Tần Nghệ một lúc lâu mới trở lại.
Cảnh sát cũng không tiếp tục theo vào.
Tần Nghệ tiến vào, thuận tay đem cửa khóa ngược lại.
Tần Nghệ lúc nãy quan tâm lo lắng lúc này nhìn qua có chút âm trầm, vẻ mặt ngọt ngào nhìn qua cũng cay nghiệt hơn hẳn.
"Tôi để cô làm chút chuyện cô cũng làm không xong, còn xảy ra tai nạn giao thông? Sao cô không đi chết đi?"
Tần Nghệ đi đến bên mép giường bệnh, liếc nhìn Minh Thù, giọng điệu chanh chua mắng một tiếng.
"Tôi đi chết, ai vẽ bản thiết kế cho cô?"
Tần Nghệ lập tức bị nghẹn họng một chút.
Bất quá rất nhanh liền khôi phục lại, hai tay cô ta vòng lên ngực, cười lạnh nói: "Xảy ra tai nạn giao thông cũng không đụng vào đầu cô, ngược lại làm lá gan lớn hơn đúng không? Cô dám nói chuyện với tôi như vậy?"
"Ngải Diệp tôi cho cô biết, cô làm xe tôi đụng thành như vậy, cô bồi thường đi."
"Công ty bảo hiểm sẽ bồi thường cho cô." Minh Thù giọng điệu trầm lặng nói: "Cô thật sự coi tôi là đồ đần sao?"
Người gây tai nạn cũng chưa tìm được, cảnh sát bên kia nói là đối phương toàn bộ chịu trách nhiệm.
Cô bên này coi như bồi thường cũng không thể bồi thường hoàn toàn...
Tần Nghệ đang muốn phát cáu lại cảm thấy không đúng lắm.
Ngải Diệp làm sao lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với mình?
Cô ta đưa tay muốn sờ trán Minh Thù, cổ quái hỏi: "Ngải Diệp đầu óc cô không có vấn đề chứ?"
Minh Thù đưa tay hất ra.
Bàn tay đánh vào mu bàn tay Tần Nghệ, "Ba" một tiếng vang giòn.
Tần Nghệ có chút trừng lớn mắt, mu bàn tay trong nháy mắt đỏ lên.
"Ngải Diệp!" Cô ta quát lớn: "Cô điên rồi!"
"Cô cảm thấy tôi điên rồi vậy tôi chính là điên rồi đi." Dù sao ngươi cũng không phải người đầu tiên nói trẫm như vậy, không quan trọng.
Một cái danh hiệu mà thôi.
Kẻ điên đánh người không phạm pháp!
Nếu không phải hiện tại trẫm không tiện để động thủ, sao có thể để ngươi ở đây ồn ào!
"Cô không muốn công việc nữa sao!" Tần Nghệ không lựa lời nói.
"Vậy cô nhanh chóng khai trừ tôi đi chứ sao." Minh Thù nhún vai: "Ta rất mong chờ."
Tần Nghệ kịp phản ứng lời mình nói sai: "Cô đừng quên, Ngải Diệp, nhược điểm của cô vẫn còn trong tay tôi."
"Hừm, thật là sợ nha." Minh Thù đưa tay về phía bên cạnh.
Tần Nghệ tựa hồ không có chú ý tới động tác của cô, cười lạnh uy hiếp: "Ngải Diệp, tôi mặc kệ cô nổi điên hay làm gì, nhưng cô nhớ kỹ cho tôi, nếu cô không nghe lời tôi, cô cũng đừng muốn tốt hơn."
Minh Thù một mặt đồng ý: "Thật trùng hợp, tôi cũng có ý nghĩ này."
"Cô có ý nghĩ gì? Cô còn muốn đối nghịch với tôi sao? Ngải Diệp cô cũng không xem một chút mình có bao nhiêu cân lượng, thật sự coi mình có chút tài hoa liền ghê gớm?"
Minh Thù cười cười: "Vẫn tốt, dù sao cũng không giống tiểu khả ái như cô, cần phải đạo tác phẩm của người khác để người ta thấy bản thân mình rất có hoa."
"Cô..."
Bị Minh Thù dẫm lên chỗ đau, Tần Nghệ tức giận đến run rẩy, trong đôi mắt đẹp chứ đựng đầy lửa giận.
Cô cũng dám...
Tần Nghệ càng nghĩ càng giận, giơ tay muốn đánh Minh Thù.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa mới vừa rồi bị Tần Nghệ khóa trái bị y tá đẩy ra, cho nên Tần Nghệ cơ hồ không kịp thu liễm cảm xúc trên mặt mình, tay cũng dừng lại giữa không trung.
"Y tá, đây là vị bệnh nhân của khoa tâm thần nào chạy đến đây chơi? Cô xem cô ta đây là muốn đánh tôi a!"
Minh Thù cáo trạng với y tá.
Y tá nhíu mày nhìn Tần Nghệ, thấy cô ta ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp không giống bệnh nhân cho nên chỉ là tiến lên kéo cô ta ra.
"Vị tiểu thư này, bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nếu cô không có việc gì thì mời rời khỏi nơi này, không nên quấy rầy đến bệnh nhân."
Tần Nghệ cắn răng: "Tôi là..."
Minh Thù cắt đứt cô ta: "Y tá, tôi không biết cô ta."
