Nghị luận phía dưới mãi đến lúc Minh Thù đứng trên khán đài mới yên tĩnh xuống. Minh Thù trấn định tự giới thiệu bản thân, so với những người trước đó không phải là cố ý quá mức thì chính là khẩn trương đến giới thiệu không hoàn chỉnh, Minh Thù liền lộ ra bình thường hơn nhiều. Để cho người ta cảm thấy đây chính là một nhà thiết kế bình thường trình bày thiết kế của mình. "... Cái gì là vĩnh hằng? Kim cương? Trong mắt tôi, thời gian cùng vũ trụ mới là vĩnh hằng, cho nên ý tưởng thiết kế của tôi đến từ thời gian cùng vũ trụ." Minh Thù đưa tay, màn hình lớn phía sau hiện lên bản thiết kế của cô. Tông Ngộ nhìn bản thiết kế trên màn hình, đưa tay chống đỡ thái dương... Thanh âm của cô bỗng nhiên xa dần, bốn phía trở nên yên tĩnh không tiếng động. Hắn giống như rơi vào một không gian trống rỗng. Cái gì cũng không có. Có một thanh âm mơ hồ từ phương xa truyền đến. Nói cái gì? Tông Ngộ cố gắng muốn nghe rõ ràng... Nhưng bất kể hắn nghe thế nào cũng không nghe rõ bên kia nói cái gì. "Tông Ngộ?" "Tông Ngộ... Tông Ngộ..." Tông Ngộ bị gọi đến thức tỉnh, con ngươi tiêu cự đối đầu với ánh mắt mang theo sự khẩn trươg, phảng phất tại thời điểm này hắn giẫm lên mặt đất trở lại nhân gian. Người xung quanh đều nhìn hắn. "Không sao." Minh Thù đỡ hắn: "Tôi đưa anh ra ngoài trước." Tông Ngộ gật đầu theo bản năng. Người xem bốn phía tính cả người chủ trì cùng thợ quay phim đều nhìn sang bên này, vừa rồi Minh Thù đang trình bày đến một nửa đột nhiên từ trên khán đài xuống tới thẳng đến bên này. Bọn họ còn chưa có kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, thiếu nữ kia đã mang người rời khỏi hiện trường. - Tông Ngộ ngồi trên ghế bên ngoài sân, Minh Thù mua nước cho hắn. Tông Ngộ uống một ngụm, dựa vào thành ghế trầm mặc. "Vừa rồi sao vậy?" Tông Ngộ thuận theo thanh âm của Minh Thù nhìn về phía cô, trong con ngươi lộ ra một chút mờ mịt. Hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy Minh Thù. Minh Thù lơ ngơ, làm gì vậy a? Minh Thù vỗ vỗ lưng hắn: "Được rồi, không sao." Tông Ngộ cũng không hiểu rõ vừa rồi làm sao, nhưng khi lần nữa nhìn thấy cô, hắn đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc cùng tình cảm không rõ ràng. Đối với cô. Hắn giống như... Đã quen biết cô từ rất lâu trước kia. "Cuộc so tài..." Tông Ngộ nhớ tới Minh Thù còn đang tham gia cuộc so tài. "Cuộc so tài làm sao quan trọng bằng anh." Có lẽ là sợ Tông Ngộ lại bị kích thích gì, Minh Thù lười nhác đến không có khẩu thị tâm phi oán hắn. Tông Ngộ sửng sốt một chút. Thật lâu mới lần nữa ôm chặt Minh Thù. Khoé mắt dần dần hiện lên ý cười. Trong lòng cô, mình mới là quan trọng nhất. Hắn biết... Cô nhất định sẽ thích mình. - Minh Thù nửa đường rời sân, mặc dù tác phẩm của cô được điểm cao nhưng cử chỉ này không thể để cho cô cầm được hạng nhất. Bất quá mặc dù không có cầm được quán quân nhưng vẫn đạt được hạng ba. Minh Thù đau lòng. Rất nhiều số đồ ăn vặt cứ như vậy bay đi. Đều là do tiểu yêu tinh này! Tức chết trẫm! Sau khi lễ trao giải kết thúc, tất cả mọi người đều cho là đã kết thúc, người chủ trì lại thần thần bí bí. "Hôm nay còn có khách quý đặc biệt, tin rằng mọi người đối với ông ấy cũng không xa lạ gì." Người chủ trì cố ý trêu ngươi mọi người. "Vị khách quý này chính là đại sư thiết kế châu báu trứ danh của chúng ta, Kaide tiên sinh! Mọi người cùng nhau nhiệt liệt hoan nghênh!" Kaide tiên sinh ngồi trưen xe lăn, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt được người ta đẩy tới. Mặt mũi của ông ấy đã già nua hơn so với trước đó. "Cảm ơn..." Thanh âm của Kaide tiên sinh truyền ra, tiếng vỗ tay dần dần ngừng lại. "Hôm nay tôi tới, là muốn kể cho mọi người một cố sự..." Kaide tiên sinh dùng tiếng Anh, bất quá cho dù là tiếng Anh, lúc này cũng nói đến chậm rãi. Ông ấy nói một câu liền dừng lại một lúc lâu. Người đang xem cũng rất lo lắng. Cố sự Kaide tiên sinh kể chính là cùng cố sự cùng người