Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 433 : Chủ quyền

Một ngày lại cứ thế trôi qua, như thường lệ, Huyết Minh lại thử liên hệ hệ thống, nhưng vẫn như cũ là không có hồi âm. Hắn tạm thời cũng không buồn rầu, chải chuốt một chút mái tóc liền đi xuống quảng trường chạy bộ. Theo lời của Công Tôn Lưu, thì mỗi ngày chạy bộ mười vòng liền sẽ được giảm hạn tù xuống một canh giờ. Mặc dù không nhiều, nhưng chí ít cũng khiến những tù nhân ở đây nhìn thấy hy vọng. Đương nhiên, ngoại trừ tù vô thời hạn ra. Về phần Huyết Minh, hắn chạy bộ cũng chỉ đơn thuần là giết thời gian giải sầu thôi. Chỉ là, vừa đặt chân xuống, Huyết Minh liền trùng hợp gặp được một người quen. Nói chi tiết hơn thì chính là đại ca trên danh nghĩa của hắn vừa mới nhận hôm qua. Huyết Minh vô cùng thoải mái đi đến bên cạnh đối phương, tùy ý hô:"Đại ca, thật là trùng hợp a. Không ngờ rằng ngươi cũng sẽ đến nơi này chạy bộ." Huyết Minh quả thật là có chút kinh ngạc, dù sao hắn biết rõ Nam Cung Trường Hận là tù nhân chung thân, hơn nữa còn là ngục bá của Thiên Khải tháp. Ấy vậy, đối phương không chỉ không lười biếng, mà còn có hứng thú xuống chạy bộ nữa a. Chỉ là, câu nói kế tiếp của đối phương lại khiến Huyết Minh bất ngờ. "Đang đợi ngươi." "Đợi ta?" Nếu không phải thần sắc nghiêm túc trên mặt Nam Cung Trường Hận vẫn còn giữ nguyên, thì Huyết Minh có lẽ cũng cho rằng bản thân mình đã nghe lầm rồi. Hung thần này cư nhiên lại đang đợi hắn? Phảng phất không vừa lòng với phản ứng của Huyết Minh, Nam Cung Trường Hận liền nhíu mày. Cũng không để ý hắn nữa, bắt đầu xuất phát. Thấy thế, Huyết Minh cũng hồi thần, đôi chân ngắn ngủn đuổi theo sau lưng hắn. Vừa đi còn vừa trò chuyện:"Đại ca, ngươi tại sao lại phải đợi ta a?" "Ngươi không phải nói muốn làm tiểu đệ của ta sao?" Nam Cung Trường Hận bất động thanh sắc đáp. Nghe vậy, Huyết Minh liền bừng tỉnh đại ngộ. Ý tứ trong lời nói của đối phương chính là...tiếp nhận thân phận tiểu đệ của hắn rồi? Kỳ thực, cũng không trách Huyết Minh chân chó được. Nghĩ kĩ một chút, đối phương được mệnh danh là "Chân Thần bên dưới đệ nhất nhân" a. Làm đại ca của hắn, cũng xem như miễn cưỡng đạt được tiêu chí...đi? Hơn nữa, đối phương còn có vô tận thọ nguyên, thọ cùng trời đất, chỉ cần không phải tìm đường chết thì khẳng định sẽ không chết được. Làm huynh đệ của hắn, thì có thể thề thốt "không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm". Khi đó có thể mượn nhờ phúc của đối phương sống thêm vài vạn năm cũng không chừng. Dù sao, với thực lực này của Nam Cung Trường Hận, kẻ có thể giết được hắn cũng sẽ không vượt quá một bàn tay. Chạy chạy, rất nhanh, Huyết Minh đã chạy được bảy vòng sân. Nhưng đồng thời, hắn cũng đã mệt thành cẩu, mồ hôi đầy đầu, tốc độ dần dần chậm lại. Bởi vì hiện tại, cơ thể của hắn cũng chỉ là một hài tử mà thôi. "Đại ca, ngươi đi trước đi, ta chậm rãi đuổi theo sau." Huyết Minh lắc lắc đuôi tóc cột