Đương nhiên Tô Anh cũng có mặt, nhưng Triệu Tuyết Côn không hề để ý, Tô gia thế lớn hắn biết rõ, nhưng hắn cũng không dễ chọc, hơn nữa hắn hiểu rõ ràng Dương Lỗi không phải ngu ngốc, tuy rằng quan hệ với Tô Anh không tệ, nhưng kỳ thật không liên hệ gì với Tô gia, một bát kiếp tán tiên muốn điều tra tin tức nhỏ nhặt vẫn thật dễ dàng. Huống hồ sau lưng Tô Anh có nhân vật cường đại như Tô Nghiên tồn tại, có lời nói của Tô Anh, Trường Phong thương hành phát triển sẽ càng thêm dễ dàng, cho nên cũng không cần tránh né Tô Anh. Ngay ban đầu Tô Anh biết được Dương Lỗi trở thành hội trưởng Trường Phong thương hành, nàng thật sự không tin, nhưng sau khi xác định nàng lại thập phần lo lắng, một thương hành lại dễ dàng giao qua tay hắn, điều này thật không hợp tình lý, nhưng Dương Lỗi không để ý, khuyên nhủ cũng không chịu nghe, làm cho nàng có chút bất đắc dĩ, nhưng khi nghĩ lại có sư tôn làm hậu trường, Triệu Tuyết Côn muốn làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ. Hiện tại có mười người tham dự, là cao tầng Trường Phong thương hành cùng trưởng lão, ngoại trừ Triệu Tuyết Côn là đại trưởng lão, những người khác là quản sự cao tầng của thương hành. Dương Lỗi quét mắt nhìn bốn phía. Nhìn thấy Dương Lỗi, những người kia cũng bất mãn, không rõ vì sao đại trưởng lão đem thương hành giao cho một người lạ làm hội trưởng, hơn nữa có một trung niên nhân tu vi đạt tới huyền tiên, nhìn Dương Lỗi còn mang theo vẻ oán độc. Dương Lỗi đương nhiên chú ý tới hắn, nhưng không nói gì thêm, nhưng Dương Lỗi đã đem người này phán quyết tội chết, người như vậy không thể lưu lại trong thương hành, Dương Lỗi sẽ không lưu hậu hoạn cho mình, hơn nữa một khi lưu người như vậy đối với việc phát triển thương hành không phải là tin tốt lành. - Tin tưởng mọi người cũng đã biết, ta tên là Dương Lỗi, chính là tân hội trưởng của Trường Phong thương hành. Ngữ khí Dương Lỗi thập phần bình thản nói. Dương Lỗi vừa dứt lời, nam nhân oán độc nói: - Ngươi làm hội trưởng Trường Phong thương hành, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi là người ngoài, chúng ta sẽ không đồng ý. - Ha ha, phải không, ngươi cho rằng ta không thích hợp làm hội trưởng, như vậy ngươi cho rằng ai tới làm? Ngươi sao? Dương Lỗi lạnh lùng nhìn hắn hỏi. Triệu Tuyết Côn ngồi một bên không nói gì, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, trong lòng Dương Lỗi thầm mắng, lão hồ ly lại làm như không liên quan gì đến mình, nhưng hắn cũng biết Triệu Tuyết Côn muốn khảo nghiệm mình, nếu ngay cả chuyện này mà mình cũng không thể giải quyết, như vậy tự khoe khoang có thể giúp thương hành quật khởi trở lại cũng chỉ là chuyện chê cười. - Ít nhất Hồ Tùng ta đã ở Trường Phong thương hành làm việc năm mươi năm, ngươi đã làm gì cho thương hành? Ngươi dựa vào cái gì làm hội trưởng? Nam tử tên Hồ Tùng, ánh mắt nhìn Dương Lỗi tràn đầy oán hận, ở trong những người này tư cách của hắn sâu xa nhất, vốn nghĩ trưởng lão sẽ đem chức hội trưởng cho mình làm, nhưng không nghĩ tới trên đường có người nhảy ra xen vào, tự nhiên là không nhịn được, hắn đã ngấp nghé vị trí hội trưởng thời gian từ lâu rồi. Dương Lỗi chú ý tới trong mười mấy người ở đây, ngoại trừ Hồ Tùng tỏ ý bất mãn còn có hai người mặc áo trắng tu vi huyền tiên, một người tên Liêu Phàm, mà một người là tán tiên, là nhị kiếp tán tiên tên Phong Thiện. Mà những người khác cũng không có ý kiến gì với việc Dương Lỗi làm hội trưởng, hắn biết đây là nhờ Triệu Tuyết Côn, những người này hẳn trung thành với lão hồ ly kia. Về phần ba người bất mãn với mình, nhất là Hồ Tùng, tuyệt đối không thể lưu lại thương