Thanh Trần như ruồi nhặng, chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Lúc này, Thanh Trần đang đứng trước mấy thi thể, ánh trắng chiếu lên mặt hắn phủ một tầng sáng bạc như tinh linh trong đêm, càng làm cho hồn phách điên đảo, tâm hồn mê mẫn.
Minh Thù lại cảm thấy xuất hiện một luồng khí thuần khiết lạ kỳ.
Chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt liền biến mất, chỉ còn lại tú bà mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mê người, tú bà cười câu hồn, âm cuối đầy trêu ghẹo:
"Chức Phách cô nương, nàng thật là không cẩn thận chút gì, nhiều người xâm nhập như vậy cũng không biết."
Ánh mắt minh Thù đảo qua thi thể: "Lưu Phong đâu?"
"Ta để hắn nghỉ ngơi rồi."
Thanh Trần kéo y phục dài chấm đất đi qua đến trước mặt Minh Thù, hơi cúi người mùi thơm kỳ lạ dần dần nồng nặc:
"Chức Phách cô nương, ta thấy đêm nay ánh trăng rất đẹp, rất thích hợp chữa bệnh nàng thấy sao?"
Mẹ nó, bệnh tâm thần à!
Trăng tròn với chữa bệnh thì có liên quan cái khỉ gì tới nhau
Minh Thù xoa xoa cổ tay, trong ánh mắt chờ mong của Thanh Trần, cong môi:
"Ta nghĩ thích hợp đánh người hơn."
Một giây sau nàng nắm cổ áo Thanh Trần quăng qua vai, gom cùng mấy thi thể cùng lúc ném văng ra.
Thanh Trần sống mà như đã chết ngã vào đám thi thể.
Là nữ nhân sao?
Là nữ nhân sao?
Ngươi cho là Thanh Trần sẽ buông tha như vậy sao?
Không!
Hắn là một người cố chấp, Minh Thù một ngày không chữa bệnh cho hắn, hắn vẫn sẽ quấn lấy nàng.
Nhưng Thanh Trần cũng là một người thông minh, mỗi lần hắn xuất hiện đều sẽ chọn đúng thời cơ sẽ không chọc giận Minh Thù, thậm chí còn có thể giúp Minh Thù một tay. Nhưng Minh Thù không cảm kích, mỗi lần không phải là bị đá văng ra, thì là bị đánh đến thảm hại, thể diện của toàn bộ Túy Hoa các đều bị hắn vứt sạch.
Thanh Trần vô cùng hoài nghi bản thân.
Mùng chín tháng năm.
Thọ thần đế quân mở tiệc chiêu đãi bốn phương.
Không biết tại sao Minh Thù lại được mời. Sau khi truyền đi thủ đoạn hung hãn của nàng, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Thanh Trần còn dám táo tợn quấy rầy nàng, những người khác đều yên lặng không dám ho he.
Ngay cả kẻ phản bội của Tuyệt Hồn cốc đều không ló đầu.
Cái này cũng không trách được người của Tuyệt Hồn cốc, nếu như người khác bị tạo phản, đã sớm vội vàng đến không chịu được. Nhưng Minh Thù này, ngay cả một phản ứng cũng không có, luôn làm ra vẻ các ngươi thích phản thì phản, đừng quấy rầy ta ăn là được.
Khiến người của Tuyệt Hồn cốc nghĩ không thông, nào dám tùy tiện xuất hiện.
"Tiểu thư, chúng ta phải vào thật sao?"
Hồi Tuyết nhìn cửa cung nguy nga người đến người đi, có hơi do dự.
Minh Thù không để ý đến thú nhỏ đang phản kháng, đem nó và cả trứng màu nhét vào tay áo:
"Đã tới cửa rồi mà lúc này lại quay về, hình như không hay lắm."
Nói không chừng còn rất náo nhiệt ấy chứ.
"Thế nhưng..."
Hồi Tuyết còn muốn khuyên Minh Thù: "Ôi chao, tiểu thư người đợi em với."
Minh Thù cầm thiệp mời đi vào hoàng cung.
Còn chưa đi được hai bước, Bạch Yên Nhiên mang theo người cản đường. Mặt Bạch Yên Nhiên đã được chữa lành, đứng bên cạnh cô ta là một đệ tử của Tuyệt Hồn cốc, thấy Minh Thù, người đệ tử kia sợ hãi gục đầu xuống.
"Nhất Minh, ngươi..."
Hồi Tuyết chỉ vào đệ tử kia có chút không thể tin.
Bạch Yên Nhiên cao quý ngẩng đầu: "Chức Phách, gần đây ngươi không được ngủ ngon phải không? Ngươi sớm giao Tuyệt Hồn cốc ra cũng là chuyện tốt, miễn cho chịu nhiều đau khổ hơn."
Minh Thù mỉm cười, đôi mắt ngạo nghễ liếc nàng.
Mấy giây sau
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết của Bạch Yên Nhiên dẫn những người nghỉ chân xung quanh chạy tới.
Minh Thù phủi tay một cái, không nhanh không chậm nói:
"Chặn đường rồi."
Bạch Yên Nhiên chật vật ngã trên đất, nhận thấy các loại ánh mắt dò xét xung quanh, cái loại ánh mắt này đối với Bạch Yên Nhiên mà nói, giống như là lửa nóng thiêu cháy nội tâm của nàng ta.
