"Ngươi nói xem có phiền phức hay không a. Nữ nhân Liễu Ninh Anh đó nhất định là có bệnh. Ba ngày, năm ngày liền hướng chỗ ở của ta chạy. Còn đưa cho ta một đống đồ vật rác rưởi như thế này. Nếu không phải nàng ta là nữ nhi của tông chủ, thì ta đã sớm đem nàng đuổi đi từ lâu rồi. Nào có thì giờ ứng phó nàng kia chứ." Phó Tử Tranh bắt đầu lẩm bẩm phàn nàn. Sau đó, mới chuyển di tầm mắt nhìn xuống Trần Tĩnh, chán nản thở dài:"Aizz, ngươi nhất định là không hiểu được cảm giác suốt ngày bị một nữ nhân đeo bám là có bao nhiêu buồn nôn đâu. Dù sao, ta không giống ngươi, ta không thích nữ nhân." Nghe thấy nữ tử tựa như bạch nguyệt quang trong lòng của mình lại bị đối phương nói đến không đáng một đồng, Trần Tĩnh ngay lập tức liền giận. Nhưng càng nhiều hơn lại chính là khổ sở. Bản thân yêu nàng lâu như vậy, nàng thế mà lại đi yêu một nam nhân khác, hơn hết, nam nhân này căn bản cũng không yêu nàng, chỉ xem nàng như trò cười mà thôi... "Ngươi rốt cuộc là ai...Ta và ngươi có thù oán gì..." Trần Tĩnh ngước mắt, trầm giọng hỏi. Đây cũng là điều mà gã rất muốn biết. Thế nhưng, đối với sự chất vấn của gã, Phó Tử Tranh lại chỉ hơi ngã đầu sang một bên, giống như đang tự hỏi gì đó. Một lúc sau, khi suy nghĩ kỹ đáp án rồi, y mới lắc đầu nói:"Ta và ngươi giống như cũng không có thù oán gì a. Chỉ là ta nhìn ngươi không vừa mắt, hơn nữa trong lòng khó chịu, nên liền tới tâm sự với ngươi thôi." Ngay lập tức, Trần Tĩnh liền cảm thấy, đối phương nhất định là đang viện cớ qua loa mình. Vốn dĩ, gã còn muốn tức giận mắng một tiếng. Nhưng lúc này, linh quang khẽ động, gã rốt cuộc cũng nhớ ra kẻ này là ai! Đây chẳng phải chính là tên đệ tử đứng ra làm nhân chứng cho Từ Huyết Minh ban nãy hay sao? Chẳng lẽ là Từ Huyết Minh sai phái y tới để chọc giận gã? Suy đoán này chỉ vừa mới nhoáng lên, liền đã lập tức bị Trần Tĩnh dập tắt. Mặc dù gã rất chán ghét Từ Huyết Minh, nhưng có một số chuyện gã vẫn không thể không thừa nhận. Từ Huyết Minh làm người quả thật là vô cùng liêm khiết, công chính, nhất định sẽ không dùng loại thủ đoạn đê hèn này đến nhục nhã gã. Cho nên, chỉ có thể là do kẻ này chủ động đi làm. Bỗng dưng...Trong đầu Trần Tĩnh liền lóe lên một suy nghĩ. Ban nãy, kẻ này giống như nói bản thân không thích nữ nhân. Nếu thật vậy, kia chẳng phải... "Ngươi thích Từ Huyết Minh?" Trần Tĩnh không dám tưởng tượng nổi mà ngẩng đầu. Mặc dù ở tu tiên giới, nam nam kết làm đạo lữ cũng không thiếu. Nhưng nếu thật sự xảy ra ở trước mặt mình, thì vẫn rất khó chấp nhận a. Trần Tĩnh vừa bật thốt lên, lông mày Phó Tử Tranh liền chau lại thành hình chữ xuyên (川), giống như không mấy tán đồng loại thuyết pháp này. Bất tri bất giác nhớ tới vẻ mặt bạch liên hoa kia của Huyết Minh, y liền hừ lạnh một tiếng. Chậm rãi đứng dậy, đạp mạnh chân lên mặt của Trần Tĩnh, khiến mặt gã áp sát vào trên đất. "Ta? Ta lại có thể thích cái tên thánh mẫu ngu xuẩn đó hay sao a? Đầu óc của ta cũng không có nước vào, ta chán ghét hắn còn không kịp nữa là. Ngươi tốt nhất đừng nên nói bừa, cẩn thận ta rút bỏ đầu lưỡi của ngươi." Trên mặt đau đớn, nhưng Trần Tĩnh cũng không có cầu xin tha