Hệ thống wechat thần cấp tại tam quốc
Chương 35 : bầu trời hạ thái sắp đổi chủ
Đám quý tộc đứng bên đường chết lặng, vừa mới nãy còn định dùng việc ăn chặn trâu cày, tiền bạc các kiểu để diễu võ giương oai, ép Viên Hoàn phải cúi đầu năn nỉ. Nhưng ngươi nhìn kìa, mới có mấy phút người ta đã đem toàn bộ kế hoạch của ngươi hất hết xuống sông. Mặt đám công tử ca đỏ bừng như thể vừa bị ai hung hăng tát một cái thật kêu.
Kể cả Thái Huy – gia đình quý tộc đứng đầu Hạ Thái cũng cảm thấy mình như đang nằm mơ. Chính vì thế vài ngàn điểm chấn động đột nhiên ở đâu tràn thẳng vào túi của Viên Hoàn làm hắn đờ cả người ra. Mẹ nó, chưa đến sinh nhật mà thằng nào rỗi hơi lại tặng quà bất ngờ cho ta thế? Fan hâm mộ à? Chỉ có điều vừa nhìn tên ‘Fan’, hắn ồ lên hiểu ra mọi chuyện. Cái thằng tên Thái Huy này chính là kẻ được Trương Chiêu nhấn mạnh nhiều lần, một khi chính sách khai hoang được ban hành, kẻ này sẽ là người chịu tổn thất nhiều nhất nên kiểu gì cũng sẽ bày trò để gạt giò hắn.
Viên Hoàn thầm cười trộm, hắn lén lút liếc nhìn xung quanh thì phát hiện có một thằng nhóc quần là áo lụa, mặt tức giận như đang rặn ỉa, méo mó tái nhợt trông vô cùng khó coi. Hai bên còn chưa chính thức lật mặt với nhau, Viên Hoàn đã ra tay phủ đầu ép hắn phải lùi bước, cảm giác này thật mẹ nó sung sướng!
Trăm họ Hạ Thái nhìn trâu cày đứng đầy đường, tiền chất thành từng rương lớn, tất nhiên vô cùng hưng phấn, thả bước chân khắp hang cùng ngõ hẻm kêu la vang trời, thay Viên Hoàn tuyên truyền cải cách khai khẩn ruộng đất, điểm chấn động hắn thu được đã hơn 100.000 và còn có xu hướng không ngừng gia tăng. Có tiền có trâu lại có người, kế hoạch khai hoang từ đó chính thức bắt đầu.
Theo như Viên Hoàn quy định, đầu tiên tất cả đất được khai khẩn sẽ thuộc quyền sở hữu của huyện thành, sau năm năm sẽ trả lại cho người dân đi khai hoang, trong thời gian này hắn sẽ chỉ thu ba phần thuế.
Thứ hai, tất cả trâu để cho người dân cày cấy gieo trồng cũng thuộc quyền sở hữu của huyện thành, trong ba năm tiếp theo khi chúng sinh ra nghé con rồi nghé con bắt đầu trưởng thành và có thể lao động, huyện thành sẽ thu lại trâu cũ, còn trâu cày được sinh ra sau này đều thuộc về dân chúng.
Thứ ba, mỗi ngày trôi qua người khai khẩn ruộng hoang nào hoàn thành xong công việc của mình sẽ được thưởng mười đồng, nếu một mình ngươi mà làm được công việc của hai người thì ngươi sẽ được thưởng thêm mười đồng nữa. Tiền công sẽ được kết sổ và thanh toán trong ngày, cam kết không nợ hay kéo dài.
Khi một loạt chính sách ưu đãi mới được chuyển đến tay người dân trong huyện, còn có quan viên từ huyện cầm tiền đến phát, dân chúng Hạ Thái càng cảm thấy hưng phấn, âm thanh hệ thống vang lên liên tục trong đầu Viên Hoàn, điểm chấn động hắn thu được càng lúc càng nhiều. Nếu dựa theo tỷ lệ đổi điểm thành tiền 1: 100, Viên Hoàn vừa mới bắt đầu không chỉ không mất tiền vốn mà còn mẹ nó kiếm thêm cả đống tiền nữa.