Sắc mặt nàng ta tái xanh nhìn Minh Thù, hận ý trong lòng cuồn cuộn như thủy triều, rõ ràng người toàn bộ đại lục đều mắng nàng ta, nàng ta hẳn là rơi vào đường cùng, người nên khóc là nàng ta mới phải, vì sao nàng ta lại còn có bộ dạng làm người khác hận đến nghiến răng như vậy, ung dung tự tại một cách quá đáng.
"Nàng ta chính là Chức Phách sao? Sao nàng ta lại vào cung, hiện tại Tuyệt Hồn cốc đang rối loạn, sao cũng không thấy nàng ta sốt ruột. Giao Tuyệt Hồn cốc cho nàng ta thật đúng là đáng tiếc, ngay cả biển hiệu của cốc cũng tự mình đạp bỏ."
Có người nói xấu Minh Thù.
"Là do nàng ta vô dụng..."
"Nàng ta thật lợi hại, nhiều người như vậy đều đánh không lại."
"Lợi hại có ích gì, thời gian dài như vậy, có khi nào thấy nàng ta thể hiện y thuật đâu? Tuyệt Hồn cốc là nơi nào chứ, y thuật vô song, thực lực của nàng lợi hại thế nào đi nữa, không có y thuật lúc đó chẳng phải là vô dụng sao."
"Nói cũng phải..."
"Các ngươi nói cái gì đó?"
"Còn có thể nói cái gì, không phải là Tuyệt Hồn cốc kia..."
Âm thanh đáp lời ngập ngừng, trong lòng thình thịch kinh hoảng, hắn cẩn thận quay đầu lại, sắc mặt liền trở nên khó coi, ngữ khí lắp bắp:
"Thanh... Thanh Trần công tử."
Hắn, hắn hắn hắn sao lại ở chỗ này!
Tất cả âm thanh dường như biến mất trong lúc đó, Thanh Trần ung dung từ trong bọn họ đi qua, mỗi một bước giống như đều trải qua cả một thế kỷ dài dằng dặc.
Thấy Thanh Trần đang đi vào gần trung tâm sự việc, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó lạ thường.
"Chát!"
Bạch Yên Nhiên từ dưới đất nhảy lên, ánh sáng trong tay lóe lên, roi da được khảm gai ngược sắc bén đột nhiên xuất hiện đánh một tiếng chát vào mặt đất.
Thần sắc Bạch Yên Nhiên dữ tợn, roi theo nàng ta vung ra đánh về phía Minh Thù.
Ngón tay Minh Thù huơ huơ trên không, Lưu Phong ngừng tiến lên.
Dưới chân Minh Thù chuyển động, tránh khỏi roi da. Bạch Yên Nhiên vận dụng linh lực, trên roi mang theo linh lực bén nhọn, không khí dường như cũng trở nên căng thẳng.
Giết Chức Phách.
Mình muốn giết Chức Phách.
Bạch Yên Nhiên vung vẩy chiếc roi trong tay, linh lực được truyền vào trong roi, chiếc roi từ trên không hạ xuống, Minh Thù không thể nào tránh được.
Thấy chiếc roi sẽ đánh xuống người Minh Thù, Minh Thù tay không bắt roi hung hăng kéo xuống một cái roi bị kéo căng.
Máu tươi từ bàn tay Minh Thù chảy ra, khóe miệng nàng lại lộ ra ba phần ý cười. Cố sức kéo căng, làm cho Bạch Yên Nhiên lảo đảo cả người chúi về phía trước.
Minh Thù kéo roi bắt Bạch Yên Nhiên lại, quấn một vòng roi, trói chặt nàng ta.
Bạch Yên Nhiên giãy giụa, roi da mang gai ngược ghim vào thân thể, đau đến mức rút cạn sinh lực không để ý đến hình tượng rống to:
"Chức Phách, ngươi là con khốn, buông ra."
"Ngươi lặp lại lần nữa?"
Minh Thù dường như không nghe thấy, ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Con khốn buông ta ra, ta là tiểu thư Bạch gia, ngươi dám đối xử như thế với ta, ta phải cho ngươi chết không được tử tế. Ngươi là đầu gỗ sao còn không mau cứu ta!" Những lời này là gào với Nhất Minh.
Nhất Minh muốn tiến lên, lại sợ Minh Thù và Lưu Phong nên có chút do dự.
"Đừng nói ngươi là tiểu thư Bạch gia, dù cho ngươi là thần tiên, hôm nay ta cũng dám động vào ngươi."
Trẫm cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc.
Bạch Yên Nhiên bởi vì đau đớn, giọng nói như lạc đi:
"Ngươi dám?"
"Ngươi nói xem ta có dám không?"
Minh Thù cười nhẹ siết mạnh roi hơn nữa, Bạch Yên Nhiên đau đến mức không phát ra tiếng.
Trẫm không thèm để ý đến ngươi, coi trẫm dễ bị bắt nạt thế sao?
"Chức Phách, ngươi dừng tay lại."
Bạch lão gia đem theo người chạy đến, mọi người đều dạt sang hai bên, Bạch lão gia tức giận hét lớn:
"Buông Yên Nhiên ra."
"Ngươi bảo ta buông là ta sẽ buông sao, thế thì ta làm gì còn thể diện chứ?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Bạch Yên Nhiên đang bị tra tấn trong tay Minh Thù, Bạch lão gia tuy tức giận nhưng cũng không giám đắc tội với Minh Thù.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
10 chương
22 chương
23 chương