"Từ Huyết Minh, ngươi ra đây cho ta!" Một âm thanh trung tính gào to vang lên, khiến Huyết Minh và đám người đồng loạt dừng tay, theo bản năng nhìn sang, quảng trường trong tức khắc liền im bặt. Chỉ thấy, một nam nhân trung niên tràn đầy giận dữ đang lôi kéo một nữ tử đi vào. Nữ tử này tuổi chừng 20, dung mạo thượng giai mang theo nét vũ mị. Theo hoa văn trường kiếm trên y phục đến xem, nàng ta là đệ tử hạch tâm của Vạn Kiếm tông. "Nguyễn Xuân sư tỷ?" "Tham kiến Nguyễn chấp sự." "..............." Nhìn thấy người tới, đám đệ tử cấp thấp liền lập tức bái chào. Trong mắt mang theo nghi hoặc cùng tò mò. Chẳng hiểu vì sao Nguyễn chấp sự lại nổi giận đến vậy, gọi thẳng cả tên họ của Tiểu cung chủ. Nguyễn Sâm muốn cũng chính là loại trạng thái này. Nên khi biết Huyết Minh đang dự sinh thần của Trọng Lâu, lão liền không chút do dự đi tới. Cố ý đem chuyện này xé to ra, để cho mọi người đều biết. Thế nhưng, Nguyễn Sâm chung quy vẫn chưa cân nhắc đến cảm nhận của chủ nhân bữa tiệc này... Tiệc sinh thần đang vui vẻ lại bị người cắt ngang. Không những thế, đối phương còn ở tại chỗ hô to gọi nhỏ, không chút nể mặt mình, khiến sắc mặt Trọng Lâu trong nháy mắt liền tối tăm. Nhưng vẫn gáng miễn cưỡng cười hỏi:"Nguyễn chấp sự, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói a. Đừng làm mất hòa khí." Thế nhưng, Nguyễn Sâm từ đầu tới cuối đều đang chỉa mũi nhọn vào trên người Huyết Minh, căn bản là không chú ý tới cậu. Lão nhìn thoáng qua đám người, nhanh chóng tìm được vị trí của Huyết Minh, không chút chậm trễ lôi kéo Nguyễn Xuân đi qua. "Từ Huyết Minh, ngươi tốt nhất phải xử lý chuyện này rõ ràng cho ta. Nếu không, dù cho ngươi có là đệ tử chân truyền của Hàn Vĩ tiên tôn đi nữa. Ta cũng nhất quyết không tha cho ngươi!" "Nguyễn chấp sự, ngươi có ý gì?" Bị người chỉ vào mặt kêu gào, Huyết Minh cũng lập tức rời khỏi chỗ ngồi. Không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng đối diện với Nguyễn Sâm. Trên mặt hiện ra mờ mịt. Quả nhiên lại là thật! Có kẻ đang ở trong tối hãm hại hắn! Biểu tình khó hiểu của Huyết Minh cũng nằm trong dự tính của Nguyễn Sâm. Cho nên, lão liền không hoảng không hốt đáp trả lại. Lạnh giọng châm chọc:"Ta có ý gì ngươi chẳng lẽ không biết hay sao? Giả vờ giả vịt, dám làm mà không dám nhận." Huyết Minh vẫn ngơ ngác với sự chất vấn của Nguyễn Sâm. Xung quanh, đám trưởng lão và đệ tử cũng đã tụ tập tới, bắt đầu theo dõi kỳ biến. Không những vậy, từ xa cũng có không ít đệ tử nghe tin mà tới gần. Dù sao, bát quái của đệ nhất thiên tài, ai mà không muốn tận mắt chứng kiến kia chứ? "Nguyễn chấp sự, ta..." "Nguyễn Sâm! Ngươi nói ai giả vờ giả vịt, dám làm không dám nhận?" Bỗng dưng, một tiếng quát lớn lại cắt ngang lời tự bạch của Huyết Minh. Đệ tử vây xem vừa nghe đến âm thanh này liền lập tức nhao nhao tránh đường. Để đối phương đi vào trong. Âu Dương Thụy vốn là đang tắm rửa. Sau khi nghe được lời bẩm báo của tên đệ tử truyền tin rằng Huyết Minh đang gặp phải phiền phức. Hắn liền lấy tốc độ nhanh nhất đi đến