Hạnh Hoa không biết đang bổ não cái gì. "Cẩm Sắt, ngươi cho rằng bắt ta liền có thể để Thái tử hồi tâm chuyển ý?" Cô khẳng định là muốn đoạt lại Lăng Vô từ trong tay mình. Nữ nhân này chính là như vậy. Nhìn như không cần không muốn, kì thật tâm cơ lại sâu nhất. Muốn cướp đi Thái tử. Cô ta đã sớm nhìn thấu cô! Minh Thù không biết được ý nghĩ của Hạnh Hoa, chỉ là nâng khóe miệng cười nói: "Hắn có hồi tâm chuyển ý hay không, ta không quan tâm, thật sự ta chỉ muốn hắn oán hận ta nhiều một chút là đủ rồi." Trẫm cũng không nông cạn như vậy, trẫm muốn đồ vật lợi hại hơn nhiều! "..." Có bị bệnh không! Ma Quân cũng cảm thấy Minh Thù có thể là có bệnh. Hạnh Hoa tự mình bổ não một phen, đột nhiên nói: "Có phải ngươi muốn đem chuyện kia nói cho Thái tử biết để nhận được sự đồng tình của Thái tử hay không?" Minh Thù liếc cô ta một chút, tiểu khả ái này lại bổ não thứ gì. Trên mặt Hạnh Liên lại lộ ra một tia giễu cợt: "Ngươi cho rằng Thái tử sẽ tin ngươi sao?" Minh Thù đứng dậy, kéo lấy cái ghế đi về phía Hạnh Hoa bên kia. Ma Quân đưa tay ngăn cô lại. "Sợ cái gì, ta lại không đánh cô ta." Minh Thù ngồi xuống ngay tại chỗ: "Ta rất hiếu kì, ngươi làm thế nào để tất cả mọi người đều hiểu lầm là ta giết Bắc Hải Long Vương?" Tình huống lúc ấy, nguyên chủ căn bản không có cơ hội đi tìm chứng cớ. Cơ hồ là sau khi xảy ra chuyện, trong thời gian cực ngắn cô liền bị đẩy lên Diệt thần đài. Cô không tin trong này không có vài việc gì đó. Hạnh Hoa khẽ mím đôi môi trắng bệch, ánh mắt đảo qua Ma Quân, không có lên tiếng. Minh Thù dời mắt về phía Ma Quân: "Ma Quân, nữ nhân chúng ta có chút chuyện riêng tư muốn nói, ngươi có thể tránh một chút không?" Ma Quân trừng mắt, viết chữ không được trên mặt. Tiểu hoa yêu này lại ức hiếp Hạnh Hoa thì làm sao bây giờ?! Minh Thù thuận miệng cam đoan: "Yên tâm, nếu ta đánh cô ta nhất định sẽ nói với ngươi một tiếng, dù sao ngươi cũng không ngăn được ta." Ma Quân xém chút bị Minh Thù làm cho phun một ngụm máu chết tươi. Phách lối! Quá phách lối! Ma Quân lại tăng thêm hai tầng phòng hộ bên ngoài Hạnh Hoa, cẩn thận mỗi bước rời đi. "Nói đi." Hạnh Hoa nhìn chằm chằm Minh Thù, phảng phất muốn dùng ánh mắt đâm trên người cô ra mấy cái lỗ thủng. Cô ta không trả lời Minh Thù, ngược lại hỏi: "Cẩm Sắt, vì sao ngươi lại không chết?" "Mạng lớn, trời sinh, ngươi không nên ghen tị." Hạnh Hoa: "..." Cô ta là ghen ghét. Lên Diệt thần đài cô còn có thể trở về. Dựa vào cái gì! "Ha ha ha..." Hạnh Hoa đột nhiên cười lên, khuôn mặt xinh xắn có chút vặn vẹo, con ngươi ẩn tàng một chút sự điên cuồng. "Coi như ngươi còn sống thì thế nào, Thái tử sẽ không thích ngươi, hắn vĩnh viễn sẽ không thích ngươi, sẽ không biết người ban đầu cứu hắn là ngươi, Cẩm Sắt, ngươi mới là kẻ thất bại." Minh Thù lấy đồ ăn vặt ra bắt đầu ăn. Một mặt không quan trọng xem Hạnh Hoa biểu diễn. Hạnh Hoa rống một hồi lâu liền phát hiện Minh Thù không để ý tới mình, còn ăn đến rất hăng hái, đột nhiên có chút phát cuồng. "Cẩm Sắt! Ta đang nói chuyện với ngươi!" "Ta đang nghe đây." Minh Thù nhu thuận đáp một tiếng: "Ngươi cứ tiếp tục." Hạnh Hoa có một loại cảm giác nắm đấm đánh vào trên bịch bông. Mình ở chỗ này gào khàn cả giọng, cô ở bên kia hoàn toàn không để ý, xem mình như đang làm chuyện tiếu lâm. Dựa vào cái gì! Cô mới là kẻ thất bại! Thái tử điện hạ là của cô ta! "Ngươi muốn biết lúc trước vì sao ngươi lại bị đẩy lên Diệt thần đài nhanh như vậy, ta cho ngươi biết." Minh Thù thoáng ngẩng đầu. Hạnh Hoa nở nụ cười, cười đến đắc ý lại sung sướng. "Ngươi cho rằng dựa vào năng lực của ta có bản lãnh lớn như vậy?" "Cẩm Sắt, là Thái tử điện hạ giúp ta." "Ha ha ha, có phải là