Ma tộc đánh nhau cũng không cần nhiều lý do như vậy.
Nhưng cũng không ngăn được đám người liếc hắn thêm một cái.
Minh Thù một đường đi ngang qua liền thấy hiện trường đánh nhau hỗn loạn.
Hai người đánh không tính là gì, đáng sợ chính là đánh lấy đánh lấy, biến thành đại hỗn chiến.
Lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều bị chặn lại, bị ép vây xem.
So với bây giờ.
Minh Thù ghé vào bả vai Lạc Hàm, nhàm chán hỏi: "Lúc nào bọn hắn mới đánh xong?"
Cái này chính là đã đánh được nửa canh giờ!
Đánh nhau chiếm đường, rất không có công đức có được hay không!
Còn đánh đến không ra gì!
Ngu ngốc!
"Tiểu Hoa thần kiên nhẫn một chút, dạng náo nhiệt như vậy trăm năm mới có thể gặp một lần." Lạc Hàm khí định thần nhàn đứng bên ngoài đám người.
Lấy hắn làm trung tâm, chu vi năm mét không có một vật sống.
"Không có ý nghĩa." Cô lại không thể đánh, còn không thể ăn đồ ăn vặt.
Lạc Hàm liếc nhìn cô một cái, khóe miệng có chút nâng lên, đi về phía bên kia.
Các ma tộc đang đánh hội đồng phát giác được Lạc Hàm tới liền dồn dập dừng tay, đột nhiên chung một chiến tuyến.
"Lạc Hàm ngươi muốn làm gì?"
Cặp mắt đào hoa của Lạc Hàm cong thành một độ cong thật đẹp:"Tham gia thịnh yến ma tộc, ta có thể làm gì? Các ngươi đây không là phải biết rõ còn cố hỏi sao."
Đám ma tộc bên kia dâng lên vạn phần cảnh giác.
Nhưng Lạc Hàm bất quá cũng chỉ là nâng tay áo lên, đám người này liền bị bay ra ngoài đập trên đường phố.
Bảng hiệu nhỏ từ trên người bọn hắn bay ra, Lạc Hàm đưa tay nhận lấy: "Cám ơn."
Ma tộc: "..."
Lạc Hàm từ trong đám người đi qua.
Chờ Lạc Hàm đi xa, trong đám người mới có tiếng nghị luận vang lên.
"Đó là ai?" Người lần đầu tham gia thịnh yến ma tộc, đại đa số cũng sẽ không biết Lạc Hàm.
"Lạc Hàm."
"Hắn chính là Lạc Hàm?!"
Mặc dù không biết, nhưng tên hẳn là đã nghe qua.
Lạc Hàm là ai?
Hơn 400 năm trước, nam nhân này đột nhiên xuất hiện tại Ma Giới, lấy lực lượng một mình tru sát mười hai Ma Vương.
Mười hai Ma Vương này là ở mười hai Ma Giới hoành hành ngang ngược, làm nhiều việc ác, người của ma tộc đều vô cùng chán ghét mười hai Ma Vương này.
Lạc Hàm nhất chiến thành danh.
Sau đó Ma Giới không ngừng truyền ra tin tức của hắn, hắn không phải giết ai thì chính là cùng ai đó kết thù...
Dù sao Lạc Hàm tại Ma Giới cũng không có thanh danh gì tốt.
Bất quá dáng dấp của hắn rất đẹp, cũng không có ít nữ nhân trong ma tộc thích thầm.
Ma tộc vốn chính là chủng tộc giết chóc, Lạc Hàm giết nhiều người như vậy sẽ chỉ làm ma tộc cảm thấy hắn lợi hại mà không phải cảm thấy hắn tàn nhẫn.
Ma tộc...
Không có người nào tốt.
Ngươi không chết thì là ta chết.
Lạc Hàm tham gia tất cả ba lần thịnh yến ma tộc, ba lần đều là hắn đoạt giải quán quân.
Năm nay hắn lại tới tham gia, người đã tham gia qua thịnh yến ma tộc đã không có dục vọng đối với việc đoạt giải quán quân này.
Ai có thể vượt qua hắn?
Minh Thù nghe một đường, đối với chiến tích huy hoàng của hắn đã có chút hiểu rõ.
"Ngươi lợi hại như vậy?"
"Đúng thế, Tiểu Hoa thần, ngươi phải nghe lời ta thật tốt, ta bảo kê ngươi."
"Ha ha..." Trẫm xem ngươi làm!
Minh Thù cùng Lạc Hàm cãi nhau, một đường đi dạo bên trong Ma Đô, nhìn thấy đồ tốt, Lạc Hàm thật sự sẽ "mua" về.
Đại khái hình thức như sau:
Lạc Hàm: "Cái này rất đẹp, bao nhiêu tiền?"
Ma tộc: "... Không không không, không cần tiền, cho ngài, cho ngài."
Lạc Hàm: "Cái này không tốt lắm, sao có thể không trả tiền, ngươi lấy được thứ này cũng không dễ dàng, không bằng..."
Ma tộc: "Không cần! Cái này không đáng tiền! Thật sự không đáng tiền! Chính là ta nhặt được, ngài thích là tốt rồi."
Lạc Hàm: "Vậy xin đa tạ."
Ma tộc: "Không khách sáo với không khách sáo."
Minh Thù nhận lấy đồ vật Lạc Hàm "mua" về, yên lặng không nói gì.
Hắn đây là quang minh chính đại lấy được.
