"Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ A Lan...cũng là bị ngươi giết?" Mặc dù không biết A Lan là ai. Nhưng Huyết Minh vẫn thản nhiên thừa nhận, miễn sao Sát Vô Quan cảm thấy đau khổ là được rồi a. Vác nồi liền vác nồi đi:"Đúng vậy. Không ngờ rằng ngươi ngu xuẩn đến vậy, đến tận bây giờ mới biết ra mọi chuyện..." Nghe Huyết Minh chính miệng xác định, Sát Vô Quan không khống chế nổi, lửa giận công tâm mà phun ra một ngụm tinh huyết. Linh lực trong người bắt đầu tán loạn, ngay cả Bảo khí trong tay cũng rung lên, khó bề điều khiển. Thê tử của ông, cư nhiên lại thật bị kẻ này giết hại! Lúc đó, ông đã cảm thấy cái chết của nàng vô cùng khả nghi. Nhưng không ngờ rằng, kết quả lại là vậy... "Oan nghiệt, oan nghiệt a..." Không màng lôi điện phá tan kết giới bảo hộ, đánh vào trên thân mình làm da tróc thịt bong. Sát Vô Quan đầu tóc tán loạn, bắt đầu thê lương gào thét. Máu từ đỉnh đầu và khóe miệng chảy xuống, khiến ông giống như xác chết vùng dậy. Nào còn phong thái ung dung của trước kia. Nếu nói, biết tin nữ nhi duy nhất chết, Sát Vô Quan mặc dù đau khổ, nhưng thủy chung vẫn là có thể giữ được tỉnh táo. Thì cái chết của thê tử A Lan, chính là nỗi cắn rứt trong lòng ông a. Bởi vì địa vị của A Lan, xa xa dẫn trước sinh mệnh của chính bản thân ông! Ông có thể cố gắng chống đỡ, sống đến tận giờ, đều là vì tìm ra nguyên nhân chân thật dẫn đến việc nàng tử vong. Nhưng không ngờ rằng, hung thủ lại chính là kẻ có liên quan đến thảm án diệt môn năm đó mà lão đã làm ra. Nhân quả tuần hoàn, nào có ai lường trước được... Rốt cuộc, Sát Vô Quan vẫn là chết. Bị lôi đình oanh đỉnh thành tro bụi, một đời oanh liệt, kết cuộc vẫn phải hóa thành một bãi cát vàng mà thôi. Bí cảnh tan vỡ, những tu sĩ trong bí cảnh đều bị truyền tống ra ngoài. Trong đó, có cả bản thân Huyết Minh. [ Nhiệm vụ ẩn giấu, tiến độ hoàn thành: 1/5 ] [ Đinh, khen thưởng ký chủ: Một món Thánh khí ma tộc bất kỳ.] Thiên tối đen như mực, mưa lớn cuồn cuộn không dứt. Huyết Minh là bị truyền tống đến dưới một tán đại thụ, có phần giống với hoa lê. Chỉ là, mùa đông sắp đến, cũng không phải là mùa hoa nở. Nên cành lá xơ xác, lộ ra một cỗ tiêu điều. "Viêm Lăng." Thiếu niên đi tới, cầm lấy dù giấy, che trên đỉnh đầu. Hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, cũng không ướt đến xiêm y. Thiếu niên đi đến bên cạnh Huyết Minh, cùng hắn đứng dưới tán cây, giúp hắn che chắn gió lạnh. "Của ngươi." Trác Thiên Hạo đem mười cái Lưu Ly quả đều lấy ra, đưa đến trước mặt Huyết Minh. Trong bóng tối, ánh mắt của hắn lại phá lệ có thần, sáng lấp lánh, tựa như tinh thần trên cao. Huyết Minh cúi đầu, không nói lời nào. Tiếp nhận Lưu Ly quả trong tay của Trác Thiên Hạo. Hắn chú ý đến sắc mặt tái nhợt do trọng thương của thiếu niên, nên cuối cùng vẫn để lại một quả cho y. Cầm lấy Lưu Ly quả, Trác Thiên Hạo không khỏi sững sờ, đờ đẫn nhìn xem Huyết Minh. Nhưng không để Trác Thiên Hạo nói thêm lời nào, Huyết Minh đã trực tiếp đi thẳng, bước ra khỏi tán cây, khiến hắn ta không khỏi khôi phục thần trí. Lập tức đuổi theo, bung dù cho hắn. Gió lạnh lất phất mang theo hơi ẩm. Giày đạp vào trong vũng nước, phát ra tiếng vang chói tai. Một đường, Trác Thiên Hạo giống như có rất nhiều chuyện để nói, không ngừng lải nhải bên tai Huyết Minh. Nhưng từ đầu đến cuối, Huyết Minh đều không đáp lại nửa lời. Có lẽ cảm thấy lúng