Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 254 : Thoại bản

"Đồ nhi có đọc đến phần này, nam chủ nhân là một tên tú tài, trên đường đi kinh thành thi cử thì cứu được một con tiểu hồ ly bị thương, còn vì nó băng bó vết thương..." Nghe thấy Huyết Minh bắt đầu kể chuyện, Ân Như Tuyết liền chăm chú lắng nghe. Nhưng là, khi nghe được vài câu, một loại cảm giác kỳ dị liền hiện lên, khiến Ân Như Tuyết cảm thấy vô cùng quen thuộc. Giống như...đã từng nghe qua ở đâu đó... Không biết cảm giác hiện tại của Ân Như Tuyết, Huyết Minh đã luyên thuyên kể tiếp. Bởi vì trí nhớ siêu quần, hắn thậm chí còn miêu tả ra từng chi tiết nhỏ, cùng trong thoại bản viết không sai biệt một từ nào. Nhưng hắn càng kể về sau, sắc mặt của Ân Như Tuyết hết biến lại biến. Nhất là khi Huyết Minh nói xong, còn trong sáng nhìn nàng. "Sư tôn, tại sao lần đầu tiên Mị Sắc báo ân cho tú tài lại phải cởi quần áo a? Chẳng lẽ nàng cũng bị sốt sao? Còn có, thiết trụ là thứ gì? Còn có cây gậy lớn... Ừm, Mị Sắc còn hô...nàng muốn bị đâm hỏng là có ý tứ gì? Chẳng lẽ trên người tú tài có giấu binh khí sao a?..." "Tú tài ban đầu được miêu tả là học rộng tài cao, lịch sự nhã nhặn. Nhưng tại sao lại hay đánh mông Mị Sắc, còn mắng nàng là Tiểu đãng phụ, Tiểu tao hóa,...mắng khó nghe như vậy, Mị Sắc không tức giận sao? Chẳng lẽ là nàng không ngoan nên bị tú tài trừng phạt?" "Đúng rồi sư tôn, còn có, tinh tẫn nhân vong có nghĩa là gì?..." Bị Huyết Minh hỏi, biểu tình của Ân Như Tuyết đã trở nên đặc sắc khó tả. Vội vàng đem "Dạ tịch liên khuê ký" từ trong tay Huyết Minh cho cướp tới. Từng trang một nhanh chóng lật qua. "Bịch" Thoại bản trực tiếp bị Ân Như Tuyết dùng linh lực chấn nát. Gương mặt càng thêm rét lạnh, giống như băng thần trùng sinh. Loại thoại bản không đứng đắn này làm sao lại rơi vào tay Tiểu đồ nhi? Lỡ như hắn bị thứ này làm bẩn tâm trí thì phải làm sao? "Từ đâu ra?" Ân Như Tuyết bất chợt bạo nộ khiến Huyết Minh "hoảng sợ" im miệng, không dám nói thêm nửa lời. Nhưng khi bị Ân Như Tuyết dùng ánh mắt "ăn tươi nuốt sống" liếc tới, hắn liền cắn môi, nhu nhược nói:"Sư...Sư tôn...Là Thế...Thế Hiên đưa cho ta." [............] Sau này, xin hãy gọi Âu Dương Thụy là cõng nồi hiệp. ( P/s: Cõng nồi là thuật ngữ chỉ việc "gánh vác hậu quả" thay cho người khác.) Lại là hắn! Lúc này, Ân Như Tuyết liền tức giận đến mức muốn đi đỉnh Thanh Phong tìm Âu Dương Thụy tính sổ. Một tên bại hoại cứ suốt ngày muốn dạy hư Tiểu đồ nhi khờ dại của nàng. "Sư tôn...Người đừng trách Thế Hiên có được hay không? Từ nhỏ đến lớn, hắn là bằng hữu đầu tiên của ta. Vả lại, hắn cũng chỉ là đưa ta một quyển thoại bản mà thôi. Ta biết sai rồi, sau này sẽ không đọc thoại bản nữa, sẽ ngoan ngoãn tu luyện. Sư tôn đừng tức giận nữa, cẩn thận tổn hại thân thể, có được hay không?" Ân Như Tuyết không thể không thừa nhận, miệng nhỏ của Tiểu đồ nhi quả thật là ngọt hơn cả thoa mật. Bị hắn vừa nói, trên