"Vị tiểu thư này, mời cô ra ngoài." Y tá đương nhiên là quan tâm đến cảm xúc của bệnh nhân.
Tần Nghệ nhìn y tá, lại nhìn Minh Thù.
"Ngải Diệp, tốt, tốt, cô chờ đó cho tôi!"
Tần Nghệ giẫm lên giày cao gót giận dữ rời đi.
Xảy ra một chút tai nạn giao thông lại để nha đầu chết tiệt kia dám nói chuyện như thế với mình.
Thật sự là tức chết cô ta.
Tần Nghệ một đường ra khỏi bệnh viện, đón xe đến công ty.
Trên đường đến công ty, lửa giận dần dần bình ổn lại.
Hiện tại cô ta vẫn chưa thể đá văng nha đầu chết tiệt kia ra, cô còn hữu dụng.
Không thể không nói nha đầu chết tiệt kia có thiên phú...
Cô như bây giờ hẳn chỉ là di chứng khi xảy ra tai nạn giao thông, cô ta không tin cô lại dám như thế đối nghịch với mình.
Tần Nghệ ấn mở điện thoại, chuẩn bị gửi một tin uy hiếp Minh Thù một chút.
Nhưng lật khắp album ảnh cũng không tìm được ảnh cô ta muốn tìm.
Kỳ quái...
Cô ta nhớ kỹ đã giữ mấy tấm ảnh này trong điện thoại, chẳng lẽ không cẩn thận bị mình xóa bỏ rồi?
"A ~ a ~ "
Trong điện thoại Tần Nghệ đột nhiên vang lên thanh âm kỳ quái.
Lái xe phía trước quay đầu nhìn lại.
Tần Nghệ mặt đỏ tới mang tai ấn tắt điện thoại nhưng âm thanh kia vẫn không dừng lại, trong xe tràn đầy âm thanh làm cho người ta mơ màng.
Tần Nghệ không tìm thấy âm thanh này là từ phần mềm nào vang lên, chỉ có thể luống cuống tay chân tắt tiếng đi.
Ánh mắt lái xe từ trên mặt Tần Nghệ rơi vào ngực cô ta.
Tần Nghệ phát giác được ánh mắt của lái xe, thẹn quá hoá giận, quát lớn: "Dừng xe! Dừng xe!"
Lái xe cổ quái cười một tiếng: "Hình như vẫn chưa tới nơi cần đến?"
"Dừng xe!"
Lái xe nhún nhún vai dừng xe lại, sau khi Tần Nghệ đưa tiền xuống xe vẫn không quên nhìn về phía cô ta không có ý tốt huýt sáo một cái: "Cô em bao nhiêu tiền một lần?"
Tần Nghệ nghe thấy lời này xém chút bạo nói tục.
Bất quá lý trí nói cho cô ta mau chóng rời đi.
Tần Nghệ vội vã đến công ty, cô ta kiểm tra điện thoại một lần cũng không phát hiện phần mềm kỳ quái hoặc là vết tích bị hack nào.
Chẳng lẽ là ai đùa ác?
Tần Nghệ nghĩ đến chính sự liền vội vàng bật máy tính lên đăng nhập vào một trang web tất cả đều là tiếng Anh, nhập mật mã vào, mở album ảnh.
Nhìn thấy ảnh chụp vẫn còn, Tần Nghệ có chút thở phào.
Trong điện thoại khẳng định là cô ta không cẩn thận đã xóa bỏ.
"Nha đầu chết tiệt, còn dám cố chấp." Tần Nghệ chuẩn bị gửi ảnh chụp tới, uy hiếp Minh Thù một chút.
Nhưng vào lúc này lại có điện thoại gọi đến.
Còn là cao tầng của công ty, Tần Nghệ chỉ có thể đóng trang ưeb lại nghe điện thoại trước.
"Chu tổng... Cái kia tôi vẫn chưa sửa đổi xong, tôi cảm thấy không phải rất hoàn mỹ, cho nên phiền Chu tổng cho tôi thêm mấy ngày, tôi nhất định sẽ giao cho chị trong thời gian quy định."
Tần Nghệ nói một hơi, kết quả bên kia không có lên tiếng.
"... Chu tổng?"
Tần Nghệ nhíu mày kỳ quái, một giây sau liền nghe thanh âm Chu tổng nổi giận: "Tần Nghệ, đến phòng làm việc của tôi ngay!"
Tút tút tút...
Sau đó Tần Nghệ mới biết được Chu tổng nghe thấy tiếng thở gấp trong điện thoại, Tần Nghệ bị hung hăng mắng một trận, Tần Nghệ giải thích có thể là do điện thoại của mình bị hack, Chu tổng mới bỏ qua cho cô ta.
Nhưng sau đó, mặc kệ ai gọi điện thoại cho cô ta cũng đều nghe là thanh âm này, cuối cùng dứt khoát ngay cả tiếng chuông cũng đổi.
Trong công ty lập tức nghị luận ầm ĩ.
Hiện tại Tần Nghệ ở trên cao, trong công ty kỳ thật cũng không ít người bất mãn với cô ta.
Việc ngày hôm nay có thể khiến những người này xem được một trò cười.
Tần Nghệ hiện tại ngay cả điện thoại cũng không dám mở, ngồi trong phòng làm việc tức giận đến cả người đều muốn nổ tung.
Đến cùng là ai làm thế với cô ta.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
101 chương
114 chương
102 chương
70 chương