"Không hôn." "Hôn đi, ta khó chịu." "..." Minh Thù qua loa hôn một cái. Lạc Hàm lại bắt lấy cô hung hăng hôn một hồi lâu. Minh Thù bị hắn ép dưới thân thể, nhiệt độ nóng bỏng từ trên người hắn xuyên qua, nụ hôn ngạt thở làm cho cô mê muội không thôi. Lạc Hàm tựa hồ có chút không khống chế nổi, bàn tay đã luồn vào trong vạt áo cô, nhiệt độ nóng của bàn tay như ngọn lửa lướt qua trên người cô, xua tan sự lạnh lẽo. Quần áo trên người Minh Thù bị cởi ra, lộ ra đường cong mỹ lệ. Lạc Hàm đột nhiên khép quần áo Minh Thù lại, có chút thở gấp, con ngươi liễm diễm mơ màng dần dần lý trí lại. "Không làm?" Lạc Hàm xoay người ôm cô, để cô dựa vào ngực mình: "Tiểu Hoa thần, không thể muốn ngươi ở đây." Nơi này... Sao có thể xứng với cô. Lạc Hàm vuốt vuốt bả vai Minh Thù, giọng điệu mập mờ: "Sao vậy, Tiểu Hoa thần rất thất vọng?" "Nhiều chuyện." Người làm đại sự chính là không cần câu nệ tiểu tiết! Ánh mắt Lạc Hàm rơi vào ngực Minh Thù, quần áo của cô rối bời, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy phần xuân sắc bên trong. Lạc Hàm nhắm mắt lại. Đem sự nóng ran cả người đè xuống. - Hôm sau. Lạc Hàm nhìn người trong ngực, thấy cô còn đang ngủ, khóe môi có chút nâng lên, thay cô cài quần áo thật tốt rồi đứng dậy đi ra ngoài. Hung thú Bán Nguyệt hôm qua vẫn còn nằm nguyên tại chỗ. Hắn đi đến bên cạnh Bán Nguyệt Tuyền, nước Bán Nguyệt Tuyền lạnh lẽo phản chiếu hình bóng của hắn lúc này. Hung thú Bán Nguyệt có lẽ là bởi vì đã uống qua nước suối cho nên cùng những hung thú bên ngoài hoàn toàn không giống nhau, lực lượng cường hãn, thậm chí có thể sử dụng pháp thuật. Bất quá nước suối này quả thật hữu dụng. Hắn ở bên trong ngâm một hồi, ngày hôm nay liền tốt. Lạc Hàm lấy ra một cái bình nhỏ, rót một bình nước suối. Hắn trở lại sơn động, thấy Minh Thù vẫn chưa tỉnh liền có chút nhíu mày. Có phải là cô ngủ hơi nhiều rồi không? Lúc trước hắn chạy một vòng, lần thứ nhất cô không tỉnh, nhưng lần thứ hai cũng sẽ tỉnh lại. Coi như nằm trên người hắn cũng sẽ tỉnh dậy. "Tiểu Hoa thần?" Lạc Hàm nhẹ giọng gọi cô. Minh Thù không có phản ứng. Lạc Hàm liên tiếp gọi vài tiếng, Minh Thù cũng không tỉnh lại, trong lòng hắn xiết chặt, ôm người lên, ngón tay đặt lên cổ cô. "Tiểu Hoa thần? Tiểu Hoa thần ngươi tỉnh lại?" Thân thể không có vấn đề, nhiệt độ cũng bình thường. Lạc Hàm có chút gấp. Trong thanh âm có sự khẩn trương từ trước đến nay chưa từng có. "Ưm..." Minh Thù dường như bị làm ồn, đưa tay đẩy mặt hắn ra sau đó ôm hắn ngủ tiếp. Lạc Hàm thấy cô có phản ứng liền có chút thở phào, nhưng cũng không hoàn toàn yên tâm. Hắn lại đánh thức Minh Thù. Minh Thù mơ mơ màng màng mở mắt ra, ôm cổ Lạc Hàm: "Làm gì?" "Tiểu Hoa thần, ngươi sao vậy?" "Không có... Làm sao." Minh Thù ngáp một cái: "Thật buồn ngủ." "Tiểu Hoa thần, ngươi dậy đi, ngươi có chỗ nào không thoải mái?" "Chính là buồn ngủ..." Minh Thù yếu ớt đáp lại. "Sao lại buồn ngủ, ngươi nhìn ta, Tiểu Hoa thần, ngươi không đói bụng sao?" "Không..." Minh Thù trách móc một tiếng, lại cọ xát trên người Lạc Hàm:"Đừng quấy rầy, ta muốn đi ngủ." Cô thật sự rất buồn ngủ. Lạc Hàm càng gấp hơn, hỏi cô có đói bụng không, cô lại nói không? Chuyện này thật ly kì giống như một thỏi vàng từ trên trời rơi xuống. "Tiểu Hoa thần, ngươi đừng ngủ..." "Tiểu Hoa thần?" "Tiểu Hoa thần?" Minh Thù ngủ thiếp đi, mặc kệ Lạc Hàm dùng biện pháp gì cũng không thể đánh thức cô. Hắn vội vã ôm người về chỗ ở. Dùng tất cả biện pháp muốn Minh Thù tỉnh lại nhưng đều không được. Nhưng thân thể của cô lại không có bất cứ vấn đề gì, tựa như là đột nhiên rơi vào trạng thái ngủ say. Lạc Hàm đang gấp gáp dần dần bình tĩnh trở lại. Cô giống như tiến vào trạng thái