Hệ thống wechat thần cấp tại tam quốc
Chương 52 : đại tiệc chúc mừng
Điều làm người nông dân Hạ Thái vui vẻ đến quên cả trời đất chỉ có một, huyện nhà mình năm nay trúng mùa.
Lại nói về hai chữ ‘trúng mùa’, huyện Hạ Thái năm nay không chỉ thu hoạch được một lượng nông sản nhiều gấp sáu, bảy lần năm ngoài, mà bọn họ còn là huyện duy nhất trong Dương Châu không bị lũ lụt tàn phá.
Thật ra thì năm nào chả có thiên tai, những huyện thành kia tất nhiên vẫn sản xuất được lương thực, nhưng thiệt hại thực sự quá mức rõ ràng, một mảnh ruộng chỉ có thể sản xuất được 52 – 60kg, so với 1,6 tấn lúa của người Hạ Thái làm ra đúng là khác biệt đến đau lòng.
Lý lão chính là một trong ba người lớn tuổi nhất Hạ Thái, xưa nay đức cao vọng trọng, lần này hắn lại được mọi người nhờ vả,, hi vọng có thể mời huyện lệnh Trương Chiêu, công tử Viên Hoàn và đội trưởng quân đồn điền Chú Thái đến dự tiệc ăn mừng Hạ Thái trúng mùa.
Có cái để vui chơi thì mắc gì phải từ chối, nhóm Viên Hoàn tất nhiên tay bắt mặt mừng, thề hứa đảm bảo mình sẽ có mặt đúng giờ. Lý lão cảm thấy rất kiêu hãnh, các ngươi nhìn đi, nhờ có người danh vọng cao như cột nhà là lão phu đi mời thì quan viên mới chịu đi gặp dân đen đấy, thế là cười không khép được miệng rời đi, cũng sáng sớm hôm ấy lão chỉ huy thôn dân trang trí tiệc, chuẩn bị đồ ăn thức uống, các hộ gia đình cũng hì hục đào hũ rượu quý chôn cả chục năm dưới đất dâng lên.
Các cô gái hùa nhau lại một chỗ, oanh oanh yến yến soạn dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn, sau đó tiến hành nêm ướp, xào nướng chiên giòn. Chỉ vài giây sau, một mùi thơm thoang thoảng làm người ta chảy cả nước miếng bay khắp con đường.
Cánh đàn ông nào đâu chịu thua kém, cởi trần xắn ống quần lên phi thẳng xuống sông bắt chút thủy sản đem nướng, làm tôm cá dưới sông nhảy tanh tách biểu tình phản đối, một tốp khác tự cho mình là kẻ giỏi võ, khoát luôn cung lên và đao thép lên vai chạy vào rừng săn thú, đứa nào trước khi đi cũng tỏ ra trang bức, để cho các cô gái trợn mắt lên ngưỡng mộ mới cười ha hả xuất phát, trong lòng sướng muốn chết. Những người trung niên thì chẳng ham hố tranh đua với bọn trẻ, thành thật ở nhà mài dao làm thịt dê, bò và hầm gà.
Viên Hoàn làm đại diện cho phía quan viên đế quốc, đâu thể nào mặt dày đến hi hi ha ha rồi chui vào ăn cho đã mồm được? Hắn lập tức phái người mang thêm rượu từ bên ngoài về rồi đổ hết vào thùng gỗ lớn, cứ mỗi 100m lại đặt một thùng để tiện cho mọi người uống thoải mái.
Điều đáng nói ở đây là rượu lần này khác hoàn toàn với Ngọc Dịch Hồi Hồn, màu nước hơi ngả vàng trông hệt như màu bia nhưng vẫn cho người ta cảm giác trong vắt chứ không giống loại rượu nước đục thời Tam Quốc.
Người Hạ Thái xây nhà ở hai hướng đông và tây thành, vì vậy các con đường lớn luôn nằm ở hướng nam bắc, dài khoảng vài km. Lúc này cả con đường đều được chất đầy bàn ghế, ở khoảng giữa hai chiếc bàn siêu dài đều được đặt một thùng rượu, nhìn từ trên xuống vô cùng hùng vĩ.
