Thanh Trần phát hiện cách sống chung của Minh Thù và thú nhỏ cực kỳ cổ quái, nàng rất không thích thú nhỏ, thú nhỏ có vẻ cũng rất không thích nàng.
Hai bên gặp nhau, nếu không phải mắt lớn trừng mắt nhỏ, thì là thú nhỏ ăn vụng bị ném bay, đạp bay, chôn trong đất, treo trên cây...
Quan hệ không giống bình thường.
Đám người lăn lộn thật vất vả, mới đến được vùng gần Long Cốt Sơn.
Trên Long Cốt Sơn bị phá hủy không ít, có thể thấy núi lở cùng cây ngã sập. Thế nhưng, nhiệt độ không giảm, vẫn thiêu đốt như muốn nướng cháy tất cả, hai chân không phải dẫm trên mặt đất mà là trên bếp lò, nóng đến nỗi một số người phải co rúm lại.
Đối mặt với hoàn cảnh này, Thanh Trần cảm thấy không ngoài dự đoán, chân không chạm đất lướt đi như một Hoa tiên tử.
"Làm thế nào mới tìm được rồng?"
Thanh Trần bay đến bên người Minh Thù: "Long Cốt Sơn rất lớn, chẳng lẽ chúng ta phải đi qua nơi này?"
"Không thì ngươi gọi lên mấy tiếng, xem nó có ra không?"
Minh Thù nhướng mày với Thanh Trần.
Thanh Trần: "..."
Trên một ngọn núi cách đó không xa, nữ nhân ngồi xếp bằng trên chỗ cao nhất, nhìn khung cảnh phía dưới, là mắt thường thì sẽ không thể nhìn thấy được gì hết, nhưng nàng ta lại như là nhìn thấy cái gì đó, đáy mắt cuộn lên sự thù hận.
"Bọn họ tới."
Giọng nam nhân từ phía sau vang lên, tiếp theo cả người nàng ta đều được ôm lấy, hơi lạnh thổi tới bên tai:
"Nàng có thể báo thù."
"Ta muốn cho nàng ta sống không bằng chết." Hai tay nữ nhân nắm chặt thành quyền.
"Ta sẽ giúp nàng."
Nam tử vô cùng thân thiết nói.
Đáy mắt nữ nhân tràn ngập sự hận thù.
Nữ nhân không phải ai khác, chính là Tiêu Như Phong.
Ban đầu, nàng ta bị con rắn cuốn đi, nàng ta để lại ký hiệu trên người con rắn là muốn chờ sau khi cùng Phượng Thành tách ra, thì tìm cơ hội gặp lại con rắn.
Nàng ta không hề nghĩ rằng, mình lại bị mang về Tây Lăng thành trước, tưởng rằng đã bỏ lỡ cơ hội này, cũng may sau này con rắn xuất hiện, cho nàng ta cơ hội trốn thoát.
Sau khi nàng ta bị con rắn mang đi, đã một mạch trở lại Long Cốt Sơn.
Nàng ta muốn hoàn thành khế ước, nhưng thời hạn khế ước lại xảy ra rắc rối.
Lúc đó, Long Cốt bị nàng ta thu phục đột nhiên xuất hiện, nàng ta bị ảnh hưởng hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại thì không thấy con rắn đâu nữa, thay vào đó là nam nhân trước mặt này.
Hắn nuốt con rắn, cướp đi thân thể con rắn thay thành Long Cốt, nàng ta cũng không rõ nam nhân này là thứ gì.
Mà nàng ta cùng nam nhân này có khế ước.
Nàng ta nỗ lực khống chế hắn, nhưng mà kết quả sau cùng là nàng ta bị trừng phạt. Nói là mình trói buộc hắn, nhưng lại giống như hắn đang trói buộc mình.
