Đám người trong biệt thự cũng nhìn ra được tâm tình của Nam Ẩn hôm nay không tệ, bởi vì bữa sáng ăn hai bát cháo... Sau đó bị Minh Thù dạy dỗ.
Đám người: "..."
Đáng thương.
Quá đáng thương.
Thời gian tiếp theo, thỉnh thoảng có tin tức Phong Vân Môn thanh lý các thế lực nhỏ xung quanh truyền đến.
Trang Tĩnh tựa hồ vì bận bịu việc này nên cũng không có thời gian đến tìm cô gây phiền phức.
Bất quá chuyện Phong Vân Môn bắt người ngược lại không có nhiều chứng cứ có thể chứng minh được.
Động tác của Phong Vân Môn lớn như vậy, Thanh Long Hội đương nhiên sẽ có phản ứng.
Hai bên thăm dò nhau đánh qua hai lần.
Thực lực của Thanh Long Hội cùng Phong Vân Môn không chênh lệch bao nhiêu, đánh mấy lần, phát hiện Phong Vân Môn đối với bọn hắn vô ý sau đó liền yên tĩnh xuống.
Đoán chừng là muốn nhìn một chút Phong Vân Môn đến cùng muốn làm gì.
Từ sau chuyện này, Phong Vân Môn liền càng thêm không chút kiêng kỵ bắt đầu mở rộng địa bàn của mình.
Nơi Minh Thù chọn khoảng cách cùng địa bàn của Phong Vân Môn khá xa, càng ở gần Thanh Long Hội bên này, bất quá cũng không ở trong khu vực quản lý của Thanh Long Hội.
Cô để tứ mỹ nhân đi tìm những thế lực nhỏ bị đuổi đến không còn chỗ nào có thể đi kia, để bọn hắn nghe theo mình.
Cô bên này quá ít người.
Kéo bè kéo lũ đánh nhau có chút thiệt thòi.
Tự mình lên?
Đây không phải là quá lãng phí thể lực sao!
Những người này có thể sống sót, không phải có bản lĩnh chính là có vật tư, cô cũng không thua thiệt.
Bởi vậy ở thời điểm này hợp nhất một đội ngũ là thích hợp nhất.
Thế là Phong Vân Môn ở phía trước đuổi người.
Minh Thù liền ở phía sau đem người thu thập hết.
Chờ Phong Vân Môn kịp phản ứng, Minh Thù bên này đã có quy mô, hơn nữa đều là tinh anh bên trong các thế lực nhỏ, đối với Phong Vân Môn càng là hận đến thấu xương.
Có lẽ là Minh Thù bên này động tĩnh quá lớn, Phong Vân Môn bên kia đã đứng ngồi không yên.
"Nguyên Miểu tiểu thư, Cừu Phú tới."
Một tiểu đệ nào đó đến báo tin.
Minh Thù nhíu mày: "Hắn tới làm gì?"
"Nguyên Miểu tiểu thư, không bằng chúng ta..." Tiểu đệ làm một tư thế cắt cổ.
Chính người này đã làm bọn hắn đến bộ dáng như hiện tại.
"Chém chém giết giết không văn minh."
"..."
Trước kia lúc ngươi thu thập người không nghe lời cũng không thấy văn minh a?!
A...
Lấy đi toàn bộ vật tư mới là văn minh.
-
Cừu Phú không phải tới một mình.
Còn mang theo Trang Tĩnh.
Trang Tĩnh lạnh mặt nhìn Minh Thù, một bộ dáng vẻ hoàn toàn không để vào mắt, giống như cô ta tới nơi này chính là vinh hạnh của cô.
Minh Thù sờ cằm, Trang Tĩnh này giống như cùng lần đầu gặp gỡ có chút không giống...
"Miểu Miểu, đã lâu không gặp." Cừu Phú thần sắc tự nhiên như là tới gặp bạn bè.
Minh Thù xoa xoa cánh tay nổi da gà: "Đừng gọi tôi như vậy."
Thiếu niên ngồi ở một bên khác khẽ ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt đảo qua trên người Cừu Phú, bất quá trong nháy mắt lại gục đầu xuống tiếp tục lật sách trong tay.
Ánh mắt Trang Tĩnh tại thời điểm thiếu niên ngẩng đầu liền bị hấp dẫn.
Trong con ngươi lộ ra mấy phần kinh diễm cùng si mê.
Lại có một thiếu niên đẹp đẽ như thế?
Bất quá...
Nghĩ tới người này cùng Minh Thù ở cạnh nhau, trong lòng Trang Tĩnh liền có chút không cân bằng.
"Cậu đi lên trước."
Minh Thù nói với Nam Ẩn.
Nam Ẩn nhìn đám người một chút, chậm rãi đứng dậy đi lên lầu.
Ánh mắt Trang Tĩnh vẫn luôn dõi theo thiếu niên, mãi đến khi thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất mới thu tầm mắt lại.
Cừu Phú ngược lại không để ý tới Nam Ẩn, thở dài: "... Sao lại xa lạ với tôi như vậy, tôi không biết cô còn sống, nếu tôi biết cô còn sống, sao có thể không dẫn người đến tìm cô?"
"Ai nói cho anh biết tôi đã chết?"
Cừu Phú theo bản năng nhìn về phía Trang Tĩnh.
Trang Tĩnh nói: "Chúng tôi tận mắt nhìn thấy cô bị người ta đâm trúng trái tim, rớt xuống lầu, kết quả chỗ kia còn sập cho nên liền nghĩ rằng cô đã chết."
