Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
Chương 437 : Che Mắt
Mặc dù vẫn tò mò muốn biết bên trong chứa gì, nhưng Huyết Minh vẫn vô cùng quý trọng đem nó cất vào không gian. Dù sao đi nữa, nếu đây là vật mà A Tu La vương cảm thấy quý giá, thì khẳng định sẽ có thể dùng làm át chủ bài bảo mệnh của hắn rồi.
Cất xong, Huyết Minh mới nhìn qua Nam Cung Trường Hận. Sau đó, một sáng ý nảy sinh, hắn liền từ trong không gian lục lọi ra một sợi dây vải buộc tóc màu đen. Ngay khi hắn ta không để ý, liền vòng nó qua trước mắt hắn ta, buộc lại ở sau đầu.
Vết sẹo trên mắt được che đi, dung nhan thịnh thế của Nam Cung Trường Hận liền được phô bày ra hoàn toàn. Không hổ là nhi tử của lục giới đệ nhất mỹ nam cùng với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Dùng tay sờ lên mắt, đụng chạm tới một mảnh vải mềm. Nam Cung Trường Hận liền nghi hoặc ngoái đầu, trong tâm có chút rung động.
"Sau này Đại ca cứ che như vậy đi a, rất dễ nhìn."
"Dễ nhìn sao?" Nam Cung Trường Hận lẩm nhẩm lặp lại. Trên mặt giống như ẩn chứa tiếu dung ấm áp, kinh tâm động phách.
- ----------------------------
Lúc này, đám người Âu Dương Thụy cũng đã về tới Minh Nhật tông. Vừa đi tới cửa cổng, bọn họ đã chạm mặt Ôn Bác. Hắn ta lúc này vẫn giữ hình tượng cao nhân tuyệt thế, một cây phất trần, cao lãnh nhìn xem bọn họ:"Còn biết trở về?"
"Bá phụ, người muốn phạt bọn ta cũng không sao. Nhưng xin người trước cứu Huyết Minh đi." Trác Thiên Hạo trước hết liền quỳ xuống trước mặt Ôn Bác, dập đầu cầu xin hắn.
Cùng lúc đó, đám người Âu Dương Thụy cũng nhao nhao quỳ xuống, chắp tay hô:"Cầu Vãn Kiếm chân nhân cứu Tiểu sư thúc của chúng ta."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Liếc nhìn một vòng, đem thần sắc ngưng trọng trên mặt bọn họ thu vào mắt, Ôn Bác liền đạm thanh dò hỏi. Lúc này, Trác Thiên Hạo cũng đem mọi chuyện đầu đuôi ngọn ngành nói cho hắn ta biết.
Sau khi nghe xong, chân mày Ôn Bác liền không khỏi nhíu lại. Một lúc sau, mới trầm giọng nói:"Việc này ta không tự mình làm chủ được. Phải thông cáo cho Hàn Vĩ tiên tôn và Liễu tông chủ để cùng thương thảo."
Nói xong, Ôn Bác liền phất tay, sử dụng linh lực ngưng tụ ra Thiên Lý Kính, trong nháy mắt truyền âm cho Ân Như Tuyết và Liễu Chính.
Lúc này, trong Thính Trúc phong, Ân Như Tuyết vốn đang ngồi uống trà, vuốt ve phần bụng đã có chút nhô lên của mình. Nghe được truyền âm của Ôn Bác, ngay tức khắc, cánh tay nàng liền cứng đờ giữa không trung. Từ trên ghế đứng thẳng dậy.
Cùng lúc đó, âm thanh của Liễu Chính cũng từ bên ngoài núi truyền tới, tràn đầy cấp bách:"Sư thúc, không hay rồi!"
- ----------------------------
Không biết đám người Âu Dương Thụy đã trở về tìm kiếm viện trợ. Một ngày trôi qua, Huyết Minh vẫn vô cùng thảnh thơi đi tới thiện phòng, chuẩn bị lĩnh cơm cho Nam Cung Trường Hận.