Nam nhân rất mạnh, mạnh đến mức Tiêu Như Phong không dám phản kháng, cũng may chỉ cần nghe lời nam nhân cũng không làm khó nàng ta, thậm chí còn đồng ý giúp nàng ta báo thù.
Cơ thể Tiêu Như Phong chợt cứng đờ.
"Làm sao vậy?"
Nam nhân quan tâm hỏi.
"Nàng ta..."
Tiêu Như Phong chỉ vào phía dưới: "Hình như thấy ta."
Nam nhân nhìn theo phương hướng Tiêu Như Phong chỉ, thân ảnh như lửa đỏ đứng trên tảng đá, ngẩng đầu nhìn bên này, cảm xúc trên mặt nàng, nam nhân có thể thấy được rõ ràng, ý cười ngày càng đậm, tựa như đã phát hiện ra chuyện gì thú vị.
Minh Thù vuốt cằm như có điều suy nghĩ, nhìn ngọn núi cây cối tươi tốt bên kia, kỳ thực nàng chẳng nhìn thấy cái gì, chẳng qua là cảm thấy có một luồng khí thù hận đang nhắm vào mình.
Thú nhỏ dựa vào bên chân nàng, không hứng thú lắm chơi trứng màu.
Thứ không sạch sẽ như vậy, có cái gì đáng nhìn chứ, ngươi có đói bụng hay không?
"Không sạch sẽ?"
Minh Thù nói thầm một tiếng: "Ngươi biết phía bên kia là cái gì sao?"
"Cô nói gì vậy?" Thanh Trần ló đầu ra.
"Không nói chuyện với ngươi."
Thanh Trần chớp chớp mắt nhảy tới bên cạnh Minh thù, trong nháy mắt đã thấy thú nhỏ ôm trứng màu lăn sang bên kia, điệu bộ cảnh giác của nó hết sức đáng yêu.
Thú nhỏ vẫy móng vuốt, ra điều kiện với Minh Thù.
Ngươi cho ta ăn, ta sẽ nói cho ngươi biết đó là cái gì.
Minh Thù nắn nắn cái túi trong tay, sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc, liền ném túi qua cho nó. Đôi mắt đen nhánh của thú nhỏ hiện lên một tia đắc ý, chui đầu vào túi, một lát sau cả người tròn xoe lăn ra ngoài, đồ trong túi bị ăn sạch sẽ, ngay cả cái lá cây cũng không sót lại.
Ăn uống no đủ, thú nhỏ bò ra ngoài.
Là long xà, cái hơi thở đáng ghét.
"Long xà? Đời sau của rồng và rắn?"
Xà tộc có huyết mạch của rồng, trải qua tu luyện có thể lên cấp thành rồng. Mà đời sau của rồng rắn càng dễ dàng tiến hóa hơn, làm sao lại khiến cái con thú ngu xuẩn này cảm thấy đáng ghét chứ?
Hắn cũng không phải đời sau của rồng và rắn, là đoạt lấy thân con rắn ngu xuẩn kia thay Long Cốt, dung hợp thành long xà.
Long Cốt...
Minh Thù im lặng trong giây lát, bỗng nhiên nhìn Thanh Trần bên cạnh:
"Ngươi biết ở đây an táng cái gì không?"
"Rồng."
Thanh Trần liếc một cái, trong lòng xem thường: "Cũng là bởi vì an táng rồng, mới gọi là Long Cốt Sơn."
Nụ cười Minh Thù quái lạ: "Thế nhưng, an táng con rồng kia... Là mai táng sao?"
Rồng chết, oán khí chưa tiêu tan, thật sự là oán khí sao?
Nếu như, Long Cốt Sơn không phải nơi mai táng, mà là nơi trấn áp hoặc phong ấn thì sao?
Con rắn mang Tiêu Như Phong đi, hiện tại đã bị giết chết, Tiêu Như Phong...
Chết thì nhất định không chết được, cô ta rất có thể là ở một chỗ với long xà.
Ôi ôi ôi, thế thì thật thú vị!
