Thời gian gà bay chó chạy tiếp tục trôi qua, Minh Thù tu luyện càng thuận lợi, cảm giác mình rất nhanh liền có thể đắc đạo thăng thiên. Ban đầu Lạc Hàm hạn chế Minh Thù rời khỏi sơn động, nhưng sau khi dần dần phát hiện cô cũng không có ý tứ rời đi liền cho phép cô hoạt động bên ngoài sơn động. Sau đó liền lười nhác quan tâm cô. Nhưng hôm nay... Lạc Hàm trở về liền phát hiện đóa hoa kia đã không thấy nữa. Hắn cũng chỉ cho là cô ra ngoài, nhưng đợi trong sơn động đến trời tối cô cũng chưa trở lại. Sẽ không phải là trốn đi? Chẳng lẽ vì trước đó hắn buông lỏng cảnh giác? Lạc Hàm nhíu mày, đang chuẩn bị ra ngoài tìm liền thấy bên ngoài sơn động có một gốc hoa chậm rãi dùng rễ cây đi tới. Lạc Hàm buông lỏng thần sắc, nâng khóe miệng nói: "Còn biết trở về, ta cho là ngươi bị ma tộc bắt rồi." "Làm sao có thể." Minh Thù ai oán trở về: "Nhưng phía sau có người đuổi tới." Lạc Hàm: "..." Cơ hồ là thời điểm Minh Thù dứt lời, đằng sau liền xuất hiện mấy tên ma tộc đang chạy về phía sơn động bên này. "Lạc Hàm, tại sao lại là ngươi!" Ma tộc nhìn thấy Lạc Hàm, biểu lộ liền hết sức khó coi. Minh Thù đứng giữa ma tộc cùng Lạc Hàm, đóa hoa lay động giống như là đang quan sát bọn hắn. Đôi mắt đào hoa của Lạc Hàm chiếu sáng rạng rỡ, dung mạo tuấn mỹ làm cho người ta có thể nhìn đến thất thần. Nhìn từ bề ngoài, Lạc Hàm hoàn toàn không giống một ma tộc, càng giống thần tiên trên trời hơn. Cánh môi đỏ ửng của Lạc Hàm khẽ mở, âm thanh trong trẻo trong mang theo sự áp bách vô hình: "Nếu biết là ta, các ngươi còn chưa cút?" Mấy tên ma tộc có chút không cam lòng nhìn Minh Thù. Cuối cùng cắn răng: "Đi!" Mấy tên ma tộc rút lui, thời điểm sắp không nhìn thấy nữa đột nhiên có người cao giọng hô lên. "Lạc Hàm, thịnh yến của ma tộc, ngươi có gan liền tới tham gia!" Lạc Hàm đối với câu nói kia không có bất kỳ sự đáp lại nào. Chờ sau khi ma tộc rời đi, con ngươi liễm diễm của hắn chuyển đến trên người Minh Thù, đáy mắt phảng phất chứa lấy thâm tình nhưng chỉ có người bị hắn nhìn chăm chú mới biết. Ánh mắt nhìn chăm chú kia căn bản chính là chết chóc. "Ngươi cố ý." Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định. "Không phải." Minh Thù phủ nhận đến vô cùng thản nhiên: "Thời điểm ta ra ngoài gặp phải bọn hắn, bọn hắn muốn bắt ta về." Lạc Hàm nhắm mắt lại. Tay áo trắng như tuyết bị gió mang theo xẹt qua trong không khí, trong gió tựa hồ có hơi thở nguy hiểm. "Lần sau không được ra ngoài một mình." Lạc Hàm ném câu nói này xong sau đó thân thể lóe lên, biến mất ngay tại chỗ. - Mấy tên ma tộc kia lúc này đang đứng cách sơn cốc không xa. "Gốc hoa kia, ta xem khoảng cách biến hóa còn không xa, nếu như có thể bắt được cô ta, cưỡng ép làm cho cô ta biến hóa, hẳn là có thể gặp được." "Chúng ta đánh không lại Lạc Hàm." "Chúng ta như vậy..." Ma tộc cùng tiến tới thấp giọng thảo luận. "Rõ chưa?" "Cái này... Cái này có thể được không?" "Chúng ta không phải là đối thủ của Lạc Hàm, hắn... Căn bản cũng không phải là người..." "Mặc kệ có được hay không, dù sao cũng phải thử một chút? Không thì chúng ta phải đến nơi nào tìm? Đến lúc đó thịnh yến của ma tộc chẳng lẽ lại bị Hổ Diễm bọn hắn qua mặt?" "Được!" "Cứ làm như vậy!" "Lạc Hàm chỉ có một mình, ta không tin hắn có thể phân thân chi thuật!" "Thảo luận về ta, vì sao không thảo luận ngay trước mặt ta?" Sau lưng của mấy tên ma tộc phát lạnh, phảng phất có rắn độc đang bò trên lưng bọn hắn. Lạc Hàm! Không phải hắn mới vừa bỏ qua cho bọn hắn sao? Ánh nắng trời chiều không khác nào bị máu tươi thấm đỏ, rộng rãi lan tràn. Bên chân Lạc Hàm có mấy thi thể đã không còn thanh âm nằm đó, hắn hơi ngửa đầu, bên trong cặp mắt đào hoa liễm diễm chiếu đến ánh nắng chiều phía chân trời. Áo trắng như tuyết, khí chất như tiên. Thân ảnh thon dài bị ánh chiều tà kéo dài, nam nhân đẹp đến giống như một bức tranh. - Lạc Hàm ban đêm mới trở lại sơn