"..." Nam Ẩn lộ ra thần sắc ủy khuất: "Sao cô lại quan sát cẩn thận như vậy."
"Cho nên tại sao phải gạt tôi?" Rõ ràng có năng lực tự vệ, lại giả vờ như một bộ dáng vẻ ai cũng có thể ức hiếp.
Con bà nó!
Tiểu yêu tinh quả nhiên là diễn viên chuyên nghiệp a!
Coi như không có ký ức, kỹ thuật diễn xuất vẫn là trước sau như một.
Vốn cho rằng là một con chó con vô hại.
Không nghĩ tới là một ác thú ngụy trang đến vô cùng tốt!
Nam Ẩn nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ là muốn... Đi theo cô." Hắn lại không làm sai.
"Nói như vậy vết thương trên người cậu cũng là tự mình làm?" Xem Hổ ca như vậy, đoán chừng là không nỡ động thủ với hắn.
"Tôi sợ cô không dẫn tôi đi..." Nam Ẩn không dám giấu diếm: "Chỉ có thể như vậy."
Minh Thù dùng sức cầm tay hắn: "Cho nên cậu cứ như vậy tự làm mình bị thương?"
"Đau..."
"Đừng a... đau."
Nam Ẩn ủy khuất không thôi, kìm nén sự bực bội không dám lên tiếng.
Không kêu liền không kêu
Hai người giằng co một trận, Minh Thù khẽ cắn môi, cuối cùng nới lỏng lực đạo.
Cô xoay người đi xuống: "Đêm nay cậu ngủ một mình đi."
Nam Ẩn lập tức phản đối: "Không muốn..."
Minh Thù mỉm cười: "Đừng giả bộ ủy khuất, cậu cũng có thể giết người, còn sợ sao?"
"..."
Cửa phòng phịch một tiếng đóng lại.
-
Minh Thù đứng bên ngoài đến hừng đông, trên mặt đất có không ít đồ ăn vặt tán loạn, ngày thứ hai Mạn Mạn nhìn thấy cô đứng tại cửa ra vào liền giật mình.
Mạn Mạn cẩn thận tới gần: "Nguyên Miểu, cô..."
Minh Thù giơ ngón trỏ lên.
Mạn Mạn lập tức im miệng.
"Đi xuống trước đi."
"Ồ."
Mạn Mạn nhìn cửa phòng, lại nhìn Minh Thù, kỳ quái gãi gãi đầu.
Chẳng lẽ Nguyên Miểu bị tiểu ca ca kia đuổi ra ngoài?
Tiểu ca ca kia hung dữ như thế sao?
Nhìn qua rõ ràng thụ như vậy...
Mặt khác tứ mỹ nhân thấy Minh Thù đứng bên ngoài phòng cũng là một mặt nghi hoặc.
Bất quá không ai dám đi lên muốn ăn đòn, tự phần mình trượt xuống lầu.
Minh Thù chờ tất cả mọi người đi xuống, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Nam Ẩn bọc lấy chăn núp ở đầu giường, nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu nhìn tới.
Một đôi mắt đỏ bừng, tựa hồ một đêm không ngủ.
Hắn đứng dậy nhảy xuống giường đi thẳng tới trước mặt Minh Thù, một tay ôm lấy người.
"Cô đừng bỏ tôi lại."
Thanh âm thiếu niên khàn khàn, mang theo sự khủng hoảng cùng bất lực.
Cô cũng không tức giận nhiều, nghe thấy thanh âm này của hắn, đáy lòng lập tức nhũn ra, ôm hắn lại.
Giây lát, Minh Thù đẩy hắn ra, cẩn thận nhìn mặt hắn: "Tối hôm qua không ngủ?"
Nam Ẩn sắc mặt tiều tụy, dưới mí mắt có màu xanh đen: "Cô không ở đây... Không dám ngủ."
Minh Thù: "Cậu là sợ thật hay là sợ giả?"
"Tôi sợ cô không quan tâm tôi." Nam Ẩn nói.
"Hiện tại đã biết sợ?" Minh Thù nhét hắn về trên giường: "Thời điểm gạt tôi không phải lá gan rất lớn sao?"
"Tôi sai rồi." Nam Ẩn lôi kéo tay cô: "Cô đừng tức giận."
Minh Thù tức giận hất ra: "Sao cậu giết cô ta?
Nam Ẩn hạ mắt: "Cô ta làm hỏng hoa tôi chuẩn bị tặng cô."
Còn muốn làm loại chuyện đó với hắn...
Còn muốn động thủ với cô.
Mỗi một chuyện đều không thể tha thứ.
Minh Thù không biết được nên cười hay là nên mắng hắn.
Dưới lớp bọc lương thiện này lại là một tên Xà tinh bệnh a!
Liền biết cô không có khả năng có vận khí tốt gặp được một tiểu yêu tinh vô hại như thế!!
Bàn tay Minh Thù bị Nam Ẩn nắm chặt, ngón tay hắn chậm rãi sờ lên: "Tôi đã nói qua nếu cô dẫn tôi rời khỏi nơi đó, tôi liền... Lấy thân báo đáp."
Hắn ôm lấy cổ Minh Thù: "Hiện tại tôi liền cho cô có được không?"
"Được đại gia cậu." Minh Thù đè đầu hắn lại, đem hắn nhấn xuống dưới: "Đi ngủ!"
Nam Ẩn: "..."
-
Bên kia đã có một người chết, bầu không khí có chút bi thương, giống như thật sự rất khó chịu, thậm chí còn dựng lên một cái bia mộ ở phía sau.
Minh Thù ném mấy củ lạc vào trong miệng: "Tiểu mỹ nhân, học người ta một chút, diễn kịch liền diễn nguyên bộ."
Lão Đại ngồi ở phía dưới câm lặng: "Bà cô nhỏ, cô có thể đổi cách xưng hô không?"
Minh Thù suy nghĩ một chút: "Đại mỹ nhân?"
"..."
Khác nhau ở chỗ nào?
Khác nhau ở chỗ nào sao?
Hắn có tên a!
"Bà cô nhỏ." Lão Đại đứng dậy ngồi xổm bên cạnh Minh Thù: "Cô nói bọn họ đến cùng muốn làm gì?"
Dự tính ban đầu của hắn chính là muốn cướp vật tư của bọn họ, nhưng mấy ngày nay quan sát, càng xem càng cảm thấy kỳ quái.
"Âm mưu sát hại tính mệnh không đến mức làm một vòng tròn lớn như vậy chứ?"
"Lúc đầu anh cảm thấy bọn họ không thích hợp là vì cái gì?" Minh Thù hỏi hắn.
"Bọn họ nói mình vừa mới tiến đến, nói vật tư kia là trộm được, nhưng điểm sống sót..." Lão Đại lộ ra một cái thần sắc cô hiểu mà.
Nào có thể tốt số như vậy.
Hay là nhiều người đều như vậy?
Thanh niên mặc dù ngày thứ hai cố ý tới nói, nhưng càng như vậy liền càng làm sao cũng cảm thấy không thích hợp.
Còn có nữ nhân kia, lá gan lại to đến dám đi đùa giỡn tên nam sủng kia của bà cô nhỏ, vừa đến có thể có lá gan này?
Lão Đại con ngươi sáng lên một chút: "Nói như vậy, ban đầu bà cô nhỏ cũng cảm thấy bọn họ không thích hợp? Cô từ nơi nào nhìn ra được?"
"Tôi chính là thấy vật tư của bọn họ nhiều." Minh Thù mỉm cười, thành thật nói: "Tôi không có nghĩ nhiều như vậy."
"..." Dự tính ban đầu của hắn cũng là vật tư a!
Hai người vì vật tư yên lặng liếc nhau.
Sau đó lão Đại mới phản ứng được là không đúng.
Cô sẽ không động thủ giết người, cũng sẽ không giết loại người nhìn qua vô tội kia, trước đó nhiều lần cô đều bỏ qua cho những người mới vừa vào.
Lúc ấy đám người đứng ngoài cửa lớn kia biểu hiện ra chính là người mới vừa vào.
Sao cô lại muốn đoạt vật tư của bọn họ?
Cho nên khẳng định cô đã nhìn ra cái gì!
Bà cô nhỏ vẫn là bà cô nhỏ!!
-
Đối phương tận lực theo dõi lại không muốn bọn họ nhìn ra, nhưng Minh Thù bên này cũng đã biết rõ trong lòng.
Từng người mang theo tâm tư xấu xa lại chờ đợi hai ngày.
Hôm nay một trong tứ mỹ nhân vội vàng chạy vào: "Bà cô nhỏ, bọn họ giống như muốn hành động."
"Ồ? Đợi lâu như vậy mới hành động, kiên nhẫn không tệ lắm." Minh Thù chỉ là nói một tiếng.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Chờ chứ sao." Minh Thù chống cằm cười một chút: "Chờ bọn họ tự đưa tới cửa."
"..." Bà cô nhỏ này cười cũng quá làm người ta sợ hãi, không biết còn tưởng rằng đang muốn ăn thịt người.
Quả nhiên vào ban đêm chưa được bao lâu, bên ngoài đã có động tĩnh.
Minh Thù ngồi trong đại sảnh, giống như bình thường chỉ để lại một chiếc đèn.
Lão Đại cùng ba con hàng kia tự phần mình đứng trong góc xó xỉnh.
Chờ người bên ngoài hành động.
Cửa lớn bị người ta đẩy ra một chút, để bọn họ tiện hơn, hôm nay Minh Thù còn cố ý không khóa cửa, một nhân vật phản diện tốt như cô sớm đã không tìm được.
Sau khi cửa bị đẩy ra lại yên tĩnh một hồi, đoán chừng là đang chờ động tĩnh bên trong.
Minh Thù đứng ở nơi bọn họ không nhìn thấy.
Rất nhanh liền có cái gì bị ném vào từ trong khe hở.
Lão Đại động như u linh, một cước đá vật kia đi.
Bang ——
Đồ vật đập trên cửa bị phản trở về.
Minh Thù cùng tam mỹ nhân nhìn về phía lão đại.
Lão Đại: "..."
Sai lầm sai lầm!
Minh Thù bịt lỗ mũi, đem đồ vật bốc khói đá ra ngoài, trong không khí tất cả đều là khói mịt mù, những người còn lại lập tức học theo Minh Thù nín thở.
Minh Thù chuyển tới nơi hẻo lánh, đèn pin chiếu vào bên kia, người bên ngoài còn chưa kịp thấy rõ là ai đã hôn mê.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
32 chương
24 chương
45 chương
145 chương