bạn thân. Lúc ấy, Kaide tiên sinh vẫn là một học sinh, ông ấy chỉ có khát vọng, nhưng không có dũng khí thực hành. Luôn cảm thấy thế giới này mài mòn tài hoa của ông ấy. Không ai có thể thưởng thức ông ấy. Mãi đến khi ông gặp được người bạn thân đến từ Hoa Quốc này. Người đó dạy cho ông ấy dũng khí. Để ông ấy tìm được phương hướng chính xác. Kaide tiên sinh nói, nếu như không có người bạn thân này, liền sẽ không có ông ấy của hôm nay. Đáng tiếc chính là ông ấy đã phản bội người bạn thân này. Lúc ấy bọn họ sắp tốt nghiệp, ông ấy cùng người bạn thân này đồng thời được nhận lời mời của công ty châu báu lớn nhất. Trong lúc nhận lời mời, tác phẩm của ông ấy cùng người bạn thân không cẩn thận bị cầm nhầm. Bởi vì bọn họ luôn luôn ở cùng một chỗ, thậm chí có đôi ohi sẽ cùng nhau thiết kế một tác phẩm. Cho nên nhìn vào phong cách, nếu như không phải đặc biệt hiểu rõ hai người đều sẽ nhận lầm. Cuối cùng công ty kia bởi vì bản thiết kế của bạn thân ông ấy mà lựa chọn ông ấy trúng tuyển. Khi ông ấy biết được tin tức này, đồng thời nhận được tin tức bạn thân đã về nước. Thời điểm ông ấy đi nộp tác phẩm liền trông thấy tác phẩm kia không phải của mình, thế nhưng trong một ý niệm, ông ấy lựa chọn nộp lên trước. Mặc dù cuối cùng ông ấy cũng không đi. Thế nhưng từ sau lúc đó, ông ấy liền không còn nhận được tin tức của người bạn thân kia. Ông ấy rất tự trách. Nhưng ông ấy lại không dám đi tìm người bạn thân kia. Cứ như vậy trôi qua nhiều năm.. Nếu như lúc ấy ông ấy lựa chọn nói ra, có lẽ sẽ không tạo thành cục diện như bây giờ. Ông ấy thậm chí không dám đi tìm người bạn thân loa. Đến bây giờ, khi tính mạng của ông ấy sắp đi đến điểm cuối cùng, ông ấy mới có dũng khí trở về đây tìm. Đáng tiếc chính là người bạn thân sau kia khi về nước được hai năm liền qua đời. Hôm nay ông ấy kể cố sự này ra là hi vọng mọi người không nên làm chuyện gì sai với lương tâm của mình. - Kaide tiên sinh quay đầu nhìn về phía màn hình lớn: "Đây là tác phẩm vẫn chưa hoàn thành của bạn thân tôi." "Tôi không có tư cách hoàn thành nó. Cho nên... Tôi nhờ một tiểu bằng hữu giúp tôi hoàn thành, tuy nói không phải hoàn mỹ nhất, nhưng đây là tác phẩm khiến tôi hài lòng nhất." Kaide tiên sinh nói xong, dừng một hồi lâu, chờ người phía dưới thảo luận. Thật lâu ông ất mới nói: "Hiện tại, tôi giao nó cho vị tiểu bằng hữu này." Ánh đèn đột nhiên chiếu tới trên người Minh Thù. Minh Thù: "..." Có thể bán lấy tiền không. Minh Thù buông Tông Ngộ ra. đứng dậy đi đến khán đài. Trước đó chuyện này đã truyền đi trong khắp vòng thiết kế. Không nghĩ tới cuối cùng đập vào mắt chính là một cô gái tuổi còn trẻ như vậy. Minh Thù biết Kaide tiên sinh vì sao lại lựa chọn thời điểm này để giao thứ này cho cô, không lấy được hạng nhất lại mang đến sự ưu ái nhất, cái này so với cầm giải thưởng còn trâu bò hơn nhiều. Phần hảo ý này, coi như cô không muốn cũng phải nhận a. "Thật sự không nghĩ đến sẽ là một cô gái trẻ tuổi như thế hoàn thành tác phẩm này, đạt được sự ưu ái của Kaide tiên sinh." Trong giọng nói chậm rãi của người chủ trì đều là sự kinh ngạc: "Thật sự là Giang sơn đời nào cũng có nhân tài đi ra..." Minh Thù bảo trì nụ cười, ở trên khán đài cùng người chủ giao lưu vài câu. Hoạt động chương trình kết thúc, cô lập tức trượt đi. "Kaide tiên sinh, ngài là đang giúp tôi hay là hại tôi?" Minh Thù đi đến bên cạnh Kaide tiên sinh, tâm tình phức tạp. "Đương nhiên là giúp cô." Kaide tiên sinh nói: "Tài hoa của cô không thể bị lãng quên, cô phải phát huy thiên phú của cô thật tốt, sau này cô cũng sẽ trở thành đại sư thiết kế châu báu trứ danh." "..." Trẫm chỉ là muốn an tĩnh làm một con cá ướp muối. Minh Thù đưa mắt nhìn Kaide tiên sinh rời đi, có chút thở dài. Một vài người bỏ lỡ có lẽ chính là cả đời. Minh Thù nhìn về một phương hướng nào đó. Tông Ngộ đạp lên ánh sáng đi tới, hai tay rộng mở, cao quý ưu nhã. Minh Thù có chút nâng khóe môi lên.