"Ha ha, ngươi đừng lo a. Ta đã luyện thành bất tử, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì." Có phần chột dạ cười cười, Lăng Phàm liền tự mình đa tình giải thích. Cũng không có phủ nhận bản thân tới đây là để gây sự. Nghe thấy câu trả lời của Lăng Phàm, nam nhân chỉ trầm mặc, không nói một lời. Ngay khi Lăng Phàm cảm thấy da mặt đều có chút căng ra, thì nam nhân mới động. Hắn thô bạo đem hắc sắc trường bào từ trên người Lăng Phàm kéo xuống, trực tiếp bạo nộ:"Ngươi có thể bất tử được, nhưng bộ trường bào này của ta thì không a!!!" Đúng vậy, bộ trường bào này là Lăng Phàm trộm tới từ trên người nam nhân, bởi vì cảm thấy mặc vào tương đối bức khí. Mà việc làm không biết xấu hổ này của Lăng Phàm, cũng khiến nam nhân tức đến bốc khói. "Ai nha nha, tiểu đồ nhi, vi sư nuôi ngươi lâu như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao a. Hiện tại vi sư tuổi tác đã lớn, xương cốt cũng trật trẹo hết rồi. Ngươi liền muốn bỏ quên vi sư hay sao, ngay cả một cái trường bào cũng tính toán rõ như vậy..." Vừa nói, Lăng Phàm còn vừa xoa xoa lưng của mình, nhăn nhó than thở. Một bộ đau lòng gần chết, lên án nhìn nam nhân. Thế nhưng, nghe thấy mấy lời xảo trá này của Lăng Phàm. Nam nhân không khỏi tức giận mắng, tâm tính luôn cố gắng giữ vững cũng có chút không nhịn được:"Cho nên đó là lý do mà ngươi đem một nửa bảo khố của Quỷ giới đều dọn đi hay sao a?!! Lăng Phàm, ngươi còn mặt mũi để nói mình già hay sao? Sao lúc ngươi đem Tiên thạch đi dạo kỹ viện lại không nói như vậy!!?" "Chậc...Từng tức giận a đồ nhi, chuyện đã qua liền để cho nó qua đi. Nếu không...ngươi lại cho ta một ít Tiên thạch..." Không chút xấu hổ vuốt vuốt chóp mũi, Lăng Phàm liền mặt dày mày dạn dán lên tới. Dù sao, nuôi đồ nhi lớn đến như vậy rồi, muốn một chút lợi tức cũng không sai...đi? "Không có, một viên cũng sẽ không cho ngươi." Nam nhân lạnh lùng thốt. Cũng không lại liếc mắt tới Lăng Phàm, liền xoay người rời đi. Cảm nhận không đến khí tức của nam nhân nữa. Lăng Phàm liền bắt đầu bạo phát, nổi giận đùng đùng dậm mấy cái ở trên đất. Bắt đầu lầm bầm mắng, nhưng cũng không dám nói quá lớn:"Xú tiểu tử, đúng là cái quỷ keo kiệt a. Ngươi vốn là thích nam nhân, còn cần dành dụm tiền cưới nàng dâu hay sao..." "Thấy ngươi đáng thương chạy đến tận nơi này tìm người ta. Vốn còn định nói cho ngươi biết, nhưng ai bảo ngươi là cái nghiệt đồ như vậy a. Đáng đời ngươi, cả đời quang côn đi..." Phát tiết một đợt, Lăng Phàm mới thở phì phò xé rách hư không. Khí tức trong nháy mắt liền biến khỏi Thương Lang đại lục. - ------------------------- Sau khi không gian tan vỡ, Huyết Minh đã trở về đến đường phố. Mọi thứ vẫn y như lúc trước khi hắn rời đi. Ngay cả vị trí cũng chưa từng thay đổi qua. Chỉ là thời gian đã được điều hòa trở về, những người xung quanh cũng không có lộ ra một tia dị dạng nào cả. Phảng phất như việc thế giới bị ngưng đọng chỉ là ảo giác của một mình hắn. Nhưng Huyết Minh biết rõ, vừa mới cũng không phải ảo giác, mà là chân thật tồn tại. Hắn muốn chứng thực một cái suy đoán của mình, nên liền muốn liên hệ với hệ thống, nhưng thử vài lần vẫn liên tục thất bại. "Chẳng lẽ là lại cooldown rồi?" Huyết Minh thở dài trong lòng, suy nghĩ có phần ngổn ngang. Lúc sắp sửa tỉnh dậy, hắn giống như có nhìn thấy một thân ảnh mặc phấn y vỡ vụn thành từng mảnh trước mặt mình. Dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng hắn cũng có thể khẳng định, đó chính là nữ nhân đã từng cùng hắn cộng đồng đêm xuân trong hang động. Khi đó, hắn đã hỏi nàng: rốt cuộc ngươi là ai. Nhưng cho đến lúc tan biến, nữ nhân đó cũng không có trả lời câu hỏi của hắn. Huyết Minh hơi trầm tư một lát, phát hiện bản thân bởi vì đứng yên một chỗ nên đã bị không ít người chú ý tới. Vì vậy, hắn liền trước bình tĩnh trở lại, đem vấn đề này đặt ra sau đầu. Vô cùng tự nhiên cất bước rời đi. Đợi khi Huyết Minh trở về Vạn Kiếm tông thì đã là sáng ngày hôm sau. Bởi vì tránh cho người khác nghi ngờ, cho nên hắn cũng không dám nán lại bên ngoài quá lâu. Trước đến bẩm báo cho Liễu Chính một tiếng xem như chào hỏi. Sau lại lập tức quay về Thần Hi cung. Khi đi ngang diễn võ trường, Huyết Minh cũng có thể nhìn thấy nơi này đã sớm được sửa sang, chuẩn bị gần xong cho đợt khảo thí lần hai. Đồng thời, hắn cũng đi qua Linh Xu viện, trên đường gặp không ít tân sinh. Rất nhanh, sự chú ý của Huyết Minh đã bị một người thu hút đến. Hắn ta đang ngồi ở một góc vắng ven bờ hồ, xung quanh không ai quan tâm tới, giống như bị người cố ý cô lập. Trong mắt hiện ra một tia hứng khởi, Huyết Minh liền đạm nhiên chuyển hướng bước chân, đi thẳng về phía của kẻ này. Hắn vốn còn đang đau đầu suy nghĩ làm sao để thực hiện mưu đồ của mình. Nhưng không ngờ, hiện tại cơ hội liền tự mình tìm tới rồi.