"Cho nên việc này chính là hiểu lầm, cô không cần thiết cùng tôi đối nghịch. Chúng ta trước kia thế nhưng là cùng nhau đồng sinh cộng tử." Cừu Phú nói tiếp.
"Tôi không cùng anh đối nghịch a."
Trang Tĩnh ánh mắt lạnh lùng: "Cô thu nhận những người kia, không phải là cùng Phong Vân Môn đối nghịch?"
Minh Thù: "Những người kia đánh dấu là đầu người của Phong Vân Môn các người? Không cho phép tôi thu nhận? Tôi thu nhận chính là cùng các người đối nghịch? Thành phố này đã là Phong Vân Môn các người định đoạt sao?"
Cừu Phú cười ha hả nói: "Dĩ nhiên không phải, Miểu Miểu cô nghe tôi nói, chúng ta có hiểu lầm liền nói với nhau, giải bày hiểu lầm là tốt rồi, không nên nháo thành dạng này để người ngoài có cơ hội lợi dụng được. Phong Vân Môn luôn luôn hoan nghênh cô trở về, đãi ngộ vẫn giống như trước đây, sẽ không bạc đãi cô."
"Không phải hiểu lầm gì đó." Minh Thù nói: "Người giết tôi không phải chính là tiểu khả ái Trang Tĩnh?
Trang Tĩnh khẽ cau mày.
Sau đó liền lạnh lùng nói: "Nguyên Miểu, cô đây là nói xấu tôi, lúc ấy nhiều người nhìn thấy như vậy, bây giờ cô lại muốn đổ lên người tôi?"
Khí thế kia giống như Minh Thù thật sự bêu xấu cô ta vậy.
Ánh mắt Cừu Phú đảo qua người Trang Tĩnh cùng Minh Thù, nói: "Trang Tĩnh, đây là chuyện gì?"
Trang Tĩnh trấn định không thôi: "Trước đó Nguyên Miểu liền không hài lòng tôi, hiện tại tôi thay thế vị trí của cô ta, đáy lòng cô ta không cam lòng tôi có thể hiểu được."
Cô ta dừng một chút, lại nói: "Đại ca đã mời cô ta trở về, vậy tôi không còn gì để nói, vị trí này trả lại cho cô ta là được."
Trang Tĩnh nói đến khí thế, lấy lui làm tiến, trong lòng Cửu Phú liền đứng về phía Trang Tĩnh.
Minh Thù hứng thú nhìn Trang Tĩnh.
Minh Thù đột nhiên nói: "Được rồi, liền theo tiểu khả ái nói."
Đáy mắt Trang Tĩnh hiện lên một tia kinh ngạc, có chút nắm chặt nắm đấm.
Nữ nhân này...
Cô ta là nghĩ cô không có khả năng đồng ý mới nói như vậy.
Thế nhưng không nghĩ tới cô sẽ thuận thế tiếp nhận.
Nếu Cừu Phú đồng ý... Bất quá cũng không có gì, hiện tại ở Phong Vân Môn, coi như cô trở về cũng không ai sẽ nghe lời cô.
Nghĩ như vậy, Trang Tĩnh liền bình tĩnh lại.
Nhưng Cừu Phú lại chần chờ.
"Như vậy, tôi để cô cùng Trang Tĩnh ngồi ngang hàng thế nào?" Cừu Phú suy nghĩ ra một biện pháp rất công bằng.
"Thật xin lỗi, tôi không có thói quen cùng người khác ngồi ngang hàng."
Trang Tĩnh âm thầm trừng Minh Thù một chút.
Cô không có, cho là cô ta có sao?
Bị cự tuyệt, sắc mặt Cừu Phú hơi trầm xuống một chút: "Nói như vậy, cô phải nhất định cùng người đại ca này đối nghịch?"
Minh Thù chống cằm: "Nguyên Miểu đã chết, hiện tại ngồi ở chỗ này cũng không phải Nguyên Miểu trước kia."
"Nguyên Miểu, cô có thể suy nghĩ rõ ràng."
Cừu Phú cảm thấy mình tự tới đã rất cho cô mặt mũi, còn để cô trở về hưởng thụ tất cả đãi ngộ trước đó.
Nếu như không phải cô, hôm nay người tới liền không phải hắn.
Cho thể diện mà không cần.
Trước kia nhìn trúng cô là bởi vì năng lực của cô, hiện tại đã có Trang Tĩnh, hắn muốn gọi cô trở về cũng bất quá là muốn thêm một người hùng sức.
"Nghĩ rất rõ ràng a." Trẫm có thể làm lão Đại, tại sao phải đi làm tiểu đệ cho người khác? Trẫm có bệnh sao?
Cừu Phú bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, đứng dậy: "Được rồi, đã như vậy, vậy cũng đừng trách người đại ca này trở mặt không quen biết."
"Xin cứ tự nhiên."
"Hừ!"
Cừu Phú phất tay áo rời đi, bên ngoài biệt thự tốp năm tốp ba người đứng đấy, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Cừu Phú cùng Trang Tĩnh.
Chính bọn họ mà đến nơi bọn hắn thật vất vả tạo dựng lên cũng bị mất.
Nhưng không có ai động thủ.
Ngay sau khi Cừu Phú lên xe, trong biệt thự có một người xông ra từ một bên khác trực tiếp ném bom về chiếc xe của Cừu Phú cùng Trang Tĩnh.
"Ầm —— "
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
32 chương
24 chương
45 chương
145 chương