Nhìn xuống người trong ngực, ngoại trừ hơi thở phập phồng cùng với đôi môi nửa mở, hai mắt nhắm chặt như trước, bất quá từ hàng lông mi tĩnh lặng có thể nhìn ra được, người này vẫn còn chưa hoàn hồn từ sau nụ hôn vừa rồi. Phó Diệc Sâm không tự chủ gợi lên nét cười rất nhạt, cảm thấy đây là chuyện đáng vui mừng nhất từ trước đến nay. Loại cảm giác đó hắn chưa từng trải qua, tuy không nói rõ được, nhưng cực kỳ giống lần đầu tiên được ăn đường hồi bé, miệng đầy thơm ngọt, ngọt đến đầu quả tim, ngọt từ ngón chân đến mỗi sợi tóc, muốn ăn tiếp, nhưng lại luyến tiếc, không nhịn được thi thoảng lại trộm liếm một hơi. Cảm giác hiện tại của Phó Diệc Sâm chính là như thế, không quan tâm đến chân thật hay hư ảo, cũng không nghĩ đến mấy chuyện phiền não đen đủi trong hiện thực, lại càng không nhớ đến hệ thống với chả nhiệm vụ, chỉ chuyên chú vào trước mắt người, về sau diễn ra thế nào cũng được, thoát được khỏi đáy vực cũng thế, để thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Phó Diệc Sâm đột nhiên cảm thấy thâm tâm ngày càng thư thái, bất luận là trong suốt năm năm hắn giãy dụa trong giới giải trí, hay là lúc hắn kỳ diệu bị buộc định vào hệ thống cho đến giờ, luôn luôn tràn ngập đủ loại trắc trở, khốn cảnh, không hài lòng, cho dù ở trong tiểu thuyết vẫn như trước luôn tự tạo áp lực cho mình, bởi hắn đang đặt cược bằng cả mạng sống. Đến tận bây giờ, Phó Diệc Sâm mới đột nhiên thông suốt. Hắn không phải người dễ dàng chịu thua, chẳng ngại giới giải trí hỗn loạn, hắn vẫn như cũ kiên trì với nguyên tắc của mình, sẵn sàng nghênh đón mọi thử thách, dù sao, hắn có hoài bão, hắn cũng tin tưởng hắn nhất định có thể rời đi thế giới hư ảo này để trở về hiện thực. Nhưng, thân ở thế giới Mary Sue, cũng chưa chắc tính là chuyện xấu, tôi luyện diễn xuất, nâng cao kiến thức, cơ hội tốt như vậy người khác cầu còn không được. Huống chi, hắn còn gặp một người đáng yêu như vậy. Vì thế, không có gì có thể làm hắn mất kiên nhẫn, cũng không nhất định phải chấp nhất với nhiệm vụ nữa, trên thực tế, trong quá trình này, hắn đã đạt được rất nhiều thứ. Từ khi bị buộc định vào hệ thống rác rưởi tới nay, đây là lần đầu tiên tâm tình Phó Diệc Sâm chuyển biến lớn như vậy, khóe miệng vô thức tràn ra tươi cười không thể ngăn cản, cả người đều trở nên thả lỏng. Mà lúc này, con chuột nhỏ trong ngực rốt cục cũng phục hồi tinh thần. Phó Diệc Sâm chỉ thấy lông mi người nọ run lên, rồi sau đó con mắt dưới mí linh động chuyển hai vòng, cũng không biết trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ đến đâu, nhưng cuối cùng vẫn không mở, tựa hồ quyết định tiếp tục giả chết. Phó Diệc Sâm vô thức liếm liếm khóe miệng, chỉ cảm thấy Lãnh Thiên Thương lúc này chẳng giống thiết lập một tẹo nào, không cao lãnh hay nồng đậm tiên khí như vẻ bề ngoài, nhưng cũng chỉ Lãnh Thiên Thương của hiện tại mới là người khiến Phó Diệc Sâm rung động. Vì thế Phó Diệc Sâm nhịn không được, lại cúi đầu chạm lên môi y, lướt qua liền ngừng, thực tủy biết vị (1). Thật ra, hắn nhịn không được muốn thâm nhập càng sâu hơn, nhưng thấy lông mi của người nào đó chớp đến lợi hại, giống như đã đoán trước được, toàn bộ cơ thể cứng đờ, giả chết hình như là bản tính của y, y đại khái không biết lúc này mình có bao nhiêu đáng yêu. Vì thế Phó Diệc Sâm cười cười, ngược lại tại chóp mũi cao hôn xuống, rồi đến đôi mắt, cái trán, sau đó lộn trở lại một vòng, chờ đến lúc cắn cắn cái cằm tinh tế của y, Phó Diệc Sâm rõ ràng cảm thấy người trong ngực thân thể càng cứng ngắc hơn. Phó Diệc Sâm khóe miệng câu lên, có chút ác thú dùng ngón cái chạm lên khóe môi y, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó ngón tay hướng xuống cổ y, quả nhiên, chỉ thấy hô hấp của Lãnh Thiên Thương ngay lập tức đình chỉ. Phó Diệc Sâm nhịn không được, cười ra tiếng, kết quả giây tiếp theo, hai con mắt trong suốt của người này liền mở ra, bỗng ngẩng đầu hung hăng trừng hắn, rõ ràng tức đến khó thở nhưng thần sắc lại mang theo xấu hổ. Trên thực tế, Tô Trạm sau khi hoàn hồn, trong đầu đã bị đủ loại câu hỏi nhét đầy, cộng với quả thật xấu hổ không chịu được, cho nên ngay từ đầu quyết định nhắm mắt giả chết, đây căn bản là thói quen khi lúng túng của y. Y bị hôn, còn hôn thật lâu. Vì sao lại hôn y? Người này thật sự gay hay là cố ý trêu ghẹo y? Vậy nên, lúc này y nên tỏ thái độ thế nào… Đầu óc Tô Trạm loạn thành một đoàn, vô số vấn đề phát đi phát lại, một bên nghĩ, một bên còn không quên hồi tưởng cảm giác miệng lưỡi giao triền ban nãy, muốn lái đi đều không được, vì thế ý tưởng trong đầu rất nhanh đã bị quấy thành đống bùn nhão. Rồi sau đó, thân thể đột nhiên bị một cơn lạnh lẽo khác đánh úp, Tô Trạm lần thứ hai hoàn hồn. Y bây giờ là Lãnh Thiên Thương – nam chính một cuốn tiểu thuyết Mary Sue, y hiện tại không phải Tô Trạm, sau khi ý thức được điều này, vô số vấn đề theo đó mà đến lần nữa nhấn chìm y. Vì sao lại hôn y? Người hoàng đế thích là Lãnh Thiên Thương hay là Thẩm Thiên Dục? Thẩm Thiên Dục rốt cuộc là ai? Nội dung kịch bản không thể xoay trở lại thì nên làm gì bây giờ? Ba mẹ ca ca nếu phát hiện y mất tích sẽ ra sao? Một đống lớn công việc của y chưa kịp hoàn thành… Đầu óc tràn ngập câu hỏi. Nhưng ngay lúc Tô Trạm đang rối rắm cực điểm lần nữa quên mất tình trạng của mình hiện tại, đột nhiên trên môi truyền đến một trận mềm mại, Tô Trạm lần thứ hai ngơ ngẩn, lý trí đang chu du vào cõi tiên nháy mắt bị loại kích thích kia cưỡng chế kéo về, sau đó y liền phát hiện mình lại bị hôn, hơn nữa lần này… Tô Trạm hoàn toàn khẩn trương. Tuy rằng nhắm nghiền mắt, nhưng y lại có cảm giác như hồn lìa khỏi xác, mọi giác quan lẫn suy nghĩ đều tập trung trên môi người kia, xác thực nói, là những nơi bị môi đối phương chạm tới. Chóp mũi, hai mắt, cái trán… Sau đó đi xuống, mỗi lần hôn xuống, Tô Trạm đều khẩn trương nín thở, trong đầu loạn cào cào nhưng dường như đã huy động toàn bộ giác quan. Sau đó, hắn hôn đến cằm, đi xuống… Tô Trạm cả kinh, ngăn cản or nhắm mắt tiếp nhận? Lý trí nói cho y biết, nên