Thanh Trần đảo mắt: "Chức Phách, dường như nàng rất hưng phấn."
Coi như không phải mai táng thì sao nào, nàng ấy hưng phấn cái gì vậy, đôi mắt phát sáng làm người khác thấy sợ.
Quả nhiên, không thể dùng tư duy của người bình thường để so sánh với đồ thần kinh.
"Có sao?"
Thanh Trần gật đầu, rất rõ ràng!
Minh Thù nhảy khỏi phiến đá.
"Nàng làm gì thế?"
"Lên núi đánh rồng."
Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng, chậm rãi truyền ra khắp núi.
Đi xem thử Tiêu Như Phong có ở đây hay không.
Nếu có thì lại kéo thêm được ít giá trị thù hận.
Trẫm là người tôn trọng nghề nghiệp.
[…] Nói nghe thì hay lắm, chẳng phải cô cũng thích kiếm chuyện để làm sao.
Thanh Trần ngây người, lên núi đánh rồng? Nàng tưởng rồng là giun à, thích đánh là đánh! Khỉ thật, nàng mau đứng lại!
Tiêu Như Phong không ngờ tới, Minh Thù sẽ mang theo người cứ thế hung hăng đi lên, nhất thời lại có hơi lúng túng, không biết phải làm sao.
"Chào."
Minh Thù giống như gặp lại bạn cũ, phất tay với Tiêu Như Phong:
"Đã lâu không gặp."
Nụ cười quen thuộc, giọng điệu quen thuộc. Đều làm cho người ta chán ghét, lại căm hận.
Nam nhân sau lưng nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta, sự căng thẳng của Tiêu Như Phong bỗng nhiên tiêu tan thành mây khói, cô ta thở mạnh, cười lạnh:
"Đúng vậy, lâu rồi mới gặp, Chức Phách."
"Ngươi mới tìm được một chỗ dựa mới vững chắc à? Trông có vẻ... Haiz, hơi bị xúc phạm người nhìn nhỉ. Toàn thân bọc kín đen như than, ngay cả một cọng tóc đều không thấy."
Thần chết đến lễ hội hóa trang à?
"Người nào gặp ta đều chết hết."
Giọng nam bình tĩnh như nước.
Minh Thù có thể cảm giác được, một ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chằm mình, mang theo cảm giác áp bức bén nhọn quả thực càng làm cho người ta khó chịu.
"Lợi hại như vậy à?"
Nụ cười Minh Thù không thay đổi, dường như cũng không chịu ảnh hưởng bởi sát khí của hắn, không hề có thành ý khen ngợi một câu.
Nam nhân: "..."
Nam nhân di chuyển dường như muốn ra tay, lại bị Tiêu Như Phong níu lại. Cô ta nhìn ánh mắt của Minh Thù, hai người đối diện nhau:
"Chức Phách, ta có câu hỏi, không biết ngươi có thể trả lời cho ta hay không?"
"Ngươi phải hỏi, ta mới biết được có thể trả lời ngươi hay không chứ."
Ai biết ngươi muốn hỏi cái gì, trẫm làm sao có thể tùy tiện đồng ý chứ, đồ đần.
"Tại sao ngươi phải nhằm vào ta?"
Nàng vẫn không rõ vấn đề này.
Lúc trước, nàng ta là nghe theo mệnh lệnh của Bạch Yên Nhiên nhắm vào mình. Thế nhưng sau này, nàng lại xảy ra xích mích với Bạch Yên Nhiên, nàng ta vẫn muốn nhắm vào mình, không nhắc đến Bạch Yên Nhiên, thì lúc trước giữa bọn họ cũng không có thù hận gì nhiều.
Vì sao, nàng ta cần phải gây khó dễ cho mình?
"Vấn đề này... Ta nghĩ đã."
Minh Thù chống cằm tự hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
32 chương
24 chương
45 chương
145 chương