Hơn nữa còn thật sự không thể tính là cướp, bởi vì từ đầu đến cuối hắn nói đều là mua, nhưng người ta đều muốn tặng cho hắn, hắn có thể làm sao?
Tiểu yêu tinh này lại lợi hại hơn so với trẫm!
Không thể tha thứ.
Ừ, thật là thơm.
"Lạc Hàm!"
Sau lưng có tiếng giận dữ gầm lên làm Lạc Hàm dừng bước lại, hắn quay đầu nhìn lại.
Đứng phía sau là một tên đại hán lưng hùm vai gấu, trên vai vác một cái búa lớn, mang theo một đám tiểu đệ hung thần ác sát.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của Lạc Hàm lộ ra một tràn ý cười, bốn phía mơ hồ có tiếng thốt lên kinh ngạc của các nữ tử.
"Hổ Diễm." Lạc Hàm xoay người, vạt áo trắng như tuyết tung bay, hắn dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Giọng nói kia phảng phất là chào hỏi bạn cũ.
Hổ Diễm khiêng búa lớn mở miệng một phát lộ ra một hàm răng vàng, hung ác rống lên: "Lạc Hàm ngươi còn dám đến đây!"
"Vì sao không dám?" Lạc Hàm cười đến vô sỉ: "Bát Kỳ hộ pháp mời ta đến, không thể không cho hắn mặt mũi."
Hổ Diễm híp con ngươi lại.
"Vậy thì tốt, hôm nay chúng ta liền tính toán sổ sách trước đó." Hổ Diễm đem búa đập xuống đất, mặt đất nứt ra một cái lỗ, vết nứt lan tràn đến chân Lạc Hàm.
Ánh mắt Lạc Hàm rơi trên vết nứt kia, ý vị không rõ cười một cái.
"A a a, hắn cười lên thật là đẹp mắt!"
"Không biết hắn trên giường sẽ như thế nào, quả thực giống như Tiên Quân trên chín tầng trời làm cho người không cầm được."
"Thật đẹp mắt."
"Hì hì, ta cảm thấy..."
Nhóm nữ nhân của ma tộc không che đậy miệng, không biết xấu hổ không biết thẹn, lời gì cũng dám nói ra bên ngoài.
Đóa hoa đang nằm sấp trên vai Lạc Hàm hơi chuyển động phương hướng nhìn về phía đám người kia.
"Đem Vô Cực Đỉnh giao ra!"
Tiếng rống giận của Hổ Diễm nương theo lấy pháp thuật bắn tới.
Lạc Hàm điểm nhẹ mũi chân lên mặt đất, thân hình bay lên không trung, pháp thuật đánh vào đám người phía sau, thanh âm huyên náo nhất thời vang lên.
Đám người tự động lui lại chừa cho bọn hắn không gian lớn hơn.
Hổ Diễm vung búa, rống giận phóng tới Lạc Hàm.
Thân là hộ pháp của ma tộc, thực lực của Hổ Diễm không thể khinh thường, chí ít Lạc Hàm cũng không có vung tay áo liền đem người đánh bay.
Ngược lại là nghiêm túc đánh.
Minh Thù đang xem kịch đột nhiên bị văng ra ngoài, cộng thêm pháp thuật đánh tới, Minh Thù trực tiếp bị bay ra thật xa.
Minh Thù: "???"
Lạc Hàm cong người muốn vớt cô, kết quả bị Hổ Diễm làm cho cắt đứt.
Minh Thù kít một cái rơi vào trong đám người.
Lạc Hàm quét mắt về phía cô, thấy cô không có việc gì liền từ bỏ việc muốn vớt cô, chuyên tâm đánh nhau cùng Hổ Diễm.
Minh Thù từ trong đám người chuyển ra bên ngoài.
Như bà cụ non thở dài.
Nam nhân a!
Không đáng tin cậy!
Không đáng tin cậy!
Trẫm vẫn là nên đi tìm đồ ăn vặt đi.
... Vẫn là nên ăn đất đi.
Minh Thù ngồi ở nơi hẻo lánh, vô cùng có tính người làm ra một cái động tác hất mặt.
Lạc Hàm rất dễ thấy.
Ma tộc đại đa số đều mặc trang phục đen thui, nữ hài tử mặc trang phục tươi đẹp hơn một chút.
Nhưng tuyệt đối không có ai mặc một thân trắng như tuyết giống như hắn.
Thân là ma tộc, một chút tự giác của ma tộc cũng không có.
Minh Thù đang suy nghĩ loạn, đột nhiên phát hiện trong đám người có một tồn tại sáng chói mắt.
X tiên sinh!
A!
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy!
Người kia lại tự mình dâng lên!
X tiên sinh sáng chói mắt chỉ nhìn trong chốc lát liền rời khỏi đám người.
Minh Thù nhìn Lạc Hàm, tiểu yêu tinh này hoàn toàn không cần cô.
Cho nên Minh Thù đứng dậy vui sướng đi theo X tiên sinh.
Minh Thù càng nhìn người kia càng cảm thấy quen thuộc, đây là ai vậy?
Trong đầu rất nhanh hiện lên một thân ảnh.
Minh Thù nhớ ra.
Thái tử trên chín tầng trời, hắn chạy đến đây làm gì?
Không sai, người Minh Thù nhìn thấy chính là Thái tử.
Người nguyên chủ thích gần ngàn năm, vì cứu hắn nên thân chịu trọng thương, cuối cùng lại muốn để Hoa Thần Hạnh Hoa thượng vị mà đem nguyên chủ gả cho Bắc Hải Long Vương kia.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
10 chương
22 chương
23 chương