động, Minh Thù lại chiếm đoạt giường của hắn... Nói là giường cũng có chút miễn cưỡng, kỳ thật chính là một tảng đá lớn. Lúc này cô nằm ở phía trên, đóa hoa màu đen rủ xuống bên cạnh. Lạc Hàm đem đồ vật trong tay ném qua: "Tiểu Hoa thần, sáng mai ta phải rời đi mấy ngày, ngươi đừng có chạy lung tung, lại để cho người khác nhìn thấy ngươi sẽ không ai có thể cứu ngươi." "Hứ." Minh Thù khinh thường. Trẫm cần người khác cứu? Nếu không phải... Được rồi. Dạng này không nên ngầm đâm tính toán chuyện của hắn, vẫn là kìm nén. Minh Thù dùng lá cây đem câu bữa tối tới, ôm lấy hấp thu. Lạc Hàm nhìn cô tiến vào trạng thái tu luyện, ngồi bên bàn đá bên kia một hồi lâu, hắn từ từ đi đến bên cạnh Minh Thù. Bàn tay nâng lên, Minh Thù lơ lửng trên không. Trong con ngươi Lạc Hàm có chút giãy dụa, hắn bỗng nhiên thu tay lại, quay lưng rời đi. Hắn hít sâu một hơi. Một lần nữa bày ra dẫn linh trận bốn phía giường đá. Lạc Hàm không chờ Minh Thù tỉnh lại, vào lúc ban đêm liền rời đi. Lạc Hàm đi lần này chính là gần nửa tháng. Minh Thù tu luyện cũng không cảm thấy lâu là bao, chỉ là không có Lạc Hàm tìm đồ vật cho mình, cô cần phải tự mình đi tìm. Muốn tại Ma Giới tìm đồ vật mang theo linh khí, có thể nghĩ khó đến bao nhiêu. Minh Thù đói đến muốn tu thành ma! Tia sáng ở cửa hàng tối một chút, Minh Thù quay đầu nhìn sang. Nam nhân áo trắng như tuyết từ bên ngoài cửa hang tiến vào. Minh Thù từ bên trong chậu hoa nhảy ra, một đường chạy tới dùng lá cây ôm lấy Lạc Hàm: "Chết đói." "Đột nhiên bị một gốc hoa ôm lấy" Lạc Hàm: "..." Ánh mắt Lạc Hàm có chút ấm áp, hắn nâng khóe môi lên, thanh âm trong sáng mang theo ý cười: "Hiện tại Tiểu Hoa đã biết ta quan trọng bao nhiêu chưa?" "Vâng vâng vâng, ngươi quan trọng nhất, có gì ăn hay không." Lạc Hàm: "..." Lời kia làm sao thấy là lạ ở chỗ nào a! Lạc Hàm biến ra không ít thứ cho Minh Thù, Minh Thù dùng lá cây hấp thu xong một cái ném một cái giống như tiểu hài đang chơi đùa. Với tốc độ hấp thu này của Minh Thù, Lạc Hàm đã thành thói quen. Cuối cùng Lạc Hàm lấy ra một cái hộp, đem cái hộp đẩy lên trước mặt cô: "Tiểu Hoa thần, cũng không thể lại nói ta đối với ngươi không tốt, cái này ta đặc biệt vì ngươi hái về." Minh Thù dò xét cái hộp kia nửa ngày, không hề động đậy. Lạc Hàm bật cười: "Không muốn sao? Vậy thật đáng tiếc, cái này có thể là đồ tốt, ngươi thật không muốn? Tiểu Hoa thần, không nên hối hận nha." Nói xong Lạc Hàm liền muốn thu hồi lại. Minh Thù dùng lá cây kít một cái vỗ xuống, ấn trên hộp, bá một cái kéo đến bên cạnh mình. "Tiểu Hoa thần, không nên dối lòng!" Lạc Hàm cười hì hì nói một câu, cũng thuận tay thả lỏng ra. Minh Thù dùng lá cây mở hộp ra, bên trong có một trái cây màu đỏ. Trong nháy mắt mở hộp ra, linh khí dồi dào tràn ra ngoài, nồng đậm hơn mấy phần so với trong sơn cốc. Mặc dù không biết đây là trái cây gì, nhưng nhìn linh khí như vậy nhất định cũng không phải phàm vật. "Ngươi tốt bụng như vậy?" Minh Thù hoài nghi. "Tiểu Hoa thần, ta thế nhưng là rất mong chờ thời điểm ngươi biến hóa, ta đối với ngươi là thật tâm tốt ý, ngươi cũng không nên vô lương tâm a." "Ai biết ngươi chờ ta biến hóa để làm gì." Con hàng này tuyệt đối không có ý tốt. Ánh mắt Lạc Hàm hơi đảo một chút như một ao ước bị loạn, dẫn người ta trầm luân vào bên trong cảnh đẹp kia. "Tiểu Hoa thần nghĩ ta như vậy thật làm cho người ta bị tổn thương." Lạc Hàm chống cằm: "Bất quá ta hào phóng, không cùng người so đo, nhanh chóng hấp thu đi, không thì sẽ không có hiệu quả." Minh Thù suy tư một lát, cũng không so đo hắn muốn làm gì. Dù sao cô có tự tin hắn sẽ không dám làm gì mình. Minh Thù hấp thu trái cây này lại tốn nửa tháng. Nửa tháng này Lạc Hàm cũng không rời đi. Đại đa số thời điểm hắn đều ngồi trong sơn động, xuất thần nhìn qua một phương hướng nào đó. Nếu có ma tộc ở đây liền sẽ phát hiện nơi hắn nhìn chính là phương hướng của Ma Cung.