Minh Thù không muốn đáp ứng, cái này xem xét chính là một cái hố.
Nhưng Kaide tiên sinh vẫn luôn thỉnh cầu cô.
Mặc dù người như cô hơi hư hỏng một chút nhưng cũng không xấu đến nỗi ra tay với một ông già.
Đánh không được chửi không được, Kaide tiên sinh cứ như vậy ở lì chỗ này, cô có thể làm sao?
Cuối cùng Minh Thù nói suy nghĩ một chút.
"Vì sao không đáp ứng?"
Minh Thù nhìn chữ trên màn hình, chủ động ôm cổ Tông Ngộ, dán vào trong ngực hắn: "Phiền phức, có thời gian như vậy, tôi có thể ăn bao nhiêu đồ ăn."
Tông Ngộ buồn cười trong lòng.
Đưa tay sờ sờ đầu cô.
"Bất quá nếu ông ấy mời tôi ăn cái gì đó, tôi cũng có thể miễn cưỡng đáp ứng."
-
Minh Thù lấy loại điều kiện này cùng Kaide tiên sinh đàm phán, đối phương đương nhiên không hề nghĩ ngợi lập tức đáp ứng.
Vì bảo vệ bản thảo, Kaide tiên sinh chỉ cung cấp cho Minh Thù một bản photo.
Nếu như hắn hài lòng liền sẽ đem bản thảo cho cô triệt để hoàn thành.
Nhưng từ khi Minh Thù nhận lấy việc này liền không được sống yên ổn ngày nào.
Không phải nửa đêm gặp cướp, chính là ra ngoài liền xui xẻo.
Đây là có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vị này?
Không phải chỉ là cái bản thảo sao?
Cần phải như vậy sao?
Minh Thù trong cơn tức giận tìm tới Kaide tiên sinh, cùng Kaide tiên sinh mật đàm hai giờ, ngày thứ hai Kaide tiên sinh liền công bố bản thảo lên internet.
Đám người: "..."
Còn có cái thao tác này!!
Hiện tại tất cả mọi người đều biết rồi, những người đang nhìn chằm chằm Minh Thù cũng chỉ có thể tản ra.
Chuyện này huyên náo nhốn nháo, Minh Thù dùng thời gian suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng đem bản thảo trả lại cho Kaide tiên sinh.
Kaide tiên sinh nhìn bản thảo có chút thất thần.
Không biết đang lâm vào trong hồi ức gì.
Minh Thù chỉ có thể tự mình rời đi trước.
Đi tới một con đường, cô duỗi tay lên một cái.
Ngay tại thời điểm cô thả tay xuống, trước mặt đột nhiên có một chiếc xe tải dừng lại, cửa xe mở ra, người được huấn luyện nghiêm chỉnh xuống tới kéo lấy cô ném vào trong xe.
Minh Thù: "..."
CMN bọn buôn người!
Làm một người bị bắt cóc, Minh Thù rất thức thời không có giãy dụa.
Đám người này lâu như vậy không có động tĩnh, hiện tại cuối cùng cũng xuất hiện.
Lát nữa nếu nhìn thấy người trói mình, cô sẽ đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra!
"Huynh đệ, tôi không chạy, anh có thể cởi trói cho tôi không?"
Huynh đệ bên cạnh liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng dời ánh mắt.
"Huynh đệ a, các người cũng là phụng mệnh làm việc, tôi đây cũng đã phối hợp, anh không thể chiếu cố tiểu cô nương như tôi một chút sao?"
"Làm một nam nhân, anh không thể đối xử với một tiểu cô nương yếu đuối như thế, lương tâm của anh không cắn rứt sao?"
"Huynh đệ..."
"Câm miệng!" Huynh đệ kia cuối cùng nhịn không được, quát lớn một tiếng.
Nữ nhân này ngay cả một chút cũng không sợ coi như xong, còn nhiều lời như vậy!
"Huynh đệ có gì ăn không?"
"... Không có!"
Cuối cùng Minh Thù vẫn có một bát mì tôm thêm một quả trứng.
Con tin không kêu la không chạy, muốn một bát mì tôm mà thôi, bọn hắn bớt việc tốt biết bao nhiêu.
Xe một đường phi nhanh.
"Còn chưa tới sao?" Minh Thù chờ đến có chút không kiên nhẫn: "Có thể cho thêm một bát mì tôm không?"
Ngồi lâu như vậy, trẫm cũng không còn khí lực đánh người.
"..."
Nữ nhân này chẳng những mạng lớn, lá gan cũng lớn a!
-
"Đến rồi, xuống xe!"
Cửa xe mở ra, người bên ngoài cầm gậy quát lớn.
"Hung dữ như thế làm cái gì." Minh Thù bưng lấy mì tôm xuống xe: "Tôi nói với các người, làm người phải..."
"Câm miệng!"
Minh Thù nhún vai, tiếp tục ăn mì tôm của mình, làm tốt một con tin xinh đẹp như hoa.
"..."
Ngươi mẹ nó nếu không ăn mì tôm cũng rất giống a!
Không biết còn tưởng rằng là bọn hắn mời khách đến!
