Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 277 : Yêu Thú Phát Điên

"Ấu thể Địa Dực Sư?" Nhìn thấy Địa Dực Sư xuất hiện, Thái Lập Thành và Thái Hân Nghiên liền kinh ngạc không thôi. Thứ này dù gì cũng là Yêu thú cấp 6 đỉnh phong a. Tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở ngoại tầng khu vực rồi, hơn nữa còn vô duyên vô cớ tấn công bọn họ? "A...Hộ pháp...Cứu mạng!!!" "A...Đau quá..." "............" Ngoại trừ hai huynh muội bọn họ ra, thì mười sáu người còn lại ở đây đều chỉ là trưởng lão vô cùng bình thường của Ma cung đến vẩy nước, gom góp cho đủ nhân số để tiện tìm người mà thôi. Cho nên, tu vi đều nằm ở khoảng Kiếm tôn - Kiếm đế cảnh. Lúc này, theo âm ba rơi vào trong đầu, đám người liền không nhịn được ôm chặt lấy đầu gào rống, cảm giác như não hải sắp bị chấn động đến vỡ tan. Lỗ tai không còn nghe được gì nữa cả, thất khiếu bắt đầu chảy máu liên tục. "Mẹ kiếp..." Tình cảnh này, khiến Thái Lập Thành không nhịn được bạo thô khẩu. Mà Địa Dực Sư kia, ngay khi gã sắp ra tay đem nó trấn áp. Thì nó bỗng nhiên lại chui về trong bụi cây, ẩn núp vào bóng đêm, khí tức ảm đạm đến cực hạn. Nhưng dù vậy, Thái Lập Thành vẫn có thể cảm nhận ra được, Địa Dục Sư còn chưa rời đi nơi đây. Nó phảng phất là đang chờ đợi bọn họ lộ ra sở hở, rồi nhào đến tóm lấy những "con mồi" này. Đồng thời, làm Thái Lập Thành càng thêm nhức đầu hơn chính là thứ sóng âm này. Nếu nói Ấu thể Địa Dực Sư chỉ cần cẩn thận một chút liền tránh được, thậm chí còn có thể dễ dàng đem nó trấn áp. Thì sóng âm, đơn giản chính là quỷ dị khó phòng. Một bên vận dụng linh khí hộ thể, miễn cho âm ba xâm nhập. Một bên, Thái Hân Nghiên không tránh được kinh hãi:"Ca ca, tiếng kêu này chính là thú kỹ của Hắc Biên Bức a. Loại Yêu thú này không phải chỉ sinh sống trong các hang động của trung tầng hay sao? Sao bỗng dưng lại xuất hiện ở đây..." "Không biết, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cũng không thể để đoàn diệt được. Hân Nghiên, muội cứ ở đây xử lý Địa Dực Sư đi. Còn ta sẽ lập tức tìm tới Hắc Biên Bức, đem nó chém giết. Quãng thời gian này cố gắng chiếu cố bọn họ một chút, ta sẽ đi mau về mau." Nói xong, Thái Lập Thành liền rời đi, hướng thẳng về phía tiếng kêu phát ra. Gã nghĩ tới nghĩ lui, nhưng đều không biết được lý do vì sao lại bị yêu thú tấn công. Cuối cùng cũng chỉ có thể quy cho việc linh khí bị tiêu biến. Nhìn thấy Thái Lập Thành rời đi, Thái Hân Nghiên cũng không dám chậm trễ, lập tức thoái lui vào trong bóng cây. Cùng lúc đó, Địa Dực Sư cũng không chút do dự, co chân liền chạy. Việc này, khiến Thái Hân Nghiên không khỏi mộng bức. Nhưng sau đó vẫn là đuổi theo. "Nghiệt súc, chờ đó cho ta!" Một người một thú rời khỏi, để lại mười sáu người đau nhức nằm trên đất lăn lộn qua lại. Trên mặt đã sớm bị máu me che phủ. Nhưng bởi vì sinh mệnh quật cường của tu sĩ, nên bọn họ hiện tại vẫn còn chưa mất mạng. Nhưng, ngay lúc này, từ bên trong bóng mờ xung quanh lại lục tục xuất hiện từng con Hắc Biên Bức. Kích cỡ của bọn chúng chỉ to bằng hai bàn tay, da lông toàn thân đen nhánh. Miệng mọc ra hai chiếc răng nanh thật dài, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy hung bạo. Rít lên một tiếng, hơn hai mươi con Hắc Biên Bức liền giống như sói vào bầy cừu, bổ nhào vào trên từng cái trưởng lão Ma cung. Hai chiếc răng nanh cắn xuyên qua cổ của bọn họ, vui sướng nuốt lấy huyết tinh tươi mới. Chỉ còn để lại tiếng gào thét đau khổ, nhức nhối bên tai, khiến lòng người run sợ. - ------------------------ Ở một nơi nào đó, cũng đang xảy ra tình cảnh tương tự như nơi đây. Một đám hơn hai mươi người đang đứng bên bờ suối rửa mặt, lấy nước. Thì từ phía sau những hòn đá to lớn lại phóng tới ba mươi đầu Cự Phong Lang, khiến bọn họ bị đánh cái trở tay không kịp, cuối cùng chết mất hai vị đồng bạn. Bất đắc dĩ, đám người chỉ có thể cùng Cự Phong Lang hỗn chiến đi lên. "Tông chủ, đám Cự Phong Lang này tại sao lại giống như nổi điên, không muốn mạng vậy a? Chúng ta rõ ràng cũng không có trêu chọc tới bọn chúng." Vừa chém giết một đầu Cự Phong Lang cấp 5, Thánh Tuyền tông trưởng lão liền nói với Cao Hải. Đơn giản vỗ nhẹ một chưởng, đem hai đầu Cự Phong Lang đánh thành huyết vụ, Cao Hải liền liếc nhìn Nam Hoài trưởng lão. Đối với sự tình lần này, Cao Hải cũng không hiểu được rốt cuộc là làm sai ở giai đoạn nào. Có lẽ là do xui xẻo quá mức đi. Đệ tử trong tông của bọn họ ra ngoài lịch luyện, vô duyên vô cớ liền bị người chém giết. Không chỉ tổn thất nhân lực, mà còn bị Vạn Kiếm tông bắt xung phong đi đầu, lấy danh nghĩa báo thù cho đệ tử, ép bọn họ bằng mọi cách phải tìm ra được Ma thần Viêm Lăng. Thậm chí, ngay cả Tông chủ như lão cũng đều bị người lôi ra đi truy tìm. Nhưng rốt cuộc, ngay cả cái bóng của đối phương vẫn còn chưa chạm đến được, thì đã bị một đám chó điên nhào đến, phát bệnh cắn loạn. Quả thật là vô duyên trúng đạn a. Vừa nghĩ, Cao Hải lại càng cảm thấy nghẹn khuất vô cùng. Đối với Cự Phong Lang, lại càng là chiêu chiêu hung ác, muốn đem một ngụm ác khí trong ngực cho đánh ra ngoài. Nhưng bởi vì không gian nơi đây tương đối nhỏ hẹp, cũng như không muốn náo ra động tĩnh quá lớn, đem tồn tại kinh khủng nào đó cho đưa đến, Cao Hải chỉ có thể cố gắng đè nén lại lửa giận của mình.