cao của mình, tri kỷ nói với Nam Cung Trường Hận. Lúc này, sắc mặt Nam Cung Trường Hận vẫn vô cùng nhẹ nhõm, hơi không gấp, mặt không đỏ. Nghe Huyết Minh nói, hắn liền gật gật đầu. Sau đó, dưới ánh mắt khó tin của Huyết Minh, hắn cũng tăng nhanh cước lực, tốc độ so với ban đầu còn phải nhanh hơn. "....................." Cho nên nói, cái tên này từ đầu tới giờ vẫn đang cố chạy chậm để đợi mình? Thế chẳng phải bản thân là đang níu chân sau của hắn sao? Huyết Minh tức giận đến thở hổn hển, lập tức đuổi theo Nam Cung Trường Hận. Chỉ là, đợi khi chạy đủ mười vòng, thì hắn đã sớm mất dấu hắn ta. Đối phương cũng không có đứng đợi hắn, mà đã trở về tầng 9 từ lâu. Huyết Minh:..................... - ---------------------------- Thoắt cái, thời gian đã rơi vào giữa trưa. Hôm nay, Huyết Minh vẫn phải đứng một buổi trời đợi lĩnh cơm. Mặc dù hôm qua hắn giết chết Hùng ca, để đám người kiêng kị. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không quá mức kinh sợ. Vẫn là một chén cháo trắng, một đĩa dưa muối, nhưng hôm nay Huyết Minh đã được nhiều thêm một cái màn thầu. Hắn vừa ôm lấy mâm đi tới, thì Đả Hổ đã giơ tay ra hiệu cho hắn. Hôm nay, bọn họ cũng không dám lại gây hấn với hắn nữa, mà còn chủ động giành chỗ dùm. Chỉ là, ngay khi Huyết Minh sắp rồi xuống, thì lạch cạch một tiếng. Nam Cung Trường Hận đã đem khay gỗ của mình đặt mạnh xuống bàn. Hữu ý vô tình ngoái đầu hướng Huyết Minh, ý tứ vô cùng rõ ràng. Thấy Huyết Minh đứng ngây ra thật lâu, ba người Đả Hổ liền nghi hoặc nhìn sang. Chỉ thấy, hắn cũng không ngồi xuống, mà bỗng dưng lại xoay người đi thẳng hướng cuối nhà ăn. Sau đó lại vân đạm phong khinh đặt mâm xuống trước mặt Nam Cung Trường Hận. "Đại ca." Dù Nam Cung Trường Hận không trả lời. Nhưng Huyết Minh cũng không cảm thấy e ngại gì cả. Bởi vì vài lần tiếp xúc, hắn đã nắm được đại khái tính cách hỉ nộ vô thường, tương đối trầm lặng của đối phương rồi. Lần này, Huyết Minh đã hữu tâm để ý hơn rất nhiều, phát giác được ánh mắt của mọi người trong nhà ăn khi nhìn thấy hắn ngồi ăn chung với Nam Cung Trường Hận. Mà nhờ đó, hắn giống như cũng đã hiểu được ý muốn của đối phương khi để hắn sang đây. Đại khái chính là đánh dấu chủ quyền, để bọn họ biết Huyết Minh hắn chính là tiểu đệ của hắn ta. Để bọn họ có thể tự lượng sức mình, đừng gây phiền phức cho hắn. Có thể xem như là một dạng bảo kê. Bình tĩnh thu hồi ánh mắt, Huyết Minh lại đặt sự chú ý của mình lên trên khay cơm của Nam Cung Trường Hận. Đồ ăn bên trên cũng không sang quý như Huyết Minh tưởng tượng, một bát cơm, vài cái màn thầu, cùng một đĩa thịt không lớn không nhỏ. Giáo dưỡng ăn cơm không được nói chuyện, khiến không khí trên bàn cơm vô cùng yên tĩnh. Ngay khi miệng nhỏ của Huyết Minh gặm xong cái màn thầu trong đĩa của mình, thì một bàn tay đã vươn tới, đặt thêm một cái màn thầu vào trong khay của hắn. "Ăn." Nam Cung Trường Hận không ngẩng đầu, lời ít ý nhiều nói.