Phía bắc quận Lan Khê có một thôn xóm, nơo xảy ra chuyện chính là nơi gần cái thôn kia. Luôn luôn có người mất tích. Thôn dân tu vi đều không cao, không thấy được là vật gì gây nên, tự nhiên sợ hãi, lời đồn cũng là từ nơi này truyền tới. "Mùi máu tươi thật nồng." Tân Ngọc vén rèm xe lên nhìn bên ngoài, vừa vặn nghe thấy câu nói này. Giương mắt nhìn lên, thôm xóm cổ xưa tọa lạc ở dưới chân núi. Lúc này bọn họ đang dừng ở cổng vào thôn xóm. Trong gió truyền đến mùi máu tanh làm cho người ta buồn nôn. "Tân Ngọc ca ca..." Tân Ngọc sờ sờ đầu tiểu công chúa: "Không có việc gì, ta xuống dưới xem một chút." Tân Ngọc nhảy xuống xe ngựa, phía trước đội ngũ xuất hiện bạo động, đôi câu vài lời từ phía trước truyền về. Tân Ngọc khẽ nhíu mày, bước nhanh về phía trước. Đứng tại cổng vào có thể nhìn thấy tình hình trong thôn, mặt đất đầy vết máu, khắp nơi đều có thể nhìn thấy được thi thể bốc thối... Oẹ... Tân Ngọc buồn nôn, cuống quít dời ánh mắt. Con cháu Hoàng thất thời gian ra đời cùng trưởng công chúa không khác nhau lắm, ở thời kì thái bình thịnh thế, căn bản chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy. Đừng nói là hắn, ngay cả một vài đại nhân đã gặp qua, lúc này đều bị tràng cảnh này làm cho buồn nôn. "Bẩm đại nhân, trong thôn không còn người sống." Người đi thăm dò trở về bẩm báo. Toàn bộ thôn, không còn một người sống. Mà người địa phương dẫn đường thì sắc mặt trắng bệch: "Tại sao có thể như vậy, hôm trước ta tới, nơi này còn rất tốt." "Tân Ngọc ca ca..." Tiểu công chúa mang người tới, Tân Ngọc mấy bước tiến lên, che mắt tiểu công chúa lại, nhíu mày trừng cung nhân: "Sao lại để Thù Thù xuống đây?" Cung nhân bị dọa lui về phía sau: "Công chúa điện hạ kiên quyết..." "Tân Ngọc ca ca?" Tiểu công chúa nghi hoặc lôi kéo tay Tân Ngọc, muốn để cho mình nhìn thấy. Tân Ngọc chuyển một phương hướng, thả tay xuống. Tiểu công chúa ngửa đầu nhìn hắn: "Tân Ngọc ca ca, xảy ra chuyện gì sao?" Tân Ngọc hít sâu, trấn an cô: "Không có việc gì." "Ta nghe thấy được." Tiểu công chúa nắm lấy tay áo hắn, con ngươi mờ mịt nổi lên sương mù: "Có người chết đúng không?" Cô nghe được trong không khí có hương vị khó ngửi. Đây là hương vị của máu tươi. Tiểu công chúa nhịn xuống nắm thật chặt ngón tay, kéo chặt Tân Ngọc hơn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng kéo căng đến chặt chẽ. Tân Ngọc không biết trả lời tiểu công chúa như thế nào. Hắn nhịn về phương hướng thôn xóm một chút, nặng nề gật đầu. Đại đội ngũ đóng nơi cư trú ở cách thôn không xa, sau đó phái người vào thôn tra tìm manh mối. Tiểu công chúa ôm đầu gối, ngồi trước đống lửa, cung nhân bên cạnh tận tâm hầu hạ. Tân Ngọc cầm cành khô chọc chọc đống lửa, trong đầu tràn đầy hình ảnh trước kia nhìn thấy. Thứ gì tàn nhẫn như vậy... Đồ sát một thôn xoám còn chưa đủ, còn làm thi thể biến thành cái dạng kia. Bóng đêm dần dần bao phủ, tiểu công chúa chẳng biết lúc nào đã đi qua, ôm lấy cánh tay Tân Ngọc. "Tân Ngọc ca ca, ta có chút sợ hãi." Tân Ngọc trong lòng mềm mại, vỗ đầu muội muội nhà mình: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội, lại nói Thù Thù của chúng ta rất lợi hại." "Vâng." Tiểu công chúa nặng nề gật đầu. - Ban đêm. Gió đêm lất phất, trăng khuyết treo trên không trung, ánh trăng lạnh buốt rơi vào trong dãy núi yên tĩnh. A —— Một tiếng hét thảm vang vọng toàn bộ nơi đóng quân. Vốn là nơi đóng quân an tĩnh, trong khoảnh khắc liền hỗn loạn lên, công chúa nhỏ bị đánh thức, ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Phương xa có bóng đen tiến về nơi đóng quân, những nơi hắn đi qua đều vang lên tiếng kêu thảm. "Yêu ma!" "Là yêu ma!" "Bảo vệ công chúa và thế tử!" "Nhanh, cản bọn hắn lại!" Tiểu công chúa ngơ ngác nhìn xem, mãi đến khi có người kéo cô trở