Toàn bộ Hạ Thái ngập tràn không khí ngày lễ, ờ thì hôm nay chả phải lễ lộc gì cho cam, nhưng bọn họ muốn uống rượu, bọn họ thích vui, đồng thời ngày hôm nay còn sướng hơn cả những ngày lễ lớn trong năm.
Ngay khi hoàng hôn buông xuống, tia nắng cuối cùng trên bầu trời đã tắt, nhóm Viên Hoàn tới đúng như lời hẹn.
Hôm nay Viên Hoàn mặc một chiếc áo choàng thêu hình trăm hoa, áo bên trong màu xanh nhạt, ngẩng đầu ưỡn ngực đầy hiên ngang, vừa xuất hiện đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của trăm họ Hạ Thái.
“Chà chà, xin chào Viên công tử, ngài thật sự quá trẻ tuổi, không ngờ lại có bản lĩnh lớn như vậy.”
“Ha ha hôm nay rồng đến nhà tôm rồi, ta nghe nói Viên công tử là anh hùng trong chiến dịch chống Đổng Trác, vốn tưởng rằng ngài trông rất dữ dằn hổ báo, ai dè đâu lại soái ca và nhẹ nhàng như thế.”
“Viên công tử không chỉ có chiến tích nổi bật, những vị tướng quân dưới trướng nhìn cũng rất hào hùng….”
Những cô gái mới lớn tụ tập ở phía đối diện Viên Hoàn trồng cây si, bọn họ không dám tới gần quá, bởi vì trên người Viên Hoàn có một khí thế rất uy nghiêm và thần thánh, khiến cho bọn họ phải tự giác đứng xa, sợ mình xúc phạm đến quan lớn.
Viên Hoàn ôm quyền chào hỏi.
“Tiểu sinh xin chào Lý Lão.”
Lý lão cũng ân cần hỏi thăm.
“Viên công tử, cơ thể ngài đã ổn chưa?”
“Đa tạ Lý lão lo lắng, cái thân này của tiểu sinh đã khỏe lại rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, nghe vậy lão đây rất mừng. Tới đây mau, chúng ta ngồi ở đây đi.”
“Mời Lý lão ngồi.”
“Viên công tử cứ tự nhiên.”
Sau khi Viên Hoàn ngồi xuống, Lý lão đứng dậy phát biểu trước toàn dân Hạ Thái.
“Hôm nay toàn thể trăm họ Hạ Thái có thể tề tụ ở đây cơm no rượu say, chính là vì năm nay trúng mùa, ruộng lúa thu hoạch đủ để ăn mấy năm, cho nên chúng ta tổ chức tiệc để cho mọi người chơi cho thoải mái.
Không cần để lão phu đây nhiều lời, tất cả những gì chúng ta có được ngày hôm nay cũng nhờ Viên công tử anh minh tài trí, mắt sáng như đuốc, mới có thể có ngày hôm nay. Mọi người có đồng ý không?”
“Có!”
Dân chúng cười vang hô lớn.
“Hiện giờ Viên công tử sẽ đứng lên phát biểu, mong mọi người hãy lắng nghe.”
Lý lão dẫn đầu người dân vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô kéo dài không dứt. Trong khoảnh khắc ấy, Viên Hoàn tưởng như mình đã quay về thời hiện đại, trở thành một ngôi sao hạng A, đứng giữa hàng ngàn phóng viên, ống kính, fan hai bên reo hò phấn khích.
“Viên công tử!”
“Viên công tử!”
“Viên công tử!”
“…..”
Viên Hoàn giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng.
“Chậc, ta cũng chẳng có gì hay ho cả đâu. Cho đến bây giờ ta vẫn tự hỏi lòng mình, làm quan để làm gì?”
Dân Hạ Thái khá bất ngờ trước câu nói đầu tiên của hắn. Mọi người bỗng trở nên yên lặng, không có ai thở mạnh.
“Có lẽ nhiều người sẽ nói làm quan để kiếm tiền, hoặc vì đam mê quyền lực, hoặc chỉ để có cái danh để treo trên miệng. Cá nhân ta thì vẫn tin rằng người ta làm quan vì hai lý do đầu, bởi vì nó thực sự quá hấp dẫn.