đúng lúc ngăn lại, nhưng trong đầu lại không nhịn được toát ra vài hình ảnh không hài hòa, nhất là mấy đoạn trong sách người lớn y xem từ trước khi bước vào giới giải trí… Ngăn cản or không ngăn cản ở trong đầu Tô Trạm đại chiến nửa ngày, đột nhiên phát hiện người này không có động tĩnh, sau đó… Tô Trạm cảm thấy, hình như mình vừa bị đùa giỡn. Tức giận, Tô Trạm xoẹt cái mở mắt. Rồi sau đó liền đối diện với đôi đồng tử kim sắc mang theo ý cười nồng đậm, cặp mắt kia cứ như vậy thẳng tắp theo dõi y, cách y không đầy 10 cm, khóe miệng hắn thậm chí hơi hơi dương lên, có chút trêu ghẹo nhưng khiến người ta không khỏi tim đập gia tốc, biểu thị tâm tình thỏa mãn của hắn lúc này. Đầu óc Tô Trạm bay loạn, khốn nạn! Muốn nhắm mắt lại hiển nhiên đã không còn kịp, vì thế đành nghiêm mặt híp mắt, cho dù là góc độ này của hắn rất đáng ngưỡng mộ, cho dù y đang nằm trong lòng người ta, cũng phải thể hiện khí thế của Lãnh Thiên Thương. Phó Diệc Sâm trừng mắt nhìn, hắn hình như vừa chứng kiến cảnh tượng thay đổi sắc mặt trong một giây của đối phương, Phó Diệc Sâm thậm chí còn nghĩ, nếu người này sinh hoạt ở hiện đại, nhất định sẽ trở thành một diễn viên vô cùng xuất sắc, nắm bắt cảm xúc rất tốt, thần sắc cũng thế, vừa có thể nhanh chóng nhập diễn, vừa có năng lực tùy cơ ứng biến cực cao, quả thực so với đống lớn tiểu thịt tươi ở giới giải trí thì giỏi hơn nhiều lắm. Lại vào lúc đó, Lãnh Thiên Thương đột nhiên mở miệng. “Vì sao hôn ta?” Giọng điệu sặc mùi chất vấn, dáng vẻ thực khó chịu, nhưng Phó Diệc Sâm rõ ràng nhìn thấy nơi đáy mắt y, nổi lên một tia mong chờ. Phó Diệc Sâm nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, “Muốn hôn, liền hôn.” Không nghĩ tới hậu quả, cũng không hề suy xét tương lai, lại càng không quản là hư ảo hay chân thật, một khắc kia muốn hôn, liền hôn. Tô Trạm cũng ngẩn ra, y hoàn toàn không nghĩ sẽ nhận được đáp án đến là đương nhiên như vậy, y thậm chí đã nghĩ, hoàng đế sẽ trả lời bởi vì y giống Thẩm Thiên Dục linh tinh, nhưng hắn lại nói “Muốn hôn, liền hôn.” Vậy có nghĩa là, hắn muốn hôn chính là người trước mắt này, không phải Thẩm Thiên Dục, cũng không phải Lãnh Thiên Thương. Trong phút chốc, Tô Trạm dị thường thỏa mãn, cảm thấy cho dù bị xem là Thẩm Thiên Dục cũng không hề gì, là Lãnh Thiên Thương cũng thế, ít nhất hiện tại ở trước mặt đối phương, y chính là Tô Trạm. Về phần tình tiết và kết cục cuối cùng, trước hết để qua một bên, về rồi tính sau. Nghĩ thông suốt xong, Tô Trạm không nhịn được hé môi cười. Phó Diệc Sâm vẫn luôn yên lặng theo dõi y, vốn tưởng rằng y sắp hỏi thêm thứ gì nữa, lại thấy khóe miệng Lãnh Thiên Thương nhẹ nhàng câu lên, một khuôn mặt vừa quen vừa lạ xuất hiện trước mặt Phó Diệc Sâm. Phó Diệc Sâm trong nháy mắt thất thần, tươi cười xuất hiện trên mặt Lãnh Thiên Thương khá xa lạ, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác, y vốn nên phải cười như vậy. Phó Diệc Sâm thậm chí quỷ dị thấy được dáng dấp Thẩm Thiên Dục thông qua nụ cười này, cùng với