“Mau mau mang tên nhãi đến cho thầy y coi đi.”
“Chết chửa, máu me be bét thế này, thật không ngờ nó còn sống…”
“Quái vật mà… Sao nó không chết cho rảnh nợ? Thứ nguy hiểm như nó…”
Vừa mới lấy lại ý thức, Bạch Kết Dương lập tức bị đột kích bởi những thanh âm ồn ã bên tai, không ít những lời lẽ cay nghiệt làm hắn không tự chủ được mà nổi giận.
Đầu Bạch Kết Dương ong lên một cái, một loạt thông tin từ thế giới này hiện lên.
Đây là một thế giới thú nhân hoang dã, chia thành nhiều bộ lạc trên khắp tinh cầu này.
Cư dân ở đây có thể hoá thú, và phân ra làm hai loại giới tính thú nhân và á thú, có chút tương tự với thế giới ABO kia.
Á thú không thể hoá hình hoàn toàn mà chỉ có thể hóa bán thú, mọc tai hoặc đuôi mang những đặc điểm ngoại hình của loài mình.
Họ được coi như giống cái như Omega, cả nam và nữ đều có thể sinh nở, đều sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ trời sinh cùng thân thể mảnh mai yếu đuối.
Thú nhân chính là những người mạnh nhất, có khả năng hoá hình bán thú và hoá thú hoàn toàn.
Đặc biệt khi ở dạng thú, đó chính là trạng thái họ mạnh cường hãn nhất.
Thú nhân là trụ cột của mỗi bộ lạc, chuyên đảm nhận việc đi săn và những công việc nặng nhọc khác.
Nói tóm lại, đây là thế giới ABO bản thú, nhưng được cái á thú ở đây được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chứ không giống Omega thiên về phục tùng.
Bạch Kết Dương đọc xong, quay sang kiểm tra cơ thể mình.
Cái cảm giác phấn phấn nộn nộn này là sao ta?
Bạch Kết Dương vội vàng chạy đi tìm gương, lại nhận ra ở đây không có thứ này.
Mẹ nó, đây là cái thời tiền sử nào vậy?
Cuối cùng, Bạch Kết Dương tìm được một bãi nước đọng, và hình ảnh được phản chiếu làm hắn rất kinh ngạc.
Hắn nhìn thấy một bé trai chừng mười tuổi, đôi mắt màu ngọc bích toả sáng tròn xoe rất đáng yêu, thiếu đi nét đào hoa của cặp phượng ngày xưa.
Da dẻ trắng trẻo hồng hào, trên người chỉ mặc độc một chiếc “váy” nhỏ trông rất tạm bợ.
Manh chết người! ≧﹏≦
“Ta đúng là tuyệt phẩm mà, dù có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa.”
Tiểu Đinh Đang: Kí chủ tự luyến hồi nào vậy ta? ( ←_←)
“Được rồi, mau đưa ta đến chỗ nam chủ.”
Bạch Kết Dương vác chân nhỏ lạch bạch chạy đến túp lều thô sơ của thầy y.
Hắn liếc mắt vào chỉ thấy một ông lão miệng “chậc chậc” liên hồi, đắp đủ thứ lá thuốc trên một bé con người còn be bét máu.
Bạch Kết Dương nhíu mày, đây là trạng thái thảm nhất của nam chủ mà hắn từng thấy.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà phải mang những vết thương chằng chịt như thế, Bạch Kết Dương mà tìm được kẻ nào chịu trách nhiệm cho chuyện này, nhất định phải đánh cho gã sống không bằng chết.
“San Ô! Cậu làm gì ở đây vậy?” Một giọng nói ôn nhu nhuyễn manh vang lên, tựa như bơ ngọt rót vào tim.
Ra tên nguyên thân là San Ô.
San Ô quay đầu lại thì thấy một á thú dáng người nhỏ nhắn, mắt đen lấp lánh như sao.
Dựa theo trí nhớ của nguyên thân, đây có thể coi là thanh mai trúc mã của nguyên thân, một mỹ nhân á thú được cưng chiều nhất trong bộ lạc của hắn.
Á thú tên A Mỹ, là á thú tộc cáo, sở hữu cái đuôi bông bông bóng mượt sờ rất thích.
A Mỹ cố tình thu hẹp khoảng cách với San Ô, ánh mắt ghét bỏ nhìn vào người còn đang bất tỉnh bên trong.
“Hừ, tên rắn vô dụng đó, đi hái chút lá thôi cũng tàn tạ như vậy.”
“Hả? Y đi hái cái gì cơ?”
“Ủa, San Ô cậu không nhớ à? Cậu là người bảo tên đó đi mà.
Chả là trong rừng có cây cỏ quý, ăn vào sẽ trắng trẻo đẹp da nên cậu kêu nó đi hái cho mình.
Nhìn là biết nó không hái được rồi, nhưng đừng buồn nha, mình vẫn thích San Ô lắm, đợi nó khoẻ lại bắt nó đi hái sau cũng được.” A Mỹ khinh ra mặt.
A Mỹ từ nhỏ được mọi người phủng trong lòng bàn tay, chỉ cần có một vết xước trên người thôi cũng là đại hoạ, nên tính kiêu căng không coi ai ra gì đã ngấm vào máu.
Nhưng đối với San Ô thì khác.
Phụ mẫu bảo, San Ô sẽ là thú nhân mạnh nhất trong tương lai.
Thân là á thú đẹp nhất, chỉ có San Ô mới xứng với cậu đây.
Nhưng không nên thể hiện sự yêu thích của mình quá.
Phụ mẫu nói, mình phải kiêu thì người ta mới muốn theo đuổi mình.
San Ô tiêu hoá xong lời nói của A Mỹ thì mặt đầy hắc tuyến, thế té ra hắn là cái gã hại nam chủ ra như thế á? Dòng ký ức một lần nữa tuôn vào đầu như nước lũ, từng mảnh ký ức chồng chất che mờ tầm nhìn của hắn.
Nguyên thân là một thú nhân