Chỉ là, vừa bước vào phòng, hắn đã bắt gặp Nam Cung Trường Hận đứng đó. Đối phương giống như đang đợi hắn. Cũng không đợi hắn phản ứng lại thì đã bị hắn ta xách lên. Sau đó, tầm nhìn liền lập tức nâng đến một tầm cao mới, bởi vì lúc này, hắn ta đang đặt hắn ngồi ở trên vai!
Huyết Minh:????
"Ngươi quá chậm, vẫn là để ta tới." Bình tĩnh tường thuật, Nam Cung Trường Hận liền cõng Huyết Minh vượt qua đám tù nhân đang xếp hàng. Đi tới trước mặt trù sư phân phát cơm. Dọc đường cũng không có kẻ dám dị nghị.
Nhìn thấy người tới là Nam Cung Trường Hận, trù sư liền lập tức nghiêm túc hẳn. Nhưng khi bắt gặp có một hài tử xinh đẹp đang ngồi trên vai của hắn, bàn tay lão liền khẽ run, suýt chút nữa làm đổ hết chén đĩa.
"A Tu La vương, hôm nay Quỷ Thần đại nhân có gửi cho ngài huyết yến, Hoàng Thương ngư nấu Linh Hoa thảo,......"
Theo từng món ăn sa sỉ, giống như có lắp đặc hiệu không ngừng phát sáng được bày ra, hai mắt Huyết Minh liền nhìn thẳng. Mụ nó, đây là bữa ăn cho tù nhân sao? Có lẽ Thượng phàm thiên nhà giàu nhất cũng không ăn uống sa hoa như vậy đi?
Nam Cung Trường Hận nhíu mày, cũng chẳng thèm ngó tới những cao lương mỹ vị này, bình tĩnh phân phó:"Lấy phần ăn như cũ cho ta."
Trù sư thở dài, mặc dù đã sớm đoán được kết quả này, nhưng lão vẫn không nhịn được cảm khái. Đã mười mấy vạn năm trôi qua, Lăng Phàm ngày nào cũng sẽ gửi đủ loại món ăn quý hiếm cho Nam Cung Trường Hận. Chỉ là, hắn ta thà ăn cháo trắng rau dưa, chứ cũng chưa từng chạm vào bất cứ thứ gì mà Lăng Phàm đưa.
Thái độ kiên định này, khiến trù sư tự nhận không bằng.
Lão quen tay quen chân lấy hai phần ăn cho hai người bọn họ. Ngay khi sắp đưa ra đi, câu nói tiếp theo của Nam Cung Trường Hận lại khiến lão cả kinh đến rớt cằm.
"Ngươi muốn ăn những món này sao? Nếu muốn liền lấy đi."
Cái gì? Trù sư cảm thấy bản thân mình nhất định là nghe nhầm rồi. Mười vạn năm...hôm nay, Nam Cung Trường Hận thế mà lại thỏa hiệp, để cho một nam hài ăn thức ăn Lăng Phàm đưa!
Mà nghe Nam Cung Trường Hận hỏi, Huyết Minh cũng kinh ngạc không kém. Nhưng rất nhanh liền lắc đầu:"Không muốn. Ta chỉ muốn ăn rau dưa với Đại ca."
Thứ nhất, hắn không ăn thịt, cá. Cho nên, mấy món này khẳng định là vô duyên với hắn rồi.
Thứ hai, nhìn thái độ của Nam Cung Trường Hận, giống như là rất chán ghét những món ăn này. Lúc này đi ăn, nhìn thế nào cũng có cảm giác cố ý cùng hắn ta đối nghịch.
Nam Cung Trường Hận mỉm cười, xoa đầu Huyết Minh. Bởi vì có vải đen che mắt, cho nên, gương mặt của hắn liền hiếm khi hiện lên vẻ nhu hòa. Khiến những người xung quanh đều nhìn đến ngẩn ngơ. Lúc này mới phát hiện, thì ra A Tu La vương lại tuấn mỹ, hơn nữa còn có thể nhu hòa thế này.
**Đính chính, Đại ca thẳng, thẳng 100% luôn nha. Về sau còn có vợ + con luôn ấy, không có cong đâu.
Truyện khác cùng thể loại
400 chương
83 chương
5 chương
13 chương
30 chương
41 chương