Trong vòng một đêm, bầu trời Hạ Thái dường như trở nên sáng sủa, tươi mát hơn, ánh sáng của mùa xuân hy vọng tràn ngập trong lòng trăm họ, người dân xắn tay áo hì hục khai khẩn ruộng hoang, cả mấy lão già thường ngày hay ngồi uống trà ven đường và mấy đứa nhỏ choai choai cũng lăn xả trên mặt bùn, tay cầm cuốc tay nhổ cỏ dại, tạo thành một bức tranh hào hùng thời loạn thế.
Để cam đoan việc khai hoang diễn ra đúng tiến độ, Viên Hoàn sai binh sĩ chi thành một trăm nhóm nhỏ, mỗi nhóm mười người lính, đến khu vực khai hoang tuần tra và đảm bảo trị an. Bởi vì dân chúng tham gia thực sự quá nhiều, thêm vào đó khối lượng công việc khi khai hoang càng lúc càng tăng, bất đắc dĩ Viên Hoàn chỉ có thể đăng cáo thị trong Hạ Thái chiêu mộ lính tráng, cấp quân tịch và bổ sung vào đội tuần tra.
Một ngày nọ, trong khu vực phía nam huyện thành vừa được khai hoang xong ít ngày.
“Hừ! Tên tiện dân chó chết, nếu bây giờ ngươi trả cho nhà họ Lục chúng ta 1,3 tấn gạo còn nợ, lão tử sẽ lập tức mặc kệ ngươi có muốn chạy sang Hung Nô làm ruộng cũng được, nhưng không trả nổi gạo thì ngoan ngoãn cút về ruộng lão tử mà làm công.”
Một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo lụa cưỡi ngựa, cầm roi da hung hăng quất vào người nông dân đang chuẩn bị đăng ký đi khai hoang.
Nông dân đó nằm co ro trên mặt đất, dùng tay che những chỗ yếu hại lại, cầu xin không ngớt miệng:
“Ông chủ! Ta cầu xin ông hãy tha cho ta đi mà, ta thề rằng trong vòng hai năm sẽ trả hết toàn bộ 1,3 tấn gạo mà mình đã mượn, chẳng lẽ như vậy ông cũng không vừa lòng?”
Chát!
Người đàn ông áo lụa quất thêm một roi thật mạnh làm gã nông dân khóc thét, hắn nghiêm nghị quát lớn:
“Ta đã bảo không là không! Nếu ngươi đi rồi, những tên tiện dân kia cũng không biết thân biết phận bỏ chạy hết thì sao? Đồng ruộng nhà họ Lục ai sẽ đứng ra cày?” Lão tử nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi nhất định phải trở về. Bằng không, haha, có tin lão tử quất nát cái mông ghẻ của ngươi không? Mẹ nó, đồ tiện dân chó má, thứ láo toét dám cãi lại chủ nhân, cho ngươi chết!”
“Á!”
“Á! Cứu ta với!”
Người nông dân nghèo nằm co quắp trên mặt đất, gào lên từng tiếng đau đớn xé lòng. Dân chúng đang hò nhau nhổ cỏ cuốc đất bỗng dừng tay lại nhìn tên quý tộc bằng ánh mắt căm hờn, nhưng họ chỉ biết nuốt ngược vị đắng trên môi mà thôi. Biết sao giờ, người ta là nhà họ Lục ở Hạ Thái, quý tộc truyền đời, chỉ kém hơn nhà họ Thái một chút nhưng vô cùng ngang ngược.
“Lũ thối nhà họ Lục thật đáng ghê tởm, ta hận không thể giết được hắn.”
“Than ôi thói đời! Hắn đánh người giữa ban ngày ban mặt như vậy, còn để luật pháp triều đình ở trong mắt hay không?”
“Luật pháp? Thôi đi, quan trên huyện thành người ta còn không thèm ngó ngàng, mấy cái luật rách thì làm gì được họ? Mấy người mang tiếng quý tộc này sống vô pháp vô thiên quen rồi.”
“Mẹ kiếp, hôm nay là nhà họ Lục, chắc hẳn ngày mai sẽ đến nhà họ Thái, rồi nhà họ Trương, họ Vương nữa, chúng ta vất vả lắm mới có cơ hội xoay người, chẳng lẽ phải hy vọng để rồi thất vọng sao?”
“….”
Đúng vào lúc này, một đội tuần tra tình cờ đi ngang qua đây, kẻ cầm đầu thấy vậy vội rút đao ra chỉ vào người đàn ông họ Lục quát to:
“Mẹ nó, thứ giặc cỏ ở đâu chạy tới, dám đánh dân chúng giữa ban ngày ban mặt sao?”