thứ, trái lại lại vô cùng hưng phấn. Bởi vì gã dám chắc, lời phủ định của đối phương đều là đang tự lừa mình dối người, không muốn chấp nhận sự thật là bản thân yêu thích Từ Huyết Minh mà thôi. Cho nên, Trần Tĩnh lập tức liền cười phá lên, hàm răng chằn chịt tơ máu, trong mắt hiện ra điên cuồng cùng châm chọc. "Ha ha...Dù ngươi giết ta thì đã thế nào? Ta nói cho ngươi biết, ta không lấy được tình yêu của Anh Anh. Thì ngươi cũng đừng hòng có được Từ Huyết Minh. Ha ha..." "Hắn đã chú định là nhân thượng nhân, còn ngươi chỉ là một kẻ ti tiện mà thôi. Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thể chiếm được dù chỉ là một ánh mắt của hắn. Tình cảm của ngươi sẽ chỉ khiến hắn cảm thấy ghê tởm, buồn nôn, hắn sẽ chán ghét ngươi. Mà tình yêu của ngươi sẽ giống như rác rưởi đồng dạng, bị thế nhân phỉ nhổ...Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cưới vợ sinh con...Hahaha..." Nghe thấy lời chế nhạo của Trần Tĩnh, vẻ mặt Phó Tử Tranh tức khắc liền trầm xuống. Bất tri bất giác cười lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường nhìn xem gã, giống như bản thân căn bản cũng không để tâm lời nói của gã. Chỉ là, bàn tay theo bản năng siết chặt đến trắng bệch, cùng với bả vai đang run lên vì tức giận kia đã hoàn toàn bán đứng sự thờ ơ cố biểu hiện ra ngoài của y. Ánh mắt Phó Tử Tranh biến lạnh, không chút cảm tình nhìn chằm chằm vào Trần Tĩnh. Bỗng dưng, y lại từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình nhỏ, lập tức gỡ ra nút chặn của nó. Theo sau đó, lại đem bình nhỏ trút ngược vào lòng bàn tay của mình. Lúc này, chỉ thấy trong lòng bàn tay của Phó Tử Tranh đã nhiều ra một con tiểu trùng to bằng đầu ngón út, tròn vo như một viên cờ vây. Ngoại hình của nó vô cùng quái lạ, toàn thân trắng nõn như ngọc đúc, nhưng lại xen kẽ những hoa văn đỏ tươi, kéo dài như tơ hồng. Mà bên trong những sợi chỉ đỏ này, lại giống như có máu tươi đang lưu chuyển. "Thứ này ta vốn còn định thử nghiệm lại một chút, xem thử hiệu quả như thế nào rồi mới đem ra sử dụng. Nhưng hôm nay, nếu đã gặp ngươi rồi, vậy liền dùng lên người ngươi đi." Phó Tử Tranh vừa nói xong, liền đã gấp không chờ được đem đầu tiểu trùng này phóng hướng mi tâm của Trần Tĩnh. Lúc này, hai mắt Trần Tĩnh không khỏi mở lớn, vô cùng hoảng sợ trước "tà thuật" quái dị mà thiếu niên này làm ra. Bởi vì gã cảm nhận được, con tiểu trùng đó đang xuyên qua da thịt, chui vào trong đầu của mình! Khủng hoảng, sợ hãi, kinh hoàng,...gần như khiến tâm tính Trần Tĩnh sắp hỏng mất. Nhưng ngay sau đó, dưới sự điều khiển của Phó Tử Tranh, hai mắt Trần Tĩnh liền đột ngột mất đi sắc thái. Thấy vậy, trên mặt Phó Tử Tranh mới hiện lên nét mừng. Tiếp tục thử nghiệm hiệu quả. "Ngươi tên gì?" "Mời chủ nhân ban tên." "Trách nhiệm của ngươi là gì?" "Vì chủ nhân lên núi đao, xuống biển lửa, cho đến thịt nát xương tan." **Huyết Minh: Bảo ghét mình, rồi lại giết cả nhà đứa hại mình, này mà là ghét mình sao? Đấy là bạn yêu mình rồi... **Đại tỷ còn "ghét" A Minh một khoảng thời gian nữa rồi mới nhận ra là mình thích ai kia nha. Ta đang lấy ghế ngồi chờ Đại tỷ bị đánh mặt... ◐.̃◐