Nhưng bản thiếu chủ lại không cho là vậy. Ta cảm thấy làm quan cũng chỉ có một mục đích, đó chính là vì dân phục vụ. Dân chính là gốc rễ của đế quốc, là người làm ra cơm áo cho đời, cho nên quan phải có nghĩa vụ chăm lo cho dân.
Ta thường nói với các anh em tướng sĩ cấp dưới của mình, đã làm quan mà không bảo vệ dân, nghĩ cho trăm họ thì cút về nhà mà bán khoai lang qua ngày. Vì sao? Ta muốn nhắc nhở bọn hắn, để bọn hắn ghi nhớ rằng mình đang làm gì.
Điều ta cảm thấy cực kì tự hào là đến ngày hôm nay, bọn hắn vẫn làm đúng theo lời ta nói.”
Viên Hoàn nhìn Điển Vi, Trương Liêu, Chu Thái, Tưởng Khâm, Lý Tồn Hiếu bằng ánh mắt đầy kiêu hãnh và vinh quang. Bọn họ cũng gật đầu đáp lại. Viên Hoàn ngay cả dự tiệc cũng không quên dùng tâm thuật, một phần hắn nói để khích lệ ba quân tướng sĩ, cố gắng làm đúng với pháp luật và quên mình vì dân, một bên thì dùng tư tưởng để thu mua sự trung thành của Tưởng Khâm, Trương Liêu.
Ha ha, nhìn mặt bọn chúng kìa, có đứa xấu hổ mặt còn đỏ hơn ngày động phòng, có đứa cảm thấy hơi bối rối. Ngay cả thằng cha sống bất cần đời như Điển Vi bị nhiều người nhìn như vậy cũng cảm thấy khẩn trương.
“Trong tương lai, thế lực của chúng ta sẽ phát triển, sẽ lớn mạnh, những tòa thành giống Hạ Thái sẽ tiếp tục xuất hiện. Viên Hoàn xin uống cạn ly rượu đầy, thề dành cả đời để phục vụ cho dân chúng, cũng như chỉ bảo thuộc hạ tuân theo đường lối của mình.”
“…..”
Viên hoàn thật không hổ là một lãnh đạo tài năng, vừa há miệng ra, câu chữ lập tức tuôn chảy như nước sông Hoàng Hà. Hắn nói hơn một tiếng đồng hồ, cả một ngụm nước cũng chả thèm hớp một cái, làm cả đám ngơ ngác nhìn nhau. Bởi vậy, lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu, mấy câu đầu họ còn ráng kiên nhẫn lắng nghe thật kĩ, nghe đến say sưa ngon lành, nhưng một lúc sau ‘kiên nhẫn’ bắt đầu trốn bọn họ chạy đi thật xa. Thằng cha này nói cái gì bọn họ không hiểu gì hết, chiếc bụng đói thì đang réo gọi khóc la đòi ăn cơm.
Viên Hoàn thì sao? Hắn chẳng có ý ngừng lại, nói như một cái máy, nói cho đến khi cái hệ thống thối thây thông báo mình đã đạt được hơn 200.000 điểm chấn động mới cảm thấy hài lòng, thở đại ra vài câu rồi kết thúc phát biểu.
Ha ha ha!
Thành thật xin lỗi lỗ tai của trăm họ Hạ Thái, làm gì có cơ hội nào tốt như đại tiệc lần này, người dân tham gia ăn mừng nhiều như vậy, cơ hội tốt để kiếm tiền, ông đây ngu gì buông tha?
Viên Hoàn vừa ngồi xuống, Lý lão lập tức đưa gương mặt tươi cười ra:
“Chà, Viên công tử nói rất hay, lão phu xin được thụ giáo.”
Viên Hoàn chồm người qua tò mò hỏi:
“Ồ? Thật vậy sao? Tại ta sợ làm mất thời gian của bà con thôi. Đến đây, ta còn rất nhiều lời muốn nói….”
Mặt Lý Lão lập tức đen hơn cả phân trâu. Mình bị thằng nhãi này xô xuống hố rồi.
Ting ting!
“Kí chủ làm Lý Xuân hoảng sợ, +1000 điểm chấn động.”
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
161 chương
871 chương
50 chương
3652 chương