Bất đồng với người nào đó uể oải rũ rượi, Phó Diệc Sâm có thể xem như thần thanh khí sảng, nhất là khi nghe thấy hệ thống gợi ý mức độ hảo cảm của nữ chính. 【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ: 57】 Bởi vì hành động tận trức tận trách của Phó Diệc Sâm, độ hảo cảm của Tô Tố Tố đối với hắn thế nhưng chỉ trong một đêm từ 46 tăng tới 57, Phó Diệc Sâm đối với kết quả ngoài ý muốn này vô cùng hài lòng. Sau khi rửa mặt Phó Diệc Sâm liền ra ngoài, hắn có thói quen chạy bộ vào sáng sớm. Chạy quanh hai vòng mảnh đồng cỏ trước biệt thự, cộng thêm không khí buổi sáng rất tươi mát, tâm tình cũng trở nên thả lỏng. Trong nguyên tác, sáng ngày thứ hai du xuân, nữ chính rời giường từ sớm, mượn phòng bếp biệt thự chuẩn bị bữa sáng cho bạn học trong lớp, tuy rằng đều là món ăn phổ thông, nhưng cũng là mỹ vị mà các đại thiếu gia tiểu thư được nuông chiều từ bé ở đây chưa từng nếm qua, vì thế mọi người không khỏi nhìn nữ chính với cặp mắt khác xưa. Điều này khiến cho nữ phụ Thích Nhã Nhi vốn không vừa mắt cô càng thêm tức giận. Thù mới hận cũ, Thích Nhã Nhi cố tình ngáng chân cô, bi kịch xảy đến, Tô Tố Tố không cẩn thận đánh vỡ một cái bình hoa cổ giá trị ngàn vạn. Bồi thường? Đừng nói mấy ngàn vạn, cho dù là mấy vạn Tô Tố Tố cũng đền không nổi, không đền được chỉ có nước ngồi tù. Tô Tố Tố lúc này sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, đúng lúc này, nam chính Thẩm Thiên Dục anh hùng cứu mỹ nhân, lấy một cái cớ cực kì không được tự nhiên bảo vệ Tô Tố Tố. Tuy rằng rất nhảm nhí, nhưng Phó Diệc Sâm không thể không thừa nhận, đây là kịch bản thường thấy ở Mary Sue vườn trường. Thẩm Thiên Dục bắt Tô Tố Tố làm hầu gái của hắn để gán nợ, không những không cần ngồi tù, hơn nữa… mấy ngàn vạn, cho dù có làm hầu gái cả đời thì vẫn hời chán. Có mắt liền nhìn ra, Thẩm Thiên Dục đang quang minh chính đại bảo vệ Tô Tố Tố, khi Tô Tố Tố trở về trường học, những người vốn bất mãn với cô cũng phải thu liễm lại ít nhiều. Đương nhiên, khoảnh khắc quan trọng như vậy, Phó Diệc Sâm sao có thể bỏ qua? Phó Diệc Sâm tính toán thời gian, chọn thời điểm mấu chốt hắn mới chạy bộ trở về. Ngay khi tiến vào đại sảnh biệt thự, ập vào mặt là bầu không khí căng thẳng, vừa ngẩng đầu, quả nhiên cả lớp bao gồm cả chủ nhiệm đều vây thành một vòng, mà ở trung tâm đám người, Tô Tố Tố đang luống cuống đứng giữa vô vàn mảnh sứ vỡ, vẻ mặt trắng bệch, bên kia, Thích Nhã Nhi đứng chung một chỗ với vài em gái trong đoàn hoa si, căm giận nhìn cô. Đồng thời, cách đó không xa trên ghế sa lông, vẻ mặt Thẩm Thiên Dục bình tĩnh không nói một lời. Phó Diệc Sâm vừa mới bước vào cửa, mọi tầm mắt dường như đều tập trung trên người hắn, nhất là Tô Tố Tố, giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, dáng vẻ đáng thương hề hề, nhìn ra được, so với Thẩm Thiên Dục, cô càng ỷ lại vào Phó Diệc Sâm. “Có chuyện gì?” Phó Diệc Sâm cau mày tới gần. “Hạ Hầu Minh.” Tô Tố Tố không tự giác dựa gần bên người Phó Diệc Sâm, thời điểm cô chật vật bất lực nhất, Hạ Hầu Minh xuất hiện chẳng khác nào vị thần cứu rỗi. 