử với Long Thi Tịnh trong lúc này cũng đặc biệt thô bạo giống y như ngày trước đối với nữ phụ. Chẳng những thế, có khi bây giờ hắn còn thô bạo hơn trước.
Long Quân Dao đứng cạnh vị phó tổng ở gần cửa, hai người cùng nhau đứng xem những thước phim nóng bỏng giữa nam chính và nữ chính nhưng gương mặt của cả hai cũng chẳng hề đỏ lên xíu nào.
Cô đứng trong bóng tối hơi nghiêng người sang nói nhỏ vài lời với người ở bên cạnh rồi sau đó đẩy cửa rời khỏi căn phòng.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
43 chương
7 chương
40 chương
91 chương
10 chương
8 chương
161 chương