chủ nhân chân chính của khuôn mặt này – Tô Trạm. Loại ý tưởng này làm Phó Diệc Sâm hoảng sợ, nhưng vào đúng lúc này, Lãnh Thiên Thương cười xong đột nhiên cúi xuống chôn đầu vào trong ngực mình, ngay khi Phó Diệc Sâm nổi lên nghi hoặc, bàn tay luôn nắm lấy áo hắn, không biết từ khi nào đã duỗi ra sau lưng, vô cùng tự nhiên ôm lấy thắt lưng hắn. Mới đầu có chút cẩn thận, câu nệ cùng với hỗn loạn, sau đó ngày càng siết chặt. Phó Diệc Sâm hơi ngẩn ra, một lúc lâu mới lần nữa mỉm cười, còn thực cảm thấy động tác này vô cùng tốt. Vì thế Phó Diệc Sâm ôm y càng chặt, để y càng thêm dán sát thân thể mình, sau đó làm như không có chuyện gì, thấp giọng hỏi, “Hiện tại khá hơn chút nào không?” “Ừm.” Trong ngực truyền ra âm điệu rầu rĩ. Trên thực tế, chủ động ôm thắt lưng gì đó, Tô Trạm lại một lần nữa mất mặt não bổ, may mắn y còn đang chôn mặt trong ngực đối phương, nên hắn không nhìn thấy. Phó Diệc Sâm vừa lòng cong khóe miệng, đem y phục trên người y bọc càng kín kẽ, lúc này mới nhẹ giọng nói, “Ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt hơn.” Đại khái là vì thân thể Phó Diệc Sâm tự mang nhiệt, hoặc là do thật sự quá mệt mỏi, Lãnh Thiên Thương cuối cùng ngủ say trong ngực Phó Diệc Sâm, ngược lại Phó Diệc Sâm một đêm không ngủ, cứ như vậy ôm y cả đêm. Cho nên ngày hôm sau Lãnh Thiên Thương tỉnh lại, thân thể Phó Diệc Sâm đã hoàn toàn chết lặng, may mà thân nhiệt của Lãnh Thiên Thương đã khôi phục bình thường. Phó Diệc Sâm một bên thầm mắng thiết lập ngu ngốc của tác giả Mary Sue rất hại người, một bên thừa dịp Lãnh Thiên Thương đứng dậy mà nhanh chóng hoạt động thân thể tê dại. Tô Trạm có chút băn khoăn, chống đỡ cái chân gãy, ngồi một bên nghiêng mắt nhìn hắn, “Để Hoàng Thượng chịu mệt.” Nhưng ngoài miệng là nói như vậy, dựa trên độ cao của khóe miệng, thật không nhìn ra y áy náy chỗ nào, bất quá tâm tình ngược lại rất tốt. Phó Diệc Sâm nhướng mày, liếc mắt quan sát y, “Chiếu cố Thiên Vương, trẫm thật vinh hạnh.” Vừa dứt lời, khóe miệng Lãnh Thiên Thương càng dương cao, nhưng thấy những lời này khiến y vui vẻ, vì thế Phó Diệc Sâm cũng nhịn không được hơi mỉm cười. Trải qua một buổi tối, không khí giữa hai người tựa hồ luôn chập chờn ái muội, thỉnh thoảng tầm mắt chạm nhau cũng phát ra loại cảm tình khó nói, nhưng lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, phương thức ở chung vẫn như cũ, vẫn là Hoàng Thượng và Vương gia, nhưng, cảm thấy thú vị vô cùng. Vì thế, Phó Diệc Sâm tâm tình sung sướng bẻ xuống vài bắp ngô rồi nướng chín làm bữa sáng cho hai người, sau đó lại ăn một chút hoa quả rồi chuẩn bị xuất phát, hắn cũng không tính giống nữ chính ở lại đây trong sơn động ngây người đến năm sáu ngày. Nói thật, ở trong động ngủ hai ngày, sợ rằng xương cốt của hai người bọn họ vỡ tan. Huống chi, trong đầu Phó Diệc Sâm có nội dung kịch bản, phương hướng hắn tự nhiên rõ ràng. Bất quá, lúc biết được phải rời đi, trong mắt Lãnh Thiên Thương chợt lóe lên chút khác thường rồi lập tức biến mất, ngược