Buổi tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc.
Long Thi Tịnh khi này nằm trên chiếc giường lớn xa hoa lộng lẫy chợt nhớ lại từng cử chỉ, ánh mắt của người nữ nhân ban nãy thì run lên.
Đáng sợ! Thật đáng sợ! Cô ta lúc đó có cảm giác rằng nếu như không phải có nhiều người và có cha cô ta đứng ở đấy, thì chắc có lẽ là chỉ cần một ánh mắt của đối phương đã có thể giết chết cô ta rồi.
Long Thi Tịnh nằm trên giường lăn lộn không thể ngủ, cô ta không tài nào quên được đôi mắt kia được.
Cô ta dường như bị đôi đồng tử đen huyền ấy ám ảnh nên dù cho đã cố gắng và dùng mọi cách thì cô ta vẫn không chìm vào giấc ngủ được.
Mỗi lần chỉ cần lơ mơ đi vào giấc ngủ chưa sâu thì hình ảnh đôi mắt đen láy kia lại hiện lên và nó cứ như vậy mà nhìn chòng chọc vào cô ta, khiến cho cô ta lại một lần nữa giấc mình tỉnh giấc giữa đêm.
Và cả đêm ngày hôm đó, có lẽ về sau, Long Thi Tịnh muốn có một giấc ngủ ngon cũng không được.
Người ta thường nói nếu làm việc ác thì kể cả trong mơ cũng bị dọa cho tỉnh, quả không sai!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ở phòng ngủ của Long Cẩm Vân và vợ.
Lạc Kỳ ngồi trên giường vẫn chưa thể ngủ, bà ta hết than ngắn lại đến thở dài.
Còn Long Cẩm Vân chồng bà ta cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Ông ta lăn lộn trên thương trường biết bao nhiêu năm nhưng chưa từng có ai có thể gây áp lực cho ông ta như cô gái đó.
Nếu như không phải bây giờ do tập đoàn không thể đấu lại cái công ty ấy, thì ông ta cũng chả cần phải hạ mình mà đi làm mấy chuyện như xã giao làm quen với một công ty nhỏ vừa thành lập không lâu đâu.
Chẳng qua cũng là do tình huống bắt buộc và do tình cảnh đưa đẩy mà thôi.
Thế nhưng, Long Cẩm Vân khi nhớ lại cuộc đối thoại giữa bản thân với người nọ thì cảm thấy vô cùng kỳ quái, mỗi câu, mỗi từ mà người đó nói dường như đang muốn ám chỉ một điều gì đó. Chưa kể là ý mỉa mai vô cùng nồng đậm.
Vẫn còn đang nhớ lại mấy lời mà người nọ nói thì bỗng người vợ ở bên cạnh thở dài một hơi khiến cho Long Cẩm Vân như giật mình bừng tỉnh.
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm đầy suy tư của vợ thì ông ta mới cất giọng hỏi:
“Bà có chuyện gì sao?”
“Ừm, lúc nãy trong buổi tiệc, em nhìn thấy một người con gái cứ nhìn chăm chăm về hướng của em. Không hiểu sao khi nhìn cô ta thì em lại cảm thấy có một cảm giác rất kỳ lạ, một cảm giác có chút quen thuộc. Ánh mắt của cô ta rất quen.” Lạc Kỳ rầu rĩ nói.
“Có chuyện như thế sao? Lẽ nào là người quen của em ngày trước?” Long Cẩm Vân hỏi.
“Không thể nào! Người quen của em thì ít nhiều cũng đã trung niên, nếu là con cái của họ thì em phải biết mặt chứ.” Lạc Kỳ chợt phản ứng mạnh mẽ phản bác lại.
Hai vợ chồng khi này không ngủ mà bắt đầu ngồi ngây ngốc trên giường đoán già đoán non xem người mà nhìn Lạc Kỳ chính là ai, liệu là người quen hay là một người nào đó mà họ không quen nhưng người đó lại biết họ.
Sau một hồi vắt óc suy nghĩ thì hai vợ chồng cũng đầu hàng rồi đi ngủ.
Nói là đi ngủ, nhưng thật ra cả đêm hôm đó từ Long Cẩm Vân đến vợ là Lạc Kỳ, và con gái của ông ta là nữ chính Long Thi Tịnh hoàn toàn không hề có được giấc ngủ ngon.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Kể từ bữa tiệc sinh nhật của nữ chính, được tận mắt chứng kiến gia đình nữ chính sống vô cùng tốt thì Long Quân Dao cũng rất hài lòng.
Bọn họ phải sống tốt thì đến lúc ấy mới có thể trọn vẹn hưởng thụ cảm giác mà cô mang lại cho họ được chứ.
Dù sao cũng không còn sớm nữa, nhanh chóng kết thúc sớm mấy việc vớ vẩn này để cô còn có thời gian để vui vẻ bên cạnh hai mỹ nhân nhà mình nữa chứ.
Long Quân Dao ngồi trên bàn làm việc dùng cây bút gõ gõ xuống mặt bàn suy nghĩ việc gì đó rồi bỗng dừng động tác lại.
Cô lúc này nhấc cái điện thoại bàn để gần đó gọi xuống tìm vị phó tổng mà cô cực khổ lắm mới tuyển được, là một nhân tài.
Sau khi hai người ở bên trong phòng bàn bạc một số công việc gì đó thì vị phó tổng mới đẩy cửa bước ra bên ngoài.
Còn Long Quân Dao, cô vẫn ngồi nguyên tại ghế bỗng hai tay đan lại chống cằm, và sau đó khóe môi của cô dần dần chậm rãi nâng lên.
Cha, mẹ, hai người cứ từ từ hưởng thụ món quà mà đứa con gái lớn này chuẩn bị cho hai người. À, mà còn đứa em gái thân yêu Long Thi Tịnh nữa, cô làm sao quên được nữ chính cơ chứ. Dù sao thì... cô ta cũng đã từng ban tặng cho nguyên chủ một bất ngờ, một món quà vô cùng lớn cơ mà.
Thế nên, bây giờ cũng đến lúc cô đáp lễ lại rồi nhỉ?
Long Quân Dao cô đảm bảo rằng món quà sắp tới cô chuẩn bị cho đứa em gái thân yêu cũng không kém phần đặc sắc so với món quà mà em nó đã tặng cho nguyên chủ vào mấy năm trước, cũng như là đã tặng cho cô một mở màn đầy mới mẻ khi vừa xuyên đến đây đâu.
Nghĩ đến đó, nụ cười trên môi của Long Quân Dao càng trở nên quỷ dị, còn gương mặt thì chợt vặn vẹo y như một tula.
Cô thật sự rất háo hức chờ đến khi ấy! Cô thực sự muốn nhìn ngắm vẻ mặt của bọn họ lúc đó...
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
43 chương
7 chương
40 chương
91 chương
10 chương
8 chương
161 chương