về xe ngựa, hạ màn xe xuống. "Thù Thù, nhìn ta." "Tân Ngọc ca ca..." Tiểu công chúa thì thào một tiếng: "Đó là cái gì?" Tân Ngọc che lấy tai tiểu công chúa, không cho cô nghe âm thanh bên ngoài, thế nhưng tiểu công chúa vẫn có thể nghe thấy từng tiếng kêu thảm kia. Giống một loại ma âm nào đó, không ngừng quanh quẩn bên tai. Một canh giờ sau, nơi đóng quân an tĩnh lại. Đó là lần đầu tiên tiểu công chúa nhìn thấy thi thể yêu ma, dáng dấp của bọn hắn cùng con người không khác nhau lắm, chỉ là nhìn qua khô quắt đến dị thường, giống như dinh dưỡng không đầy đủ. Yêu ma ăn thịt người. Đây là kẻ thù của bọn họ. Đại lục Huyền Tử nhiều năm yên tĩnh, cuối cùng cũng nhấc lên gợn sóng. Yêu ma tập kích bọn họ đều bị chém giết. Nhưng cũng không tìm được manh mối yêu ma đột nhiên xuất thế. "Công chúa điện hạ, thế tử, chúng ta dự định về thành tu chỉnh một chút." Có người đến báo. Sau chuyện buổi tối, khí thế trên người Tân Ngọc đã trầm ổn hơn trước đó rất nhiều. Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Những yêu ma này vì sao lại đột nhiên tập kích chúng ta?" "Hẳn là chúng ta ở cách thôn quá gần, dẫn đến bọn hắn đi qua." Người trong thôn đều chết sạch, ai có thể nghĩ yêu ma còn đang quanh quẩn ở gần đó. Bọn họ nhiều người như vậy, yêu ma đi tới cũng bình thường. "Ừ..." Tân Ngọc gật đầu: "Vậy về thành trước đi." "Vâng." Đội ngũ trở lại trong thành tu chỉnh. Tiểu công chúa ở thành chủ trong phủ, thỉnh thoảng cùng Tân Ngọc đi nghe bọn hắn nói chuyện. Yêu ma tập kích người nhiều lần phát sinh, nhưng đều là chung quanh thôn xóm, thành trấn lớn hơn vẫn chưa nhận được tin tức này. "Tân Ngọc ca ca, yêu ma đều là xấu sao?" "Mặc kệ yêu ma là tốt hay xấu, bọn hắn đều cần ăn, mà chúng ta chính là thức ăn của bọn hắn." Tân Ngọc nói: "Bọn hắn là kẻ thù của chúng ta." Tiểu công chúa cái hiểu cái không gật đầu. "Vậy nếu như có yêu ma không ăn thịt người thì sao?" "Vậy bọn hắn liền chết." "Thế nhưng... Trước đó không phải nói yêu ma đã rất lâu chưa từng xuất hiện sao? Thời điểm bọn hắn chưa xuất hiện đã ăn cái gì?" "..." Tân Ngọc đột nhiên tạm ngừng. "Công chúa điện hạ, ngài gặp qua yêu ma, cảm thấy bọn hắn như thế nào?" Một người bên cạnh chen vào nói. Tiểu công chúa ngoẹo đầu: "Xấu." "Sao nữa?" Tiểu công chúa suy nghĩ một lát: "Gầy." "Yêu ma cũng có tu vi, nhưng bọn hắn không giống chúng ta, có thể một mực dùng linh lực duy trì. Yêu ma thời gian dài không ăn uống sẽ không tử vong, nhưng sẽ dẫn đến dáng vẻ hiện tại của bọn hắn." "Yêu ma cường đại chân chính cùng nhân loại chúng ta không khác nhau, dùng mắt thường cơ hồ không có cách nào phân biệt." "Lợi hại như vậy a... Thế nhưng tại sao phải có yêu ma? Trên đại lục chỉ có chúng ta không được sao?" Tiểu công chúa không hiểu. Người kia cười một tiếng: "Công chúa điện hạ, trên đại lục còn có rất nhiều chủng tộc, sau này ngài sẽ gặp được. Yêu ma cũng chỉ là một chủng tộc trong đại lục, vừa lúc chủng tộc này là khắc tinh của chúng ta mà thôi." "Trước khi công chúa điện hạ chưa được sinh ra, chúng ta vẫn luôn cùng yêu ma chiến đấu, nhưng sau khi công chúa điện hạ ra đời, những yêu ma này đột nhiên liền mất đi tung tích." "Tất cả mọi người đều nói là công chúa điện hạ mang đến may mắn." Tiểu công chúa cau mày: "Vậy ta hiện tại là không có năng lực này?" "Ha ha ha." Người kia cười to: "Công chúa điện hạ, ngài sinh ra trời sinh dị tượng, yêu ma e ngại, nhưng theo thời gian trôi qua, những thứ này tự nhiên sẽ tiêu tán, yêu ma xuất hiện lần nữa cũng là chuyện trong dự liệu của chúng ta." Yêu ma biến mất không để lại dấu vết, không có nghĩa là diệt tuyệt, bọn hắn nhất định sẽ ngóc đầu trở lại. Bởi vậy bọn họ không có một khắc nào lười biếng. Bọn họ làm sao có thể đem hi vọng ký thác trên người một đứa bé.