Kỹ thuật lái xe của Minh Thù coi như rất ổn.
Chính là ngẫu nhiên có chút phiêu.
Tông Ngộ chưa từng bị người ta chở đi như vậy, xem như người hắn quen biết cũng không có.
Hắn rũ mắt xuống, ôm vòng eo thon của thiếu nữ phía trước, hương thơm dễ ngửi trên người cô không ngừng xâm nhập tới.
Tông Ngộ đại khái không nghĩ tới có một ngày mình lại bị người ta chở như vậy.
Lúc xuống xe, Tông Ngộ rõ ràng tức giận.
Viết một hàng chữ in hoa trên điện thoại.
"KHÔNG CHO PHÉP CÔ LẠI TỰ TÁC CHỦ TRƯƠNG!!!"
Một hàng chữ in hoa biểu thị sự phẫn nộ của chủ nhân, mấy dấu chấm than khắc sâu nhấn mạnh ra ý nghĩ cường điệu của chủ nhân.
Minh Thù gỡ nón bảo hiểm xuống: "Sao anh lại nhiều chuyện như vậy?"
Tông Ngộ kéo cô xuống xe, một lần nữa đậu xe ngay thẳng rồi đi một mạch lên lầu.
Minh Thù: "..."
Tiểu yêu tinh cũng rất khó hầu hạ.
Minh Thù đi lên, Tông Ngộ đã trở về phòng.
Ai, thật là mệt.
Ngủ đi.
Ngày mai lại nói.
Minh Thù cầm quần áo đi tắm, vừa đi ra liền bị Tông Ngộ đứng ở bên ngoài làm cho giật mình.
"Chủ thuê nhà tiên sinh anh lại làm gì?" Minh Thù kéo lấy áo choàng tắm, hơn nửa đêm lại đứng trước cửa phòng của nữ nhân!
Tông Ngộ không có nhìn loạn, quần áo trên người cũng đổi, rõ ràng đã tắm xong.
Hắn đưa điện thoại cho Minh Thù xem.
Minh Thù nhìn một chút.
"Không được nói cho bất luận kẻ nào biết tôi ở đây?" " Vì sao?"
Tông Ngộ nhanh chóng gõ chữ: "Không cho phép chính là không cho phép."
Minh Thù: "Đây coi như là điều thứ 3 sao?"
Tông Ngộ: "Không tính."
Minh Thù: "Anh đây không phải là chơi xấu sao?"
Tông Ngộ: "Cô có thể dọn ra ngoài."
Minh Thù: "..."
Ngươi là chủ nhà ngươi thắng!
Trẫm không so đo cùng một người câm, đi ngủ!
"Được được được, biết rồi." Minh Thù đẩy hắn ra tiến vào phòng của mình, đem ánh mắt của Tông Ngộ giam ở bên ngoài.
Tông Ngộ thu điện thoại lại, hắn nhìn về phương hướng phòng tắm.
Vừa rồi thiếu nữ mang theo hơi nước đi ra, cả người trắng trẻo ửng hồng, phảng phất như một quả đào ngon miệng mê người.
Tông Ngộ khẽ rũ đầu xuống, ánh sáng trên điện thoại dần dần tắt đi.
Ước chừng một phút sau, hắn đưa tay nhấn tắt đèn phòng tắm, cũng về phòng khách viết ghi chú dán trên cửa phòng tắm.
Ngày thứ hai Minh Thù đến cửa phòng tắm liền nhìn thấy một ghi chú ——
Tiện tay tắt đèn, không nên lãng phí.
Minh Thù: "..."
Bà nội nó!
Đến cùng là tên nào một ngày tắm hai lần?
Đến cùng là ai lãng phí?!
Minh Thù vuốt vuốt tờ ghi chú nói thầm: "Chữ viết cũng rất đẹp."
Minh Thù ra ngoài ăn điểm tâm xong trở về, Tông Ngộ cũng chưa có xuống lầu.
Hôm nay là cuối tuần không cần đi làm.
Minh Thù nằm trên ghế sa lon hồi tưởng một chút lại chuyện tối hôm qua.
Những người theo đuổi theo cô làm gì?
Đêm qua cô dự định dụ bọn hắn trượt một vòng, lại tìm một chỗ đánh bọn hắn.
Ai biết Tông Ngộ đột nhiên xuất hiện, làm hỏng loạn kế hoạch của cô.
Lần sau bọn hắn sẽ không may mắn như thế nữa.
Minh Thù ở nhà nằm một ngày, kết quả buổi tối Tông Ngộ lại từ bên ngoài trở về.
Minh Thù một mặt mơ màng nhìn lên lầu, không phải hắn chưa xuống lầu sao?
Ra ngoài lúc nào?
Tông Ngộ liếc cô một cái, trực tiếp đi lên lầu.
"Chủ nhà tiên sinh." Minh Thù gọi hắn lại.
Tông Ngộ dừng lại, ngón tay thon dài cầm tay vịn, có chút liếc mắt nhìn qua.
"Anh ra ngoài lúc nào?"
Vấn đề này đoán chừng Tông Ngộ không muốn trả lời, tiếp tục đi lên lầu.
Minh Thù từ trên ghế salon nhảy dựng lên đi đến cầu thang, ghé vào lan can nhìn hắn:"Anh vẫn còn tức giận?"
Tông Ngộ dừng lại, lấy điện thoại ra gõ mấy chữ, Minh Thù nhìn thấy hắn gõ xong một lần sau đó lại xóa bỏ, cuối cùng đưa đến trước mặt Minh Thù là một câu nói như vậy.
"Tôi không thích người khác tự tiện chủ trương."
Sau đó hắn lại gõ ra một câu.
"Không có lần sau."
Chờ Minh Thù xem xong, Tông Ngộ thu điện thoại lại giẫm lên bậc thang đi tiếp, mãi đến khi thân ảnh của hắn biến mất ở cầu thang, Minh Thù như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm.
Không thích người khác tự tiện chủ trương...
Đây chẳng phải là có thể làm hắn tức giận sao?
Vị diện trước đó làm cho trẫm tức chết.
Vị diện này làm sao cũng phải lấy lại danh dự chứ?
Không thì mặt mũi của trẫm phải đặt ở nơi nào?
-
Cuối tuần.
Tông Ngộ cả ngày đều không lộ diện.
Thứ hai đi làm, lúc Minh Thù thức dậy liền nhìn thấy Tông Ngộ ngồi trên ghế sa lon xem tin tức, có chút kinh ngạc.
"Chủ nhà tiên sinh hôm nay dậy sớm như thế?"
Tông Ngộ giống như không nghe thấy, vô cùng ngay ngắn ngồi xem tivi.
Tư thế kia, thần thái kia...
Không biết còn tưởng rằng hắn đang tham dự hội nghị quốc gia.
"..." Tiểu yêu tinh lại không để ý tới trẫm!
Minh Thù nhìn TV một chút, vừa lúc phát ra một tin tức.
"Gần đây tổng giám đốc mới của tập đoàn Thụy Kim Ôn Quân xuất hiện tại sân bay, theo tin tức cho biết, Ôn tổng sẽ tổ chức tuyên bố..."
Tông Ngộ xem đến đây, chuẩn bị tắt TV.
Đằng sau đột nhiên vươn ra một cái tay bắt lấy điều khiển TV.
Bàn tay mang theo một chút nhiệt độ phủ lên tay hắn.
Làn da tiếp xúc làm Tông Ngộ giống như bị chạm vào điện, nhanh chóng buông tay ra, điều khiển TV rơi vào trong tay Minh Thù.
Tông Ngộ quay đầu, đột nhiên đối mặt với con ngươi trong suốt.
Hai người cách nhau rất gần, ngay cả hơi thở của nhau cũng có thể cảm giác được.
Nhưng ánh mắt Minh Thù đang dừng lại trên TV, tựa hồ cũng không chú ý tới.
Minh Thù nâng khóe môi lên: "Chủ nhà tiên sinh, anh có cảm thấy Ôn Quân này rất đẹp trai hay không?"
Cô có chút trừng mắt, ánh mắt của hai người đối đầu, tư thế lúc này càng lộ vẻ mập mờ.
Tông Ngộ cũng không nhúc nhích, phảng phất thân thể bị đông cứng lại.
Hắn muốn động đậy, thế nhưng không biết vì sao thân thể lại có chút không nghe theo hắn sai khiến.
Nhịp tim cũng đập không có quy luật.
Thịch thịch thịch thịch——
Hắn đột nhiên có chút sợ cô nghe thấy nhịp tim không bình thường của mình, thân thể căng thẳng.
Minh Thù hạ mắt, thần xui quỷ khiến lại nhào qua hôn một cái.
Tông Ngộ đột nhiên chuyển về phía bên cạnh, Minh Thù hôn vào không khí.
Tông Ngộ chống đỡ ghế sô pha đứng dậy, bước nhanh lên lầu.
Minh Thù: "..."
Rất tốt!
Tiểu yêu tinh!
Chờ thời điểm ngươi cầu xin trẫm!
Minh Thù tiếp tục nhìn người trên TV, nam nhân bị người ta vây quanh ở sân bay có một chữ X rất chói mắt.
Tiểu tinh nghịch.
Hoan nghênh ngươi.
-
Minh Thù vừa đến công ty liền bị Chu tổng gọi vào, để cô nhanh đem bản thiết kế nộp lên.
Lần này bởi vì chuyện của Tần Nghệ nên đã kéo dài rất lâu, cứ tiếp tục như thế sẽ không còn kịp nữa.
Minh Thù đem bản thiết kế cùng USB giao cho Chu tổng.
"Không tệ không tệ..."
Chu tổng sau khi xem xong rất hài lòng.
"Tiểu Diệp cô cứ làm thật tốt để công ty hài lòng, sau này chiếc ghế trưởng phòng thiết kế nhất định là của cô."
Minh Thù đối với chiếc ghế trưởng phòng thiết kế này không có hứng thú, bất quá có thể kiếm nhiều tiền hơn, mua càng nhiều đồ ăn vặt vẫn rất tốt.
Minh Thù cùng Chu tổng nói hai câu, chuẩn bị ra ngoài.
"Đúng rồi." Chu tổng gọi Minh Thù lại, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư: "Đây là thư mời cuộc so tài châu báu Á Châu, cô cố gắng một chút, nhanh chóng lấy được tiền đồ."
Minh Thù sửng sốt một chút.
Cuộc so tài châu báu...
Nguyên chủ là dự định tham gia, nhưng đáng tiếc Tần Nghệ cũng muốn tham gia, dưới sự dụ dỗ uy hiếp của Tần Nghệ, cuối cùng cô chỉ có thể từ bỏ.
Mà lúc này đã kết thúc báo danh a?
"Không phải đã kết thúc báo danh sao?"
"Trong tay bạn tôi có một thư mời, vừa vặn cô ấy không dùng, tôi liền lấy cho cô."
"Chu tổng... Chị đối với tôi tốt như vậy, sẽ không phải là có ý đồ gì chứ?"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
101 chương
114 chương
102 chương
70 chương