tu luyện. Lạc Hàm nghĩ đến trước đó cô bị sặc nước bên trong Bán Nguyệt Tuyền, hẳn là đã uống rồi. Lạc Hàm canh giữ bên cạnh Minh Thù, đáy lòng có chút tự trách. Bán Nguyệt Tuyền có thể để cho hung thú Bán Nguyệt trở lên lợi hại, tự nhiên cũng có thể khiến Nhân loại, Thần, Ma trở lên lợi hại. Nhưng... Đến cùng là biến thành thế nào, đáy lòng của hắn cũng không chắc. Chỉ hi vọng cô có thể khỏe mạnh. Nếu không... Lạc Hàm ôm mặt. Mặc kệ cô biến thành bộ dáng gì. Cô cũng là Tiểu Hoa thần của mình. - Trên trời một ngày, nhân gian một năm. Trên chín tầng trời. Truyền tống trận Lạc Hàm mở ra đã trôi qua ba trăm năm. Mặc dù đóng lại kịp thời nhưng vẫn có hung thú chạy ra. Ma tộc bên kia cũng không may mắn thoát khỏi, Ma Quân mang theo đại quân rút lui trở lại ma tộc vây quét hung thú chạy đến. Mà đóng Truyền Tống trận lại, trong đó Hoa Thần Hạnh Hoa có công lớn nhất. Dẫn đến cô ta bế quan tu dưỡng hơn ba trăm năm, Ma Quân biết được việc này cũng chưa xuất binh lại, trong lúc nhất thời hai giới yên bình. "Hoa Thần Hạnh Hoa xuất quan?" "Hình như vậy, ta nhìn thấy Thái tử vội vàng đi đến nơi Hoa Thần Hạnh Hoa bế quan." "Lần trước thật may là nhờ có Hoa Thần Hạnh Hoa." Nhóm Tiểu Tiên trên chín tầng trời nghị luận ầm ĩ. Rất nhanh tin tức Hạnh Hoa xuất quan liền truyền khắp Cửu trọng thiên. "Các ngươi nói vì sao Hoa Thần Hạnh Hoa có thể đóng lại phong ấn?" Có Tiểu Tiên hiếu kì. Hoa Thần Hạnh Hoa chỉ là một cái Hoa Thần. Sao cô ta có thể có lực lượng như vậy? Một Tiểu Tiên thần bí nói: "Ta nghe nói Hoa Thần Hạnh Hoa giống như có quan hệ cùng Thượng Thần." "Thượng Thần nào? Ta không nghe nói có Thượng Thần nào cùng hoa có quan hệ a..." "Không biết." "Cô ta sẽ không phải là Thượng Thần chuyển thế chứ?" "Có thật không?" "Rất có thể, trước đó tại ma tộc không phải cô ta còn trấn áp Diệt ma trận sao? Lần này lại phong ấn lối vào của hung thú Hồng Hoang, lực lượng như vậy, nói không chừng là thật." Lời đồn tứ tán. Thân là người trong cuộc, lúc này Hạnh Hoa đang cùng Thái tử gặp mặt Thiên Đế. "Hạnh Hoa, chuyện lần trước cũng nhờ có ngươi, ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra." Sắc mặt Hạnh Hoa ửng đỏ, lộ ra một cỗ mềm mại quyến rũ, cô ta thẹn thùng nhìn Lăng Vô bên cạnh một chút. "Hạnh Hoa không có yêu cầu khác, chỉ xin Thiên Đế để Hạnh Hoa ở cùng Thái tử." Thiên Đế khẽ nhíu mày. Hạnh Hoa vì Cửu trọng thiên làm ra cống hiến lớn như thế, Thiên Đế cự tuyệt nữa sẽ có chút bất cận nhân tình. "Việc này..." Thiên Đế trầm ngâm một lát: "Để ta suy nghĩ một chút." Hạnh Hoa hơi cắn môi, có chút ủy khuất: "Vâng." Thiên Đế lại ban thưởng không ít thứ, hàn huyên vài câu sau đó để bọn họ rời đi. Ra khỏi Lăng Tiêu điện, Lăng Vô duỗi tay ôm lấy bả vai Hạnh Hoa. "Điện hạ." Hạnh Hoa ủy khuất kêu một tiếng. "Không sao, có ta ở đây." Lăng Vô an ủi Hạnh Hoa: "Ta đưa nàng đi gặp một người." Tin tức Thượng Thần Vân Nghiêu thu nhận Hạnh Hoa làm đồ đệ lại nhanh chóng càn quét Cửu trọng thiên. Trên chín tầng trời mặc dù không ít Thần, nhưng uy vọng tối cao vẫn là Thượng Thần Vân Nghiêu, hắn là Thượng Thần gẫn gũi nhất với Thượng Thần cổ. Cho dù là Thiên Đế gặp hắn cũng phải lễ phép cung kính. Hiện tại vị Thượng Thần này lại thu nhận Hạnh Hoa làm đồ đệ. Địa vị của Hạnh Hoa tại Cửu trọng thiên coi như nước đẩy thuyền. Hôn sự của cô ta cùng Lăng Vô, Thiên Đế đoán chừng cũng không có cách nào quấy nhiễu. Đương nhiên, nếu cô ta là đồ đệ của Vân Nghiêu, Thiên Đế cũng không nhất định sẽ ngăn cản. Có thể có một sư phụ là Thượng Thần, so với các đại tộc kia có lời hơn nhiều. Trong lúc nhất thời, Hoa Thần Hạnh Hoa trở thành đối tượng làm cho người ta ao ước nhất trên chín tầng trời.