mặt mang theo nài nỉ cùng ủy khuất. Bản thân nàng đã không còn phát nổi một điểm tính tình nào nữa, chỉ có ngàn vạn bất đắc dĩ. "Được, sau này không được xem nữa." "Đúng, cho ngươi." Chợt nhớ đến lọ đan dược, Ân Như Tuyết liền đem nó lấy ra. Vạt áo khẽ lung lay, phất qua trước mặt của Huyết Minh, hương thơm nhất thời vương vấn trong tâm trí. Hơi nheo mắt, Huyết Minh liền nhận lấy lọ ngọc, nghi vấn ngẩng đầu xem Ân Như Tuyết. Nữ nhân này đem thứ gì về cho hắn vậy a, thần bí đến như vậy. Huyết Minh từ trước đến giờ sẽ không bao giờ để bản thân phải thiệt thòi. Vì vậy, hiếu kỳ, hắn liền sẽ hỏi:"Đây là gì a Sư tôn?" "Đan dược này có thể giúp ngươi ức chế huyết thệ phát tác. Thời gian là ba năm. Ngươi mau uống đi." Ân Như Tuyết chỉ dự định nói cho Huyết Minh công hiệu của viên đan dược này. Về việc chữa trị mắt cho hắn, nàng vẫn là trước giấu một khoảng thời gian. Để mọi thứ có thể chắc chắn hơn đôi chút rồi mới nói ra. Tránh để hắn hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. "Nga, đa tạ Sư tôn." Được Ân Như Tuyết giải thích, Huyết Minh liền mím môi, thật mạnh gật đầu. Dưới quá trình giám sát của nàng, vô cùng nghe lời đem đan dược từ bên trong lọ ngọc lấy ra. Nhìn cũng không nhìn liền bỏ vào miệng. "Cảm giác ra sao?" "Mọi thứ đều bình thường cả." Đan dược nuốt vào xong cũng không có mùi vị gì. Vừa vào trong cơ thể đã triệt để phân tán ra, thông qua mạch máu hòa vào trong huyết dịch của hắn. Từ đầu đến cuối đều vô thanh vô tức, bình yên dị thường. Nhìn thấy Huyết Minh cũng không có chịu đựng tác dụng phụ gì. Thần kinh căng chặt của Ân Như Tuyết mới thoáng nới lỏng, sợ bóng sợ gió một hồi. Thậm chí đã làm trước chuẩn bị phong bế kinh mạch của hắn, đem hắn đánh ngất. Lại qua một chung trà nhỏ thời gian, Huyết Minh mới dám xác định, cơ thể bản thân cũng không có nảy sinh vấn đề. Lúc này, Ân Như Tuyết vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng. Nghĩ nghĩ, hắn liền vui vẻ cười, hơi nắm lấy ống tay áo của nàng:"Sư tôn, đồ nhi nghe Thế Hiên nói, ba ngày sau chính là ngày khảo hạch ba năm một lần của tông môn. Vậy thì hôm đó, đồ nhi có thể tham dự được không?" "Lần sau mang ngươi đi. Lần này không có gì tốt xem, ngoan ngoãn ở đây đợi." Hơi hồi tưởng lại hình ảnh khảo hạch của những lần trước. Ân Như Tuyết liền cự tuyệt yêu cầu của Huyết Minh. Đợt khảo hạch thứ nhất này vô cùng nhàm chán, một đám người thi nhau học khỉ leo núi mà thôi, chẳng có gì đáng coi cả, lãng phí thời gian. Nếu để Huyết Minh biết được phép so sánh này của nàng, hắn nhất định sẽ quăng cho nàng một cái bạch nhãn. Xin nhờ, Sư tôn a, ngươi có phải là quên rồi hay không? Một tháng trước, đồ nhi bảo bối của ngươi cũng giống "đám khỉ" nào đó đi leo núi rồi mới đến được đây kia kìa. **Cảm ơn Lythich đã ủng hộ TLT và đẩy KP cho Nhóc a~ **Hôm nào cũng có người cmt nhắc ta trả nợ cả, không biết ta nên vui hay nên buồn đây. Toát mồ hôi - ing.