Ánh mắt Triệu Tuyết Côn sáng lên, đích xác Trường Phong thương hành từng phân tách, một bộ phận chủ yếu nằm tại Vô Cực đại lục, nhớ rõ lúc trước thương hành bị chia thành hai bộ phận, một bộ phận tại Vô Cực đại lục, một bộ phận bên Sùng Vũ đại lục. - Ngươi đến từ Sùng Vũ đại lục, là trưởng lão Trường Phong thương hành tại Sùng Vũ đại lục? Dương Lỗi gật đầu: - Không sai, Triệu trưởng lão đã đoán đúng, ta là thủ tịch khách khanh trưởng lão Trường Phong thương hành tại Sùng Vũ đại lục, so sánh với Vô Cực đại lục mà nói thương hành tại Sùng Vũ đại lục yếu hơn rất nhiều, nhưng thương hành lại nhờ có ta đã trở thành thương hành lớn nhất Sùng Vũ đại lục, vốn ta nghĩ Trường Phong thương hành tại Vô Cực đại lục phải mạnh hơn mới đúng, càng thêm phồn hoa hơn, nhưng không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy kết quả này, làm cho ta thật thất vọng. - Trường Phong thương hành Sùng Vũ đại lục? Tiểu huynh đệ quả nhiên tuổi trẻ tài cao. Triệu Tuyết Côn nghe được lời của Dương Lỗi, ánh mắt hiện tia kích động, nhưng rất nhanh liền che giấu, nhưng vẫn không tránh được ánh mắt Dương Lỗi, rốt cục Triệu Tuyết Côn nghĩ như thế nào Dương Lỗi không biết, nhưng nhìn ra được hắn thật muốn chấn hưng Trường Phong thương hành, nhưng tựa hồ bị hạn chế nào đó. - Kỳ thật lần này ta đến là muốn cùng Triệu trưởng lão thương lượng một việc. Dương Lỗi nhìn Triệu Tuyết Côn nói. - Nga, chuyện gì, mời tiểu huynh đệ cứ nói, ta chăm chú lắng nghe. Triệu Tuyết Côn nói. - Là như vậy, hiện tại thương hành đã xuống dốc tới cực điểm, nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ chưa đầy nửa năm sẽ hoàn toàn đóng cửa, không biết Triệu trưởng lão có nghĩ đường ra cho thương hành hay không? Dương Lỗi thăm dò hỏi. - Điểm này ta thừa nhận, đây là lỗi của ta, nhưng ta cũng không có cách nào, là bị buộc bất đắc dĩ. Triệu Tuyết Côn nghe vậy cười khổ nói, hiện tại hắn đã tin tưởng thiếu niên này, không hề có lòng phòng bị. - Nếu thương hành bị hủy trong tay ta, như vậy ta làm sao không có lỗi với liệt tổ liệt tông đây? - Ha ha, Triệu trưởng lão không cần phải tự trách như thế, nhưng ta rất tò mò vì sao thương hành lại gặp tình trạng như vậy? Là bị người chèn ép gạt bỏ sao? Mặc dù là như thế, cũng không đến nỗi biến thành dạng này đi? Trong lòng Dương Lỗi thật nghi hoặc, nói thế nào Trường Phong thương hành cũng là thương hành nhất đẳng, cho dù kinh doanh không tốt cũng không đến nỗi rơi xuống tình trạng nhưu vậy, nhưng còn có cao thủ cường đại như Triệu Tuyết Côn trấn thủ, muốn đối phó thương hành ai cũng phải nghĩ kỹ. Triệu Tuyết Côn trầm mặc, nhìn hắn nói: - Thật xin lỗi, tiểu huynh đệ, tuy ngươi cũng là trưởng lão thương hành, nhưng lại là trưởng lão thương hành Sùng Vũ đại lục, mà không phải Vô Cực đại lục. - Việc này có gì khác nhau sao? Thương hành ở hai đại lục vốn là cùng một nhà, hơn nữa ta có thể gầy dựng lại thương hành tại Vô Cực đại lục. Dương Lỗi tự tin nhìn Triệu Tuyết Côn nói. - Thật có tự tin, nếu ngươi có thể chấn hưng thương hành, vị trí thủ tịch đại trưởng lão thương hành ta tặng cho ngươi cũng không sao, thậm chí ngươi muốn làm hội trưởng cũng được, chỉ cần ngươi giúp thương hành khôi phục huy hoàng ngày xưa, trở thành thương hành đệ nhất Vô Cực đại lục. Triệu Tuyết Côn nói. - Trưởng lão không tin ta sao? Dương Lỗi hỏi. - Không phải không tin, mà là không thể nào, nói thật cho ngươi biết, sở dĩ thương hành luân lạc tới tình trạng hôm nay là có hai nguyên nhân, thứ nhất bị đối thủ chèn ép, nhưng không phải trí mạng, chỉ có tác dụng phụ trợ, mà chân chính