Nhưng lúc này, đã không có đường lui. Con bài chưa lật của chính mình đã bại lộ. Hơn nữa vị đại nhân Thánh Sứ này sẽ bỏ qua chính mình sao? Khẳng định sẽ không. Huống hồ, trước mắt đại nhân Thánh Sứ này chẳng qua là bất phân thắng bại với Cương Thi Khôi Lỗi mà thôi. Mà đây vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, sức chiến đấu của Cương Thi Khôi Lỗi đó là kinh người. Không sợ hãi sinh tử, không sợ đau đớn. Mà quan trọng nhất là nó không biết mệt mỏi, nó có khả năng vĩnh viễn tiếp tục chiến đấu. Mà con người không giống, cho dù vị đại nhân Thánh Sứ này có thực lực hơi mạnh ra một bậc, nhưng hắn cuối cùng sẽ tiêu hao, sẽ mệt mỏi, không giống Cương Thi Khôi Lỗi, một mực có chiến lực cường đại như thế. Nghĩ tới đây, Hổ Tam Bưu không hề lo lắng nữa. - Sát a, Cương Thi Khôi Lỗi này nhất định là do Hổ Tam Bưu và Lâm Tam Chân khống chế. Chỉ cần chúng ta giết chết Hổ Tam Bưu và Lâm Tam Chân, như vậy đại nhân nhất định có khả năng dễ dàng thu thập Cương Thi Khôi Lỗi này. Lúc này Chương Lục lớn tiếng quát, hắn là người biết rõ ràng. Cương Thi Khôi Lỗi này khủng bố như thế, cường đại như thế, tuyệt đối không phải chính đám người mình có thể đối phó. Có điều đám người của mình không thể đủ đối phó Cương Thi Khôi Lỗi kia, nhưng nhiều người như vậy mà đi đối phó Hổ Tam Bưu và Lâm Tam Chân thì vẫn có thể làm được. Nếu như dựa theo tình huống lúc đầu, hắn cho là Hổ Tam Bưu và Lâm Tam Chân sẽ bại lộ ra toàn bộ thực lực của mình. Nói vậy, đám người của mình có lẽ không nhất thiết có khả năng hơn được bọn họ. Nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ có hai người cô đơn mà thôi. Còn bên phe mình lại có nhiều người như vậy, hơn nữa chính mình và Hồ Duyệt Nô cùng chặn đánh bại Hổ Tam Bưu kia, khẳng định là không hề nghi ngờ. Phải biết rằng thực lực của mình mặc dù so với Hổ Tam Bưu có vẻ không bằng, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không kém hơn bao nhiêu. - Hừ. Hổ Tam Bưu lạnh nhạt hầm hừ một tiếng. Đối với nhóm người này thì hắn cũng không phải rất lo lắng, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang, trong tay xuất hiện một mốn đồ có hình cái thước đen như mực. Mà lúc này Lâm Tam Chân đang bày trận. Một trận pháp, một trận pháp cường đại. So với trận pháp trước đây chỉ có mạnh hơn chứ không kém. Trận pháp này đâu phải là trận pháp không thể di động như trước đây. Mà đây là một trận bàn bố trí ra trận pháp. Giờ phút này vẫn còn thiếu chút nữa, cho nên mục đích thực sự của Hổ Tam Bưu cũng không phải chặn đánh giết bao nhiêu người, mà là để cho Lâm Tam Chân tranh thủ thời gian. Một khi trận pháp bố trí xong xuôi, không có đại nhân Thánh Sứ kia nhúng tay, như vậy lợi dụng trận pháp, thì hai người mình có khả năng dễ dàng giết chết nhóm người này. Đám người Chương Lục vừa mới tới gần, liền bị cái thước đo đen sì trong tay Hổ Tam Bưu kia trông như Tiên Khí, không, hẳn là Ma Khí. Nó đánh ra mấy đạo ngũ mang hất trở về. Mấy người bị ngăn cản, trong nháy mắt bị đánh trúng thì cả người bay ngược đi ra ngoài. Một kích này, khiến cho đám người Chương Lục vừa chạy tới phải ngạc nhiên. Không nghĩ tới, Hổ Tam Bưu này lại dũng mãnh như thế. Một kích này, đâu phải là tập trung lực lượng một kích, mà là tách ra. Nhưng mà Chương Lục mặc dù chặn được công kích đang đánh về hướng chính mình, có điều cả người cũng bị đẩy lui mấy bước. Từ trong tay truyền đến một cảm giác tê dại. Mặc dù không hề bị