"Ừ. Tôi đang đứng trước ga xe đây. Lát nữa gặp lại." Nói xong, thanh niên tắt di động bỏ vào túi quần, sau đó tùy ý đưa mắt nhìn nữ sinh đang nhàm chán đứng chờ xe tới giống như mình.
"Em gái vừa mới tan học về sao?"
Đưa mắt liếc nhìn thanh niên một cái, nữ sinh nhàn nhạt:"Ừ." một tiếng rồi tiếp tục nhìn về phía trước, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện tiếp.
Thấy biểu hiện của nữ sinh, thanh niên chỉ cong môi cười nhẹ. Vừa lúc xe điện ngầm chạy tới, đoàn người đang đứng lập tức ùa vào, xen lẫn là đoàn người cố gắng chen ra. Thanh niên xuôi mình theo dòng người đưa đẩy, mãi mới tìm được chỗ đứng cho mình, rãnh rỗi, thanh niên bèn đưa mắt nhìn xung quanh khoang tàu xe.
"Không có? Chẳng lẽ em ấy không lên được?"
Lầm bầm trong miệng, thanh niên nhón chân ráng tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn của nữ sinh, nhưng chỉ có thể thất vọng thu hồi tầm mắt.
"Ây, tiếc thật. Còn chưa kịp xin số wechat của em ấy."
Quay lại thời điểm khi mọi người dồn dập ra vào tàu xe điện ngầm, nữ sinh đi theo dòng người tiến lên phía trước, còn chưa kịp bước lên tàu thì đã bị một bàn tay to thô ráp kéo mạnh xuống, rồi tiếp tục bị lôi kéo về hướng ngược lại. Vừa nhìn thấy chủ nhân của bàn tay sổ sàng ấy, ánh mắt của nữ sinh hiện lên tia giận dữ và chán ghét.
"Là ông!"
"Biến thái! Buông tôi ra!!!"
Nữ sinh bị lôi mạnh chỉ có thể vùng vẫy la hét, đáng tiếc tiếng hét của cô chỉ có thể chìm vào trong tiếng ồn ào của ga xe. Thấy mọi người chỉ vội vàng đi lên tàu xe, nữ sinh càng gấp gáp giãy dụa, hai chân dùng lực chững lại bước chân theo quán tính bị lôi đi, nhưng sức lực của hai bên chênh lệch quá lớn, một kéo mạnh của người đàn ông trung niên, cả cơ thể nhỏ bé của nữ sinh liền nhào vào vòng ngực rộng lớn của ông. Mùi mồ hôi chua thối lập tức ập vào trong khoang mũi, nữ sinh cảm thấy buồn nôn mà đưa tay ra sức chống cự. Thấy có người nhìn về phía mình, người đàn ông trung niên lập tức dùng cơ thể quay lưng lại, sau đó lấy ra mảnh vải đã tẩm thuốc mê che kín mặt nữ sinh.
Hành động né tránh của người đàn ông trung niên khiến người phụ nữ vừa đưa mắt hơi sinh nghi, bà vừa cầm điện thoại vừa xách túi đi lại. Lúc này nữ sinh cũng đã vì thấm thuốc mê mà ngất đi, thấy vậy, vẻ mặt của người phụ nữ càng căng cứng, trong mắt càng tăng sự đề phòng. Trên mặt người đàn ông trung niên liền hiện lên vẻ lo lắng, ông không để người phụ nữ lên tiếng mà giành trước gấp gáp hỏi bà:
"Bà chị có biết bệnh viện nào ở gần đây không. Con gái của tôi bị bệnh cảm mấy ngày nay mà không chịu đi bệnh viện, chiều nay tôi thấy vẻ mặt con bé không tốt, mới mạnh mẽ kéo con bé đi, không ngờ chưa đi được vài bước con bé đã bị ngất xỉu."
Nhìn vẻ mặt lo lắng đến toát mồ hôi ròng ròng của người đàn ông trước mắt, lại nhìn quần áo lấm lem bùn đất của ông, người phụ nữ cảm thấy có lẽ mình hơi đa nghi, nhưng bây giờ tệ nạn bắt cóc quá nhiều và tinh vi, bà liền tỏ ra vẻ đồng cảm nói:
"Là thế này à. Tôi biết có một bệnh viện gần đây, để tôi gọi taxi dẫn hai cha con anh đi."
"Thế thì tốt quá. Cám ơn bà chị nhiều." Người đàn ông cực kỳ cảm kích nói, trên tay càng ôm chặt nữ sinh vào lòng.
Xe taxi tới rất nhanh, người đàn ông trung niên bế nữ sinh ngồi vào trong xe, sau đó luôn miệng kể lể cảm kích người phụ nữ. Thăm dò một hồi, người phụ nữ cũng hơi tin tưởng ông, đến khi thấy ông bế nữ sinh vọt vào thật nhanh trong bệnh viện thì bà mới bỏ điện thoại vào túi xách, nói tài xế quay trở lại ga xe.
Chỉ là người phụ nữ không biết, người đàn ông vừa bế nữ sinh đã vòng trở ra, đi vào con hẻm nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
117 chương
92 chương
11 chương
80 chương
32 chương
24 chương
10 chương