Tên quý tộc ngừng tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa phe phẩy roi da trên tay vừa dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn đội lính tuần tra sau đó cười một tiếng đầy khinh thường. Hắn hít sâu rồi nổi giận mắng chửi:
“Mắt chó các ngươi mọc sau mông à, biết ta là ai không? Dám cầm đao chỉ vào mặt ta, ngươi muốn chết sao?”
Gã đội trưởng chẳng hề e ngại đáp lời:
“Giặc có ở đâu láo toét dám lớn tiếng vậy? Lão tử cóc cần biết ngươi là con ai, Viên công tử có lệnh, kẻ dám quấy nhiễu cải cách khai hoang, trực tiếp bắt giam, nếu phản kháng, bọn ta được phép giết chết tại chỗ!”
Bốn chữ ‘giết chết tại chỗ’ được đội trưởng ghiến muốn gãy răng thốt ra, gã vẫy tay bảo anh em trong đội:
“Những người anh em của ta, bắt tên ngông cuồng này lại!”
“Hừ! Để ta xem ai dám bắt ta!”
Tên quý tộc trừng mắt nhìn xung quanh, roi da quất tứ tung dọa cho đám lính kiêng kị không dám đến gần.
Chậc, hết cách rồi.
Tất cả lính trong đội tuần tra đều do Viên Hoàn vừa chiêu mộ mấy hôm trước, bọn họ là dân ở đây, tất nhiên biết người nhà họ Lục ngang ngược coi trời bằng vung, cũng vì tính cách nợ máu phải trả bằng máu của gia đình quý tộc này nên họ cũng hơi sợ, không dám tiến lên bắt người.
“Ha ha! Thằng nhóc kia, tưởng có huyện lệnh mới, còn có Viên công cái gì đó tử thì bầu trời Hạ Thái đã đổi chủ! Nhà họ Lục vẫn chưa ngã xuống, đám tiện dân Hạ Thái đừng hòng giỡn mặt với ông đây.”
Tên quý tộc đánh người nhe răng cười thách thức:
“Hôm nay ta rất muốn xem thử, một tên dân thấp hèn leo lên chức đội trưởng có dám giết ta tại chỗ không!”
Dân chúng xung quanh cũng bu lại khuyên nhủ:
“Thôi bỏ đi anh bạn trẻ, hắn là quý tộc nhà họ Lục, ngươi không chọc nổi đâu.”
“Ài! Ngươi cứ đi nhanh đi, giả vờ không thấy gì hết, bọn ta không ai nói ra đâu.”
“Đúng đó chàng trai, đừng vì xúc động nhất thời mà gây ra hành động nông nỗi, ngươi mà giết quý tộc nhà họ Lục thì huyện lệnh đại nhân cũng không cứu được ngươi. Hãy nghĩ đến tương lai của mình, bọn ta già rồi, có chết cũng không sao cả.”
“…..”
Trăm họ Hạ Thái không lên tiếng thì thôi, càng khuyên càng làm cho đội trưởng đội tuần tra máu nóng dồn lên mặt, gã hết chịu nổi, hét lớn một tiếng rồi múa đao thép trong tay bất ngờ tấn công.
Phập!
Máu tươi tung bay trong gió, mùi tanh tưởi truyền đi khắp nơi.
Một cái đầu lăn lông lốc dưới đất, mắt còn đang trợn lên như không tin được chuyện vừa xảy ra. Đám nông dân xung quanh sững sờ há to miệng, đứng như trời trồng tại chỗ.
Gã đội trường đỡ người nông dân vừa bị đánh dậy, hào sảng cất tiếng hỏi:
“Ê này! Người nông dân kia, ngươi có dám đi cùng với ta lên công đường không?”
Người nông dân liếc nhìn cái xác còn nóng hổi dưới chân ngựa, nặng nề gật đầu:
“Sợ gì chứ? Cùng lắm thì chết thôi, mời tráng sĩ dẫn đường!”
P/s: thời Hán mạt tính gạo bằng thạch, một thạch gạo bằng 26kg. 1,3 tấn nghe thì to nhưng chỉ bằng cỡ 26 bao gạo mà thôi. Ngoài ra thạch còn là đơn vị để đo thể tích, một thạch thời Hán bằng 100 lít nước.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
32 chương
34 chương
168 chương
138 chương