【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ cộng 5 】 【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ: 62 】 Xa xa trên ghế sa lông, Tô Trạm nhìn thấy một màn này càng thêm âm trầm, bàn tay không tự chủ nắm chặt lại rồi chậm rãi buông ra, sau đó cũng đứng dậy đi tới. Phó Diệc Sâm cho Tô Tố Tố một ánh mắt trấn an, rồi mới lạnh lẽo nhìn những người khác, cuối cùng tầm mắt dừng trên người chủ nhiệm lớp, “Thầy nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chỉ là còn không đợi chủ nhiệm lớp mở miệng, Thẩm Thiên Dục đã đi tới, không kiên nhẫn nói, “Những lời tôi vừa nói các người nghe không hiểu?” Phó Diệc Sâm nhíu mày không mở miệng, chỉ nghe Thẩm Thiên Dục mặt lạnh chỉ vào mảnh sứ vỡ đầy đất, “Đồ nhà tôi, chuyện nhà tôi, từ khi nào đến phiên các người ở đây khua tay múa chân?” Nói xong, ánh mắt còn cố ý dừng trên đoàn hoa si và Thích Nhã Nhi. Khí phách, Phó Diệc Sâm yên lặng dựng thẳng ngón tay cái cho y, Thích Nhã Nhi rốt cục không nhịn được đứng dậy, “Thiên Dục ca ~ “ Thích Nhã Nhi hiển nhiên tức đến xanh mét mặt mày, “Anh có biết mình đang nói gì không? Nếu em không nhìn lầm, giá trị của bình hoa này ít nhất phải trên một nghìn vạn, hơn nữa trên thế giới cũng không có cái thứ hai, anh thế mà… thế mà không truy cứu?” Thích Nhã Nhi tức giận đến mức con ngươi đỏ ửng, Thẩm Thiên Dục lại làm như không thấy, ngược lại Tô Tố Tố nghe thấy giá trị của những mảnh sứ này lên đến một ngàn vạn, sắc mặt lại trắng thêm vài phần. Thẩm Thiên Dục căn bản không cho Thích Nhã Nhi một cái liếc mắt, chỉ cau mày không kiên nhẫn nói, “Tôi nói chuyện này tôi có cách xử lý.” Hệ thống trong đầu Phó Diệc Sâm một trận phát ra gợi ý bùm bùm, tất cả đều là độ hảo cảm nữ phụ đối với nữ chính trừ trừ trừ, chớp mắt độ hảo cảm đã giảm đến âm ba mươi mấy, trực tiếp thăng cấp thành thâm cừu đại hận. Tô Tố Tố lúc này sắc mặt trắng xanh, một ngàn vạn, con số này trong thế giới của cô tuyệt đối sánh với số thiên văn, vì thế, ngoại trừ hoang mang lo sợ thể hiện ở ngoài, Tô Tố Tố chỉ có thể rụt rè giải thích. “Xin lỗi, tôi không cố ý, xin lỗi…” Giọng nói của cô gái nhỏ xen lẫn trong tiếng nức nở, Phó Diệc Sâm nhân cơ hội này, vỗ nhẹ lên vai cô ý trấn an, “Đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách.” Mặc dù giọng điệu vẫn rất lạnh, nhưng tràn ra ôn nhu, Tô Tố Tố lập tức hốc mắt chua xót, lăn xuống vài giọt nước mắt. “Xin lỗi…” 【Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ cộng 3】 【Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ cộng 2】 … Tô Trạm vốn dĩ vẫn đang duy trì mặt lạnh, hiện tại thấy Phó Diệc Sâm và Tô Tố Tố thân thiết, càng thêm âm trầm đáng sợ. Phó Diệc Sâm quay lại nhìn về phía Thẩm Thiên Dục, trịnh trọng nói, “Tôi thay cô ấy bồi thường.” “Cậu nói gì?” Tô Trạm nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên, người cậu thích là cô ta? Cũng kinh ngạc không kém, ngoại trừ quần chúng đang vây xem, còn có Thích Nhã Nhi và Tô Tố Tố, hai người bọn họ đều là vẻ mặt không thể tin nổi. “Hạ Hầu Minh…” Tô Tố Tố kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phó Diệc Sâm, chỉ cảm thấy hắn cao lớn đáng tin kì lạ. 【Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ cộng 2】 “Hạ Hầu ca, anh… anh…” Thích Nhã Nhi vốn tức giận gần chết với phản ứng của Thẩm Thiên Dục, bây giờ không ngờ Hạ Hầu Minh cũng vì con nhỏ này, lập tức giận đến mức trên mặt trận xanh trận hồng. Sắc mặt Thẩm Thiên Dục lạnh hơn, “Các người nghe không hiểu tiếng người phải không? Đây là đồ nhà tôi, tôi muốn cô ta đền thì cô ta phải đền, không muốn tức là không muốn, đến lượt các người xen vào?” Nói xong còn hung hăng trừng Phó Diệc Sâm, lời này rõ rành rành đang tuyên bố quyền sở hữu với người trước mặt. Phó Diệc Sâm còn chưa mở miệng, Thích Nhã Nhi đã chịu không nổi, không hề cố kị hình tượng thục nữ mà phẫn nộ nhìn chằm chằm hai người này, hai chàng trai vốn nên vây quanh cô hiện tại lại không để ý mặt mũi đi tranh đoạt một đứa con gái khác. “Dựa vào cái gì? Cô ta dựa vào cái gì?” Thích Nhã Nhi điên cuồng hét lên. Tô Trạm cảm thấy chính là lúc này, y quyết định không quan tâm đến mấy thứ hầu gái linh tinh, trực tiếp nhảy qua. Tô Trạm một phen chế trụ bả vai Tô Tố Tố, sau đó bá đạo nhìn xuống, cằm khẽ nhếch lên, bá khí trắc lậu (1), “Dựa vào việc cô ấy là bạn gái tôi!” “Cái gì!” Mọi người lúc này rơi vào choáng váng, đoàn hoa si sợ hãi tới mức nín thở. “Thiên Dục ca!” Thích Nhã Nhi dậm chân, sau đó khóc lóc chạy đi. Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc nhíu mày, nội dung cốt truyện lại bị kích hoạt rồi, sau đó liền phát hiện nữ chính bối rối luống cuống nhìn về phía mình, tựa hồ muốn tránh thoát khỏi cánh tay Thẩm Thiên Dục, đáng tiếc không hề có tác dụng. Cuối cùng, Phó Diệc Sâm không nói một lời xoay người đi, mà sự kiện lần này cũng lấy việc Tô Tố Tố trở thành bạn gái Thẩm Thiên Dục để chấm dứt. Hơn nữa, Tô Tố Tố cuối cùng cũng không thể giải thích rõ ràng với Phó Diệc Sâm, bởi vì cái tên ác ma Thẩm Thiên Dục này, lấy một ngàn vạn kia làm điều kiện, bắt cô phải đáp ứng làm bạn gái của cậu ta. Phó Diệc Sâm ngược lại cũng không quá thất vọng, bởi vì trong quá trình này, độ hảo cảm của nữ chính đối với nam phụ đã thành công lên tới tám mươi mấy, hắn biết rõ tâm của nữ chính đặt ở đâu, cho nên cũng không thèm để ý đến việc cô ta trở thành bạn gái của Thẩm Thiên Dục như trong nguyên tác. Sau hôm đó, Phó Diệc Sâm vài ngày không đến trường, lấy lý do trong nhà có việc, nhưng người sáng suốt đều nhận ra hẳn bởi vì Tô Tố Tố, về chuyện này thì đương nhiên rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi, nhất là Tô Trạm, có thể nói từ sáng tới tối nằm trong chăn đều gặp ác mộng. Phó Diệc Sâm cho dù không đến trường, nhưng cốt truyện xảy ra ở trường hắn lại nắm đến nhất thanh nhị sở (2). Dù không đọc cũng biết, Tô Tố Tố – sau khi trở thành bạn gái của thiếu gia nhà giàu số một thế giới kiêm nam thần Tinh Dao – trở về trường học sẽ gặp phải chuyện gì, tuyệt đối là trả thù mù quáng, đến từ phẫn nộ của đoàn hoa si toàn trường, cộng với Thích Nhã Nhi gây khó dễ. Tuy rằng tác giả miêu tả thật ấu trĩ, nhưng những thứ kia mang ra đối phó với một cô gái chân yếu tay mềm, xác thực có hơi thảm. Thẳng đến trước khi một sự kiện mấu chốt khác sắp xảy đến, Phó Diệc Sâm mới lần thứ hai ra tay, hắn nhất định phải bảo đảm nữ chính sẽ không vì cái tính tiết cẩu huyết kia mà nảy sinh tình cảm với nam chính, dù sao cốt truyện rất cường đại, Phó Diệc Sâm không muốn mạo hiểm. Thích Nhã Nhi liên hợp với đoàn hoa si, lừa Tô Tố Tố đến nhà vệ sinh trong phòng thể chất, bên trong không chỉ thiết kế đủ loại bẫy như “thùng nước trên khung cửa”, “WC máu me”, còn khóa trái cửa ra vào. Vì thế Tô Tố Tố ướt như chuột lột vừa sợ hãi vừa bất lực bị nhốt trong nhà vệ sinh âm lãnh u ám, Thẩm Thiên Dục ngoài ý muốn biết được chuyện này liền chạy như điên đến, vì thế hoạn nạn thấy chân tình, tình cảm của nam nữ chính càng trở nên sâu đậm. Đây là nguyên văn kịch bản đặt ra, xem như là một tình tiết giúp tình cảm thăng hoa. Tuy rằng hiện tại tâm nữ chính đều nằm hết ở nơi nam phụ, nhưng Phó Diệc Sâm sẽ không mạo hiểm, vì thế trước khi mọi chuyện phát sinh, Phó Diệc Sâm tìm một cái cớ, dẫn nữ chính đi. Nhưng khiến Phó Diệc Sâm trăm triệu không ngờ là, vốn dĩ lúc cốt truyện triển khai tình huống trên, Phó Diệc Sâm cho rằng mình đã thành công hóa giải nguy cơ, hắn lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại từ Thẩm Thiên Dục, mà lúc ấy đã là mười giờ tối, bên ngoài lạnh muốn nứt da. Thanh âm đầu bên kia không ức chế được run rẩy, còn có chút… quẫn bách nói không nên lời, “Hạ Hầu, cậu có thể… đến đón tôi được không?” Phó Diệc Sâm có chút nghi hoặc, “Cậu ở đâu?” “Khụ ~” Bên kia tựa hồ có chuyện khó nói, nhưng dường như không còn lựa chọn nào khác, “Phòng thể chất trường… nhà vệ sinh nữ.” Phó Diệc Sâm: What??? Chú thích: (1) Bá khí trắc lậu: Tui cũng không biết giải thích thế nào, đại loại là bá đạo bắn ra tứ phía, khí phách từ trong xương. (2) Nhất thanh nhị sở: Rõ ràng rành mạch.