làm thương hành xuống dốc, là do nguyên nhân thứ hai. Triệu Tuyết Côn thoáng do dự nói. - Là nguyên nhân gì? - Thiếu hàng, khuyết thiếu hàng hóa. Triệu Tuyết Côn nói. - Khuyết thiếu hàng hoa, điều này sao có thể, cho tới nay Trường Phong thương hành luôn có ba bảo khố, thứ nhất là ngoại khố, tuy không có vật quý báu nhưng là vật tư trọng yếu của thương hành. Thứ hai là nội khố, đây là bảo khố chân chính của thương hành, một ít vật phẩm trọng yếu đặt ở đây, một khi cửa hàng xuất hiện tình huống đặc thù, vật tư có thể chống đỡ. Còn có một nguyên thủy khố, một khi nội khố cùng ngoại khố hoàn toàn tổn thất, cửa hàng bị vây trong nguy hiểm diệt vong, có thể dùng tới, thương hành tại Vô Cực đại lục sừng sững nhiều năm, tồn trữ cực kỳ kinh người, có bảo đảm như vậy trừ phi kẻ quản lý là ngu ngốc, bằng không tuyệt đối không xảy ra tình trạng này. Dương Lỗi nói. - Nói thì không sai, nhưng vấn đề xảy ra trong này, ngươi làm trưởng lão hẳn rõ ràng, ngoại khố cùng nội khố đều lưu thông, mà nguyên thủy khố đóng cửa, một khi nội khố cùng ngoại khố đóng cửa, như vậy thiếu vật tư lưu động, cả cửa hàng sẽ bị tê liệt, không thể tiến hành giao dịch bình thường, như vậy sẽ đả kích cho danh dự cùng tiền tài của thương hành thật lớn. Ngay mười lăm năm trước, nội khố cùng ngoại khố toàn bộ bị trộm, đồ vật không còn, mà nguyên thủy khố nằm trong trạng thái tử bế, không cách nào mở ra, điều này đối với thương hành mà nói là một đả kích trí mạng, hơn nữa còn bị các đại thương hành chèn ép, cho nên thương hành mới luân lạc tới tình trạng này. Nói tới đây Triệu Tuyết Côn chua xót không thôi. - Điều này sao có thể? Dương Lỗi giật mình nhìn Triệu Tuyết Côn, loại tình huống này làm sao có thể phát sinh, lúc ấy Trường Phong thương hành là thương hành thật lớn, thực lực vô cùng cường đại, người thủ vệ bảo khố đều là cao thủ tuyệt đỉnh, hơn nữa trận pháp cấm chế cơ quan phụ trợ, nếu muốn trộm bảo khố khó khăn tới bậc nào. - Nhưng sự tình đã xảy ra như vậy. Triệu Tuyết Côn nói. - Có nội quỷ? - Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, bởi vì chỉ có nội quỷ hơn nữa còn là người có quyền lực cực cao mới có thể làm được đến, ít nhất phải có cấp bậc trưởng lão, hơn nữa còn là trưởng lão hạch tâm. Triệu Tuyết Côn nói: - Nhưng sự tình không phải như thế, chúng ta cũng không xác định nên hạ quyết tâm điều tra, nhưng không phát hiện được vấn đề. - Không phải nguyên nhân này, lại vì nguyên nhân gì? Hơn nữa cho dù nội khố cùng ngoại khố bị trộm, nguyên thủy khố bị phong tỏa, nhưng cửa hàng còn có nhiều cường giả, muốn phát triển tuy rằng khó khăn, nhưng không phải không làm được, dù sao thanh danh cửa hàng vẫn còn, còn có mạng lưới tiêu thụ, chỉ cần chưa mất vẫn có thể chậm rãi gầy dựng lại. - Lúc ấy ngoại trừ ta ra, toàn bộ trưởng lão hạch tâm đều thần bí biến mất. Dương Lỗi nghe vậy mở to mắt: - Bọn hắn phản bội? Toàn bộ đều là nội quỷ? - Không, không rõ ràng lắm, nhưng về sau phát hiện bọn hắn đều chết hết, chết bên trong nội khố, mà rốt cục bọn hắn có phải nội quỷ hay không, cũng không thể tra được, tóm lại không hề có chút dấu vết điều tra. - Đã chết, còn chết trong nội khố, đây là chuyện gì xảy ra? Vì sao bọn hắn chết bên trong nội khố? Là chết như thế nào? Đây không có chút tin tức nào sao? Dương Lỗi càng nghe càng hiếu kỳ, nghe tin tức thật sự quỷ dị, hoặc là nói giống như chuyện hoang đường. - Không có, đều không có. Triệu Tuyết Côn lắc đầu. - Vậy những người khác đâu, những trưởng lão khác thế nào? Có phải trong số bọn hắn lại có người tác quái đây? Dương Lỗi hỏi.