đây. Vừa tới liền gặp phải tình cảnh Huyết Minh "yếu ớt bất lực" cùng Nguyễn Sâm "hùng hổ doạ người". Lửa giận trong nháy mắt liền cuộn trào, khiến sắc mặt hắn còn lạnh hơn cả Nguyễn Sâm. Bởi vì quá mức vội vã, Âu Dương Thụy chỉ kịp mặc vào trung y, khoác hờ một chiếc áo choàng. Ngay cả tóc cũng không kịp lau khô liền đã lên đường. Bộ dạng lôi thôi khác với ngày thường này của hắn khiến đám đệ tử ở đây không khỏi ghé mắt lấy làm lạ. "Ta còn tưởng là ai. Thì ra là Âu Dương tiểu bá vương..." Biết trước với mức độ thân thiết giữa Huyết Minh và Âu Dương Thụy, thì Âu Dương Thụy nhất định sẽ tới thay hắn đứng đài. Nên Nguyễn Sâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mở miệng liền trào phúng. "Ngươi đến cũng rất đúng lúc. Thế thì ta cũng không tiếp tục nói bóng nói gió với kẻ này nữa. Mong "Đại sư huynh" đây có thể giúp ta giải quyết, chuyện này rốt cuộc là phải tính thế nào!" Nguyễn Sâm nói chuyện hùng hồn, khí thế bức người. Dắt theo Nguyễn Xuân bước về trước một bước, mang theo tức giận chỉ vào người nàng:"Chư vị có lẽ đều biết, nữ nhi của ta chính là mỹ nhân nổi tiếng nhất nhì trong cùng thế hệ. Không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn ái mộ, mong muốn thú nàng làm vợ." "Ấy vậy mà, nữ nhi của ta trong lúc nhất thời, bị Từ Huyết Minh dùng hoa ngôn xảo ngữ cấp lừa đi phương tâm. Mà ở tối hôm qua, hắn lại...đối nàng làm điều xằng bậy, bá vương ngạnh thượng cung!" ( bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian.) "Nguyễn Sâm ta mặc dù bối cảnh không tốt, thân phận không cao, nhưng đồng thời cũng không có thói quen nuốt quả đắng vào bụng. Cho nên, dù khuê nữ đã ngăn cản hết mực, nhưng ta cũng phải thay nàng đòi lại công đạo. Để kẻ này phải đối nàng phụ trách, tam sinh lục mối cưới nàng vi thê. Dù sao, nữ nhi của ta trở thành chính thê của hắn cũng xem như là môn đăng hộ đối, trời sinh một đôi!" Lời nói của Nguyễn Sâm vừa dứt, bốn phía liền xôn xao lên, người người bắt đầu chuyển dời tầm mắt qua lại giữa Huyết Minh và Nguyễn Xuân. Không biết đâu là thật đâu là giả. Nhưng số đông người vẫn là không tin...Đặc biệt là nữ đệ tử. Mà Âu Dương Thụy khi nghe xong lời tố cáo của Nguyễn Sâm, đầu tiên là sững sờ, không tin vào lỗ tai của mình. Sau đó, mới không chút kiêng nể ôm bụng cười to, tràn đầy chế nhạo:"Ha hả, ngươi nói cái gì? A Minh nhà ta lại đi cưỡng bức khuê nữ của ngươi?" "Sao ngươi không để nữ nhi của ngươi tự soi mình trong nước tiểu thử xem, xem thử nàng ta là mặt hàng gì. Muốn thiên phú không có thiên phú, muốn thân hình không có thân hình, muốn mặt không có mặt, còn lớn hơn A Minh 3 tuổi. Quan trọng nhất là, nàng ta có đẹp bằng A Minh sao?" "Đừng nói chỉ bằng nàng ta. Cho dù là Mã Tư Nhã hay Lam Ly đi nữa, cũng còn chưa dám mở miệng nói bản thân xứng với A Minh đâu." **Cảm ơn BạoDâmThần đã ủng hộ cho ta. **Các ngươi cho rằng mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy? Chỉ cần A Minh nói hai ba câu liền xong rồi? Nô nô, các ngươi sai a. Chuyện sẽ còn gay cấn hơn nữa kìa...