rất bất ngờ không. Nếu như không phải Thái tử điện hạ, ngươi đường đường là một Hoa Thần, làm sao có thể bị định tội nhanh như vậy, còn bị đẩy lên Diệt thần đài?" Bắc Hải Long Vương lúc đầu cho là mình chết chắc, kết quả phát hiện mình vẫn còn một hơi thở cuối cùng. Rất không may gặp phải Hạnh Hoa. Lúc Hạnh Hoa đưa hắn trở về liền biết kế hoạch của Bắc Hải Long Vương. Bắc Hải Long Vương để lại vật chứng minh cái chết của hắn không liên quan cùng bất luận kẻ nào. Nhưng những vật kia đã bị cô ta giấu đi. Chờ sau khi Bắc Hải Long Vương chết, cô ta lừa gạt Lăng Vô, nói lúc ấy mình cũng ở chỗ đó, có thể bị xem như hung thủ hay không. Sau đó lại có chứng cứ chứng minh là Cẩm Sắt làm ra. Cho nên vì để Hạnh Hoa cùng chuyện này không dính líu quan hệ. Lăng Vô đối với người mình thích cũng không có điều tra đến những sơ hở kia, tại dưới tình thế bị Bắc Hải "áp bách", thuận thế đem Cẩm Sắt đẩy lên Diệt thần đài. "Ngươi cho rằng Thái tử điện hạ không biết sao? Hắn lại không ngốc, coi như thời điểm xảy ra chuyện hắn không hoài nghi, nhưng sau đó thì sao?" Thần sắc của Hạnh Hoa đều là đắc ý. "Chính là vì bảo vệ ta nên Thái tử điện hạ không nói gì." "Chỉ như vậy?" Hạnh Hoa: "..." Như vậy còn chưa đủ sao? Vẻ mặt này của cô là có ý gì? Hạnh Hoa không biết đã sai ở chỗ nào, phản ứng của cô cùng mình nghĩ tới hoàn toàn không giống. Cô không thích Thái tử sao? Không có khả năng... Minh Thù một mặt "Không có ý nghĩa" đứng dậy rời đi. "Cẩm Sắt! Ngươi đứng lại!" "Ngươi đứng lại cho ta!" "Cẩm Sắt!" Thanh âm của Hạnh Hoa từ bên trong truyền tới. Ma Quân chờ ở bên ngoài, nghe thấy thanh âm của Hạnh Hoa liền khẩn trương nhìn vào bên trong. Thấy Minh Thù ra liền lập tức muốn đi vào: "Có phải ngươi đánh nàng ấy hay không?" Minh Thù đưa tay ngăn hắn lại, lộ ra nụ cười vô cùng hữu hão: "Để phòng tránh đêm dài lắm mộng, Ma Quân, bắt đầu đi." "Ta muốn đi vào xem nàng ấy." "Tự mình nổi điên, xem cái gì, nhanh lên a, ta có trồng một dàn dưa leo, ngày mai liền có thể ăn rồi." Ma Quân: "..." Dưa leo đại gia ngươi! Ngươi mẹ nó để Lão tử vào xem! - Bên ngoài Nam Thiên môn tạm thời yên tĩnh xuống. Đáy lòng bình tĩnh từ trước đến nay của Lăng Vô lúc này có chút hốt hoảng, cho người trông coi bên này rồi tự mình trở về một chuyến. Hắn một đường thẳng đến phòng của Hạnh Hoa. "Hoa Nhi." Trong phòng trống rỗng, người trước đó khi hắn trở về liền sẽ tới nghênh đón lúc này đã không thấy. "Hoa Nhi?" "Hoa Nhi!" Lăng Vô tìm từ trong ra ngoài một lần cũng không tìm được người liền vội vàng gọi người tới hỏi. "Hoa Thần Hạnh Hoa đâu?" "Hoa Thần Hạnh Hoa... Ở trong phòng." Lăng Vô trầm mặt chỉ vào gian phòng trống rỗng. "Ở đâu? Ta để các ngươi trông chừng nàng ấy, các ngươi trông thế nào?" Một đám người run lẩy bẩy, dưới áp lực của Lăng Vô liền dồn dập quỳ xuống đất. "Chúng tôi thật sự không nhìn thấy Hoa Thần Hạnh Hoa rời đi." "Thái tử điện hạ tha mạng." "Trước đó Hoa Thần Hạnh Hoa còn đang..." Lăng Vô nhíu mày lại thành chữ Xuyên (川), trong mắt đã hiện lên cơn giận dữ, nổi giận gầm lên một tiếng: "Còn không đi tìm!" "Vâng vâng... " Nhưng đám người lật toàn bộ cung điện lên tìm cũng không tìm được Hạnh Hoa. Ngay lúc Lăng Vô giận dữ, có người đưa tới một phong thư. "Thái tử điện hạ, đây là từ ma tộc bên kia truyền tới cho ngài." Lăng Vô nhận lấy mở phong thư ra, một tín vật quen mắt đồng thời rơi ra ngoài. Trong lòng Lăng Vô một trận cuồng loạn, nhanh chóng đọc thư. Đọc hết một chữ cuối cùng, con ngươi Lăng Vô bắn ra một tia hung ác. Ngón tay hắn dùng sức, phong thư hóa thành bột mịn bay khắp nơi. Đám người thở mạnh cũng không dám, cúi đầu hóp ngực, hận không thể tìm một chỗ chui vào.