hành. - Ta dựa vào cái gì làm hội trưởng thương hành? Ha ha, chỉ bằng vào việc ta có thể làm cho thương hành phát triển, có thể làm cho thương hành huy hoàng, điểm ấy đủ chưa? Dương Lỗi lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, vận chuyển khí thế, đây chính là uy thế của Chân Long quyết, long uy. Nhìn thấy biểu hiện của Dương Lỗi, Triệu Tuyết Côn khẽ gật đầu. - Hừ, dù sao ta sẽ không đồng ý, Triệu lão, nếu như để một mao tiểu tử làm hội trưởng, ta lựa chọn rời khỏi thương hành. Hồ Tùng nhìn Triệu Tuyết Côn, bộ dạng như thật xin lỗi. Dương Lỗi thầm nghĩ, người này lại dùng thủ đoạn từ chức đến uy hiếp, quả thật là buồn cười, nhìn hắn liền biết không phải người tốt, hơn nữa phỏng chừng từng tham ô không biết bao nhiêu, nhưng đây cũng là một cơ hội, nếu hắn muốn rời khỏi thương hành, hãy để cho hắn rời đi tốt lắm, nhưng nếu hắn không biết điều, đừng trách mình không khách khí, người như vậy chỉ cần tra xét nhất định sẽ tra được bằng chứng tham ô của hắn. - Không sai, ta cũng sẽ không đáp ứng. - Ta đồng ý ý kiến của Hồ quản sự, nếu tiểu tử này làm hội trưởng, ta cũng rời khỏi thương hành. Người nói chuyện là Liêu Phàm cùng Phong Thiện. Mà Dương Lỗi nghe vậy chỉ cười lạnh. - Muốn rời khỏi thương hành phải không? Vừa lúc, thương hành cần cải tổ, các ngươi muốn rời khỏi ta cũng không ngăn trở, thương hành thật quá nhỏ, dung không nổi ba vị tôn đại thần. - Các ngươi đã muốn rời khỏi, ta cũng không bắt buộc. Lúc này Triệu Tuyết Côn cũng nói chuyện. - Triệu lão, ngươi…ngươi…ngươi vì một mao tiểu tử, thật muốn đuổi ba người chúng ta rời đi? Ba người Hồ Tùng nghe được lời của Triệu Tuyết Côn, nhất thời không tin tưởng, kêu lên. Đừng nói là ba người, dù là những người khác cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới Triệu trưởng lão laại làm như vậy, nhưng họ cũng biết chuyện của ba người Hồ Tùng, ba người từng tham ô không ít, cho nên không ai có hảo cảm với họ, cũng không ai lên tiếng nói giúp họ. Nghe Hồ Tùng nói như vậy, Triệu Tuyết Côn lạnh lùng liếc nhìn họ, nói: - Ba người các ngươi đừng cho rằng ta đã già nên không biết chuyện gì, chuyện các ngươi đã làm trong lòng ta biết rõ ràng, chẳng qua nhớ tới công lao nhiều năm của các ngươi nên không vạch trần mà thôi, hiện giờ các ngươi còn muốn lòng tham không đáy, gây trở ngại thương hành phát triển? Cút cho ta, tiếp tục dông dài thì đừng nghĩ đi! Mặc dù Triệu Tuyết Côn không phóng xuất ra khí thế của mình, nhưng lúc này ba người Hồ Tùng đầy mồ hôi lạnh, tuy rằng tu vi của họ không tệ, nhưng so sánh với Triệu Tuyết Côn còn kém quá xa. Một bát kiếp tán tiên, bọn họ không cách nào đối kháng, cho nên thấy Triệu Tuyết Côn đã lên tiếng, họ cũng không dám nhiều lời. Oán hận liếc mắt nhìn Dương Lỗi, ba người đứng dậy rời đi. Thấy ba người kia rời khỏi, ánh mắt oán độc làm cho Dương Lỗi hiểu được ba người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên sau này mình phải cẩn thận, tuy có thể dùng Thiên Đao Nhất Thức giết chết bọn hắn nhưng nếu bọn hắn đánh lén, thật sự là phiền toái lớn, đánh chính diện thì mình không sợ, nhưng nếu là đánh lén thật khó mà đoán chắc. - Bây giờ còn người nào muốn rời khỏi sao? Nếu như không có, chúng ta chính thức họp. Dương Lỗi nhìn mọi người nói. Không ai lên tiếng. - Đương nhiên, nếu còn có người bất mãn với ta, cũng có thể nói ra, nếu các ngươi có biện pháp giúp thương hành thay đổi trong vòng một tháng, như vậy do hắn làm hội trưởng, đương nhiên, bây giờ ta là hội trưởng, nếu một tháng sau thương hành vẫn không có khởi sắc, vị trí hội trưởng này ta đương nhiên nhường lại. Dương Lỗi nhìn mọi người nói.