Minh Thù bị mang theo đi vào bên trong, đây là một căn nhà cấp bốn, Minh Thù đi qua sân lớn, lại đi xuyên qua một cái phòng đến sân sau.
Sân sau có một nam nhân đang tập yoga.
Minh Thù ăn mì tôm cùng nam nhân tập yoga mặt đối mặt.
"Oạch..."
Minh Thù hít một hơi ăn.
Nam nhân bảo trì tư thế chắp tay trước ngực nâng trên đỉnh đầu, chân sau đứng thẳng.
"Chính là anh năm lần bảy lượt hại tôi?" Minh Thù lên tiếng trước: "Chiêu trò của anh như một khối nhỏ của bánh bích quy!"
Nam nhân: "??"
Chưa thấy qua con tin nào phách lối như thế.
"Làm sao bắt cô ta tới được?" Nam nhân thả tay xuống, hỏi người phía sau Minh Thù.
"Cô ta... Cái kia..." Huynh đệ kia có chút cà lăm: "Cô ta không phản kháng."
Trước đó bọn hắn đã nghĩ ra phương án, kéo lên xe trước, nếu cô phản kháng trực tiếp đánh ngất xỉu.
Ngón tay mam nhân chỉ vào từng bọn hắn, không biết nên dùng cái gì hình dung bọn hắn.
Nam nhân nhận lấy khăn người bên cạnh đưa qua lau mồ hôi: "Ngải Diệp, tốt nghiệp đại học G, cha mẹ trong nhà đầy đủ..."
Nam nhân đọc hết sạch sành sanh tư liệu của Minh Thù.
Hắn ngồi xuống trên ghế đàn em vừa đưa tới, bày ra tư thế đại lão.
Minh Thù oạch oạch hút hai miếng mì: "Cho nên?"
Nam nhân: "..."
Lúc này cô nên sợ hãi hoảng sợ chứ không phải trấn định ăn mì như thế!
Ai cho cô mặt mũi!
"Anh không có việc gì đi hại tôi? Tôi cướp gạo nhà anh hay cướp thịt khô của anh rồi?"
"..."
Cái này là cái quỷ gì!
Bệnh tâm thần a!
Nam nhân ổn định xúc động muốn nhổ nước bọt: "Ngải Diệp, bối cảnh của cô chúng tôi có thể điều tra rõ ràng, nếu không muốn người trong nhà xảy ra chút chuyện gì ngoài ý muốn, tốt nhất cô nên phối hợp một chút."
Minh Thù đột nhiên lộ ra một nụ cười âm trầm: "Vậy anh biết khi còn bé tôi từng giết bao nhiêu người không?"
Nam nhân kinh hãi một chút.
Sau đó kịp phản ứng, mình khẳng định là bị đùa giỡn.
"Ngải Diệp lá gan cô cũng không nhỏ."
"Mạng tôi cũng rất lớn."
"..."
Hôm nay thật không có cách nào hàn huyên!
Nam nhân quyết định không cùng Minh Thù nói nhảm: "Được, tôi liền nói thẳng."
Minh Thù đem bát mì tôm vừa ăn xong đưa cho huynh đệ đứng phía sau.
Huynh đệ: "..."
"Giao đồ vật trong tay cô ra."
"Thứ gì?" Trẫm cũng không biết các ngươi, lúc nào lại lấy đồ vật của các ngươi! Lại muốn lừa bịp trẫm sao?!
Nam nhân từ bên cạnh rút ra một tấm hình.
"Cái này."
Ngón tay hắn chỉ vào một đồ vật trên hình: "Ngải Diệp cô đừng đánh trống lảng, tôi không tin cô chưa từng nhìn thấy qua, đồ vật bên trong, chắc hẳn cô cũng đã nhìn thấy?"
Trên tấm ảnh là một cái USB.
Tại sao lại là cái đồ chơi này!
Liền không thể đổi một đạo cụ khác sao?
"Chưa từng thấy qua." Minh Thù nói: "Bên trong có cái gì?"
Nam nhân nhíu mày, không quá tin tưởng Minh Thù: "Chúng tôi đã điều tra rõ ràng, đồ vật ở chỗ của cô, cô đừng giả vờ với tôi!"
"Tôi thật sự chưa từng..."
Minh Thù dừng một chút, giống như nghĩ đến cái gì.
Tai nạn giao thông trước đó, trong chiếc túi cảnh sát giao cho cô hình như có một cái USB như thế.
Sau khi cầm về cô cũng chưa từng dùng qua.
"Nhớ lại?" Nam nhân nói: "Giao đồ vật ra, tạm tha cho cô một mạng."
Minh Thù nâng lấy khóe môi cười: "Vậy anh có thế để tôi một bước lên mây sao?"
Nam nhân: "..."
Ngươi mẹ nó hiện tại mạng cũng khó giữ được, còn một bước lên mây?
"Ngải Diệp cô biết chúng tôi giết cô liền có thể tìm được đồ vật." Nam nhân uy hiếp Minh Thù: "Hơn nữa không có bất luận kẻ nào biết cô là bị mưu sát, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy cô là xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Lợi hại như vậy, làm sao mấy lần trước tôi vẫn chưa chết?"
Bị vả mặt quá nhanh, nam nhân có chút không nói nên lời.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
101 chương
114 chương
102 chương
70 chương