thương, nhưng rõ ràng cảm giác được Hổ Tam Bưu dũng mãnh thế nào. So với trong suy nghĩ của mình về Hổ Tam Bưu, thì hắn mạnh hơn không chỉ một bậc. - Đi. Lúc này Hồ Duyệt Nô hành động. Trong tay xuất hiện một hạt châu màu hồng nhạt. Một hạt châu này ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố. Nó hóa thành một đường cong hồng nhạt mà công kích về hướng tới Hổ Tam Bưu. Mà lúc này Hổ Tam Bưu thấy được một kích này của Hồ Duyệt Nô thì sắc mặt cực kì dè chừng. Trước đây Hổ Tam Bưu xuất ra một kích, mặc dù bức lui mọi người, nhưng tiêu hao cũng không nhỏ. Lúc này Tiên Nguyên Lực trong cơ thể hắn tiêu hao cơ hồ đến một phần ba. Mà Hồ Duyệt Nô xuất ra một kích này, cơ hồ là sử dụng đến tám phần thực lực. Đối với Hổ Tam Bưu mà nói, một kích này, không phải là không thể ngăn cảnđược. Nhưng mấu chốt là, chính mình nếu như mạnh mẽ đỡ nó, như vậy sẽ lại tiêu hao lần nữa, ít nhất cũng khiến cho chính mình lần thứ hai tiêu hao một phần ba Tiên Nguyên Lực. Mặc dù chính mình uống vào đan dược, đang không ngừng khôi phục, nhưng mà sau khi tiếp nhận một kích này thì Tiên Nguyên Lực của chính mình nhiều nhất còn lại một nửa. Như vậy chẳng khác nào thực lực của mình ít nhất giảm xuống còn một phần ba. Nếu như là đúng vào lúc này, bọn họ phát động toàn bộ công kích, khi đó có thể phiền toái. Cho nên một kích này, Hổ Tam Bưu cũng không tính toán đón đỡ, mà là muốn tránh né. Nhưng đây chính là một công kích mạnh nhất của Hồ Duyệt Nô, là dễ dàng tránh né như vậy sao? Đáp án là rõ ràng, nếu như thật sự muốn dễ dàng tránh né như vậy, thì Hồ Duyệt Nô cũng sẽ không tung ra một chiêu như thế. Mục đích của Hồ Duyệt Nô chính là khiến cho Hổ Tam Bưu phải lấy cứng đối cứng trước một chiêu này. Mặc dù Hồ Duyệt Nô biết, một chiêu này của chính mình khẳng định sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn cho Hổ Tam Bưu, thậm chí khiến cho hắn bị thương, bị thương nhẹ thì đều không nhất thiết làm được. Bởi vì Hồ Duyệt Nô trước đây đã thấy được thực lực chân chính của Hổ Tam Bưu. Mà mục đích lần này đây của Hồ Duyệt Nô không phải giết chết Hổ Tam Bưu, chẳng qua là muốn tiêu hao thực lực của hắn mà thôi. - Muốn tránh, hừ, có thể sao? Quá ngây thơ rồi. Hồ Duyệt Nô lạnh lùng cười một tiếng, trong miệng khẽ quát một tiếng: - Bạo. Cùng với một tiếng quát nhẹ này hô lên, hạt châu màu hồng nhạt kia lập tức trở nên to lớn, trong nháy mắt nó liền nổ tung. Đồng thời với tiếng quát nhẹ của Hồ Duyệt Nô vang lên, Hổ Tam Bưu liền cảm giác được gì đó không đúng. Nhưng lúc này đã không còn kịp rồi, né tránh? Quả thực là nói giỡn. Một chiêu này chính là cố ý nhằm vào hắn mà tới. Hơn nữa chính mình một khi né tránh lẩn đi, công kích cường đại có tính bùng nổ như vậy, tất nhiên sẽ tác động đến Lâm Tam Chân. Một khi Lâm Tam Chân bị quấy rầy, trận pháp không thể đủ thời gian bố trí thành công thì thật là phiền toái. Nhiều người như vậy cùng nhau công kích, tự nhiên là không ngăn được. Đương nhiên hắn có khả năng chạy trốn, nhưng nói vậy, muốn thu hoạch một kiện Linh Bảo kia trong tay Dương Lỗi, trên cơ bản sẽ không thể làm được. Mục đích của mình lần này đây chính là một kiện Linh Bảo kia, tự nhiên sẽ không cứ buông tha như thế. - Đáng chết, ngươi cho là như vậy là có thể đủ đánh tan ta sao, quá ngây thơ rồi. Hổ Tam Bưu ta là ai, tung hoành trong thiên địa, ta đường đường là Kim Tiên đỉnh cao, há lại sợ hãi chỉ là một con Tiểu Hồ Ly. Diệt Hồn Xích lên cho ta.