lại khiến Phó Diệc Sâm hơi hơi sửng sốt một chút, không biết có phải do hắn ảo giác hay không. Theo nguyên tắc của Phó Diệc Sâm, trên vai mỗi người đàn ông đều có trách nhiệm, nhất là Lãnh Thiên Thương, thiết lập đặt ra cho y là một người có đủ dã tâm, nhi nữ tình trường cũng không thể trở thành lý do để buông bỏ trách nhiệm. Phó Diệc Sâm thủy chung cho rằng, đàn ông chân chính phải biết gánh vác, tuyệt không sẽ bởi vì tình cảm nam nữ mà bỏ qua hết thảy. Hắn là người như vậy, hắn tin tưởng Lãnh Thiên Thương cũng không khác hắn. Trên thực tế, Tô Trạm quả thật không thể vì khoảnh khắc kiều diễm, hư ảo, khiến tim đập mạnh tối qua mà từ bỏ hết thảy ở hiện thực, cha mẹ, thân nhân, bạn bè, tất cả đều đang chờ y trở về, cho nên y không thể dừng bước. Y bây giờ chỉ có thể tận lực nghĩ biện pháp thay đổi những gì trong phạm vi của mình, tỷ như kết cục của Hiên Viên Tàn Dạ. Đây là vướng mắc y, cũng làm lòng y đau đớn, nhưng lại hoàn toàn bất lực. Đương nhiên không quản bọn họ có bao nhiêu tâm sự, trên mặt đều nhìn không ra điểm mất tự nhiên, thậm chí một đường ở chung cũng hài hòa ngoài ý muốn. Phó Diệc Sâm cõng y cả một đường, kỳ thật bọn họ cách lối ra cũng không quá xa, chỉ cần tìm đúng phương hướng, đúng đường, thỉnh thoảng còn dùng đến khinh công. Phó Diệc Sâm tính toán một chút, đại khái tầm năm sáu giờ đồng hồ sẽ đến được lối ra. Khi Phó Diệc Sâm phong trần mệt mỏi cõng Lãnh Thiên Thương xuất hiện ở cửa cốc, một đám cao thủ đại nội bao gồm cả thủ hạ của Lãnh Thiên Thương đều kinh rớt cằm, một là chưa từng thấy qua hoàng đế chật vật như vậy, hai là trong lòng bọn họ đều rõ ràng quan hệ giữa hai vị này, cho nên nằm mơ cũng không tưởng tượng được hai người họ sẽ lấy tư thái như vậy xuất hiện. Nói thật, lúc Phó Diệc Sâm đem Lãnh Thiên Thương thả xuống, đều mau mệt lả người, nếu không phải thân thể này có nội lực, căn bản không dám tưởng tượng cõng một người đàn ông một mét tám đi năm sáu giờ qua đường núi sẽ tạo thành kết quả gì. Nhưng dù sao cũng đã bình an rời khỏi, Lãnh Thiên Thương không cần lại phải chịu khổ, Phó Diệc Sâm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vào đúng lúc này, hệ thống đột nhiên cảm ứng được nữ chính và nam ba, Phó Diệc Sâm cả kinh. Không bao lâu sau, khiến Phó Diệc Sâm mở rộng tầm mắt chính là, nam ba cõng nữ chính xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ, cũng một dạng chật vật không chịu nổi, nhưng cử chỉ vô cùng thân mật. Hơn nữa, càng làm Phó Diệc Sâm thêm khiếp sợ chính là, mức độ hảo cảm giữa bọn họ biến hóa. 【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam ba: 89】 【 Độ hảo cảm nam ba đối với nữ chính: 91】 Phó Diệc Sâm mày nhảy dựng, thật có ý tứ. Rồi sau đó đưa mắt nhìn hai thân ảnh đang dính lấy nhau tiến về phía này… Phó Diệc Sâm ma xui quỷ khiến đem tầm mắt chuyển lên người Lãnh Thiên Thương, vào lúc này, trên đầu y hẳn là… mũ xanh. Chú thích: (1) Thực tủy biết vị: Nếm qua một lần, biết được ngon ngọt thế nào, liền muốn nếm qua lần nữa.