túng, nói một lúc, Trác Thiên Hạo rốt cuộc cũng im bặt. Không khí tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng mưa, liền không còn nghe được gì nữa. Giây lát sau, Huyết Minh mới lãnh tĩnh trần thuật:"Lát nữa, ta sẽ rời khỏi." "Ngươi muốn đi đâu?" Trác Thiên Hạo đáp lại trong tích tắc, lập tức ngẩng đầu nhìn Huyết Minh. Mặc dù đã đoán trước được lời này. Nhưng lúc chính tai nghe vào, hắn vẫn cảm thấy, lời này vì sao lại chói tai đến vậy. "Đến nơi mà ta nên đến." Nhàn nhạt đáp lời, bầu không khí lại trở nên ngưng kết. Rốt cuộc, Trác Thiên Hạo vẫn là thở dài, âm thanh khô khốc hỏi:"Ngươi, thật không buông xuống được sao?" "Bọn họ giết phụ mẫu ta." "Ngươi nên hỏi, biết ta còn sống, liệu bọn họ có thể buông xuống được sao?" Trên thế gian, có một số chuyện đã được chú định sẵn, chính là không chết không thôi. Lời này của Huyết Minh, khiến Trác Thiên Hạo nhất thời á khẩu không trả lời được. Hắn không có lập trường, cũng không có thân phận đến ngăn cản Huyết Minh. Cho đến khi sắp đi đến khách điếm, Trác Thiên Hạo mới thấp giọng nói. Âm thanh quá nhỏ, hòa vào trong tiếng mưa:"Nếu một ngày, ngươi và Minh Nhật tông đứng đối lập với nhau. Làm ơn...trước dùng một kiếm, tự tay giết chết ta..." "............" "Tốt." Một chữ "tốt" bình đạm, lại khiến Trác Thiên Hạo cảm thấy sóng mũi cay xè. Hắn miễn cưỡng cười cười, âm thanh có phần khản đặc, nói:"Một ngày nào đó, khi trả hết thù hận rồi, ta mong ngươi có thể buông tha..." Buông tha cho Minh Nhật tông? Chúng sinh trong thiên hạ? Hay Ôn Bác, Ôn Văn? Huyết Minh nhướng mày nghĩ đến. Nào ngờ, Trác Thiên Hạo lại bồi thêm:"Buông tha...cho chính ngươi." Ngươi quá mệt mỏi, cũng quá đau khổ. Buông tha cho chính mình? Lần đầu tiên nghe thấy loại thuyết pháp này, Huyết Minh không khỏi sửng sốt. Ngay cả biện pháp ứng đối cũng chưa nghĩ ra được. Cho đến khi đi đến trước ngỏ hẻm, đường vào khách điếm. Huyết Minh mới bị Trác Thiên Hạo điểm tỉnh. Trác Thiên Hạo đem dù nhét vào trong tay Huyết Minh, để hắn tự che lấy. Bản thân lại xoay lưng, khiến Huyết Minh không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt. "Còn sẽ gặp lại sao?" Hỏi ra một câu này, đáy lòng Trác Thiên Hạo vẫn là ôm ấp chờ mong. Nhưng rốt cuộc, thời gian trôi qua, hắn vẫn không chờ đến được đáp án mà mình muốn nghe. Không biết vì sao, Trác Thiên Hạo lại có cảm giác, bản thân có điểm lạnh. Đôi mắt hơi nóng, có lẽ do gió lớn ùa vào. Hắn không khống chế được mà mỉm cười chua xót, mang theo đôi chút tự giễu. Cứ vậy, từng bước một, đạp lên mưa mà đi. Bóng lưng thẳng tắp, nhưng bước chân lại loạng choạng. "Sẽ." Một tiếng đáp rất nhẹ, nhẹ đến giống như ảo giác, vừa vang lên, liền bị nước mưa cuốn trôi, hắc ám thôn phệ. "Lạch cạch" Dù giấy bị chủ nhân của nó không chút lưu tình vứt sang một bên. Huyết Minh cứ đứng đó, ngẩng mặt nhìn trời, ánh mắt dần dần nhắm lại. Bỗng chợt, hắn lại cảm thấy vô cùng mờ mịt. Dù giấy không lớn, hai nam nhân đứng chung một chỗ, lộ ra vô cùng chật hẹp. Ban nãy, hắn nhìn thấy vai trái của đối phương ướt đẫm. Mà cả người của hắn, đều khô ráo không dính một giọt nước. Thiếu niên này, giành trọn cả chiếc ô để che mưa cho hắn. Mà bản thân, lại bị mưa lạnh xối qua. **Cảm ơn Leoaby, Thienthien1997 và đệ đệ thân mến của ta đã ủng hộ cho ta. Dù đệ không dùng app nữa, nhưng mong đệ vẫn luôn ủng hộ truyện. Tỷ sẽ nhớ đệ rất nhiều.( TДT)( TДT)( TДT)