Trong không khí có chút ngột ngạt. Hai người đối mặt một hồi lâu, cuối cùng là nam sinh dời mắt trước, thấp giọng hỏi Trang Tĩnh: "Hắn sao rồi?" Trang Tĩnh: "Không có gì đáng ngại, bất quá phải nhanh chóng ra ngoài." Nam sinh ngắm nhìn bốn phía, lúc này phạm vi có thể hoạt động của bọn họ có hạn, cũng không biết phía trên có bao nhiêu thứ. Hắn tuy là người trao đổi kỹ năng nhưng bản thân lại không có kỹ năng. Kỹ năng của Trang Tĩnh liên quan đến lực tinh thần, lúc này cũng không giúp được gì. "Răng rắc răng rắc..." Minh Thù cùng một con chuột đồng ngồi ở bên cạnh ăn bánh bích quy. Nam sinh co giật khóe miệng một chút, nhận thức của hắn đối với người trước mặt này cần phải gầy dựng lại. "Nguyên Miểu tiểu thư, cô có biện pháp ra ngoài?" "Không có." "Vậy tại sao cô không gấp chút nào?" Minh Thù buồn cười: "Gấp có thể có biện pháp? Nếu như là vậy, vậy thế giới này liền không cần người thông minh, xảy ra chuyện, mọi người gấp gáp liền tốt." "..." Nam sinh từ bỏ cùng Minh Thù giao lưu. Cừu Phú có thể là vô cùng đau đớn nên vẫn luôn không nói chuyện, sau khi an tĩnh cũng chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của hắn. Trang Tĩnh kiểm tra vết thương của Cừu Phú, sợ hắn mất máu quá nhiều. Minh Thù vuốt vuốt thú nhỏ đang phát sáng, dựa vào ở bên kia. Mãi đến giờ phút này, nam sinh mới phát hiện vật phát sáng trong tay Minh Thù là một vật sống. Thú nhỏ đang ôm cánh tay Minh Thù. Cho ta ăn một miếng cho ta ăn một miếng! Minh Thù kéo nó xuống, ngao một ngụm đem bánh bích quy ăn hết. Ánh sáng trên người thú nhỏ trong nhất thời tối lại, sau đó túi đồ ăn vặt trong tay Minh Thù liền bị cướp đi. Minh Thù không vớt được nó, thú nhỏ leo vào trong khe hở hơi cao một chút, đắc ý nhìn Minh Thù. Tạch tạch tạch —— Tiếng súng không có dấu hiệu nào nổ vang ở phía trên. Nam sinh cùng Trang Tĩnh đồng thời nhìn lên, nhưng đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy. Tiếng súng liên tiếp vang lên, nối thành một mảnh. "Là bọn hắn." Nam sinh nói: "Nhanh chóng ra ngoài." "Làm sao ra ngoài?" Trang Tĩnh nhíu mày: "Bốn phía nơi này đều bị đè hết." Trừ phi bọn họ biến thành con ruồi. "Nguyên Miểu tiểu thư cô có biện pháp không?" Nam sinh nhìn về phía Minh Thù. Minh Thù đang bắt thú nhỏ, nghe thấy lời này liền vỗ vỗ tay, mỉm cười nói: "Không có a." "Nguyên Miểu tiểu thư, người của cô đều đang ở bên ngoài, người xâm nhập bây giờ đang ở phía trên, cô không lo lắng? "Đó là số mệnh bọn họ không tốt." Minh Thù nhún vai: "Mỗi người đều có thời điểm chết, chết sớm chết muộn đều như thế." "..." Tiếng súng giống như bùa đòi mạng làm cho tim người nghe thấy đập thình thịch không ngừng. Nam sinh lui đến bên cạnh Trang Tĩnh, thấp giọng cùng cô ta nói hai câu, Trang Tĩnh gật đầu. Minh Thù run chân nhìn bọn họ, Trang Tĩnh nhắm mắt lại, Minh Thù rất nhanh liền cảm giác được lực lượng lạ lẫm đang đọng lại về phía mình. Cảm giác đọng lại đồng thời sinh ra hàng vạn sợi dây nhỏ đang muốn thấm vào đầu cô. Đây chính là kỹ năng của Trang Tĩnh? Lực tinh thần? Cũng thật lợi hại nha. Minh Thù nhìn về phía nam sinh cười ngọt ngào một tiếng, sau lưng nam sinh không khỏi phát lạnh một chút. "Phốc —— " Trang Tĩnh phun ra một ngụm máu tươi. "Trang Tĩnh!" Nam sinh đưa tay đỡ lấy cô ta. Trang Tĩnh đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, con ngươi đỏ như máu nhìn Minh Thù bên kia, tràn đầy hận ý. Nhưng cô ta trừng lâu, trong đầu chính là một trận mê muội. "Cô ta cũng có kỹ năng!" Trang Tĩnh bắt lấy tay nam sinh, giữ vững thân thể. "Không có khả năng." Nam sinh phản bác: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng trao đổi kỹ năng cho cô ta." Muốn trao đổi kỹ năng chỉ có thể thông qua hắn, hắn nhớ rõ, trước hôm nay tuyệt đối chưa từng gặp qua người này. "Cô ta không có kỹ năng, sao có thể kháng cự?" Trang Tĩnh không tin. Lực tinh thần là kỹ năng lợi hại nhất, trước đó cô ta sử dụng đều chưa từng thất bại. Hôm nay lại bị phản phệ. Cô nhất định có kỹ năng! Đáng ghét! Nguyên Miểu tiện nhân này vì sao cũng sẽ có kỹ năng! Đau quá... Trang Tĩnh dựa vào tường ngồi xuống ôm đầu, không còn khí lực tranh luận cùng Minh Thù. "Cậu cam đoan người trao đổi kỹ năng chỉ có một mình cậu?" Minh Thù há miệng liền nói mò. "Chỉ có một mình tôi!" Nam sinh giọng điệu chắc chắn. "Cậu xác định như vậy?" "Tôi đương nhiên xác định, tôi..." Thanh âm của nam sinh im bặt dừng lại. Hắn nhìn Minh Thù một chút, rốt cuộc cũng không có mở miệng. Tiếng súng bên ngoài vẫn còn tiếp tục, bất quá cách bọn họ nơi này đã xa không ít. Nam sinh dựa vào tường, nếu như trước đó hắn trấn định, lúc này hắn lại mang theo sự ngờ vực vô căn cứ cùng cảnh giác. Trang Tĩnh bởi vì phản phệ nên đầu vô cùng đau đớn ngồi bên cạnh Cừu Phú khôi phục. Trong lúc nhất thời không gian lại an tĩnh lại. - Thú nhỏ vừa rồi nhảy lên phía trên đột nhiên nhảy trở về. Chuẩn xác rơi xuống trong lòng bàn tay Minh Thù, lẩm bẩm cáo trạng. Người quái dị kia tới. Người quái dị? Người quái dị nào? Minh Thù ba giây sau mới phản ứng được. Tiểu yêu tinh! Ở đâu? Thú nhỏ gãi gãi móng vuốt trong lòng bàn tay cô, ngươi liền không có khẩn trương như vậy với ta bao giờ! Hừ! Ở đâu! Thú nhỏ bất đắc dĩ chỉ vào một phương hướng, bên kia tất cả đều là xi măng cốt thép sụp xuống, căn bản cái gì cũng không nhìn thấy. Minh Thù đi qua, có một khe hở nhỏ, bất quá cũng không nhìn thấy gì. Nơi này hẳn là đều sập toàn bộ, hắn vào bằng cách nào? Cùm cụp —— Thanh âm rất nhỏ từ đằng xa truyền đến. Minh Thù trông thấy có ánh sáng chiếu vào. Con ngươi Trang Tĩnh có chút sáng, cô ta chống đỡ thân thể: "Có người? Ai ở bên kia?" "Miểu Miểu?" Thanh âm Nam Ẩn có chút ngột ngạt, không biết có phải là bởi vì hoàn cảnh nơi này hay không. "Em ở bên trong sao?" Minh Thù có chút thở dài, thật đúng là hắn tới. "Ở đây." Minh Thù đáp một tiếng. "Em không sao chứ? Em nhất định không có việc gì." Nam Ẩn tự hỏi tự trả lời, vui vẻ nói: "Chờ một chút, tôi lập tức cứu em ra." Trang Tĩnh nghe nói là đến tìm Minh Thù, lập tức hung tợn trừng cô một chút. Minh Thù trả lại cho cô ta một nụ cười. Trang Tĩnh: "..." Nam Ẩn cách cô khá xa, thanh âm bên kia sột soạt hỗn loạn, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy thanh âm đồ vật rơi xuống. Minh Thù để thú nhỏ đi qua xem. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng súng bên ngoài đã hoàn toàn không nghe thấy. Trang Tĩnh giống như rắn độc nhìn chằm chằm Minh Thù. Minh Thù vô cùng tri kỷ hỏi: "Muốn đánh nhau sao?" Trang Tĩnh: "..." Hiện tại cô ta chính là muốn đánh nhau cũng không còn khí lực. Kỹ năng bị phản phệ đến kịch liệt, hiện tại cô ta còn cảm thấy toàn thân bất lực, đầu óc phình to. Thời gian dần dần trôi qua. Sột sột soạt soạt... Tảng đá rơi xuống, Minh Thù buông lỏng nhìn về phía trước. Trang Tĩnh nhìn bốn phía, tựa hồ rất lo lắng sẽ sụp xuống, nhưng bốn phía chỉ có xi măng bể nát rớt xuống, kết cấu vững chắc. "Miểu Miểu??" Nam Ẩn kêu một tiếng. Minh Thù đứng dậy, hỗ trợ dọn dẹp ra một không gian, cô thấy người bên kia mặt mũi dính đầy vết bẩn, bất quá trong nháy mắt nhìn thấy cô khỏe mạnh, trong con ngươi tựa hồ có thứ gì hòa tan, lộ ra một nụ cười nhu thuận. * 【 Hài Hòa Hiệu 】 Cửu Thiếu: Tôi vẫn rất ngoan, thật sự a cô vợ nhỏ, em xem tôi. Minh Thù: Ha ha. Cửu Thiếu: Cô vợ nhỏ, huhuhu em xem tôi! Minh Thù: Không xem, không gặp lại! Cửu Thiếu: Nhanh nhanh nhanh bỏ phiếu, cho vợ ta mua đồ ăn vặt. Tiểu thiên sứ:... Cửu Thiếu a, có phải ngươi bị tiểu tiên nữ uy hiếp? Cửu Thiếu: Nói bậy! Tiểu tiên nữ là vì để cho ta cùng cô vợ nhỏ tương thân tương ái, các ngươi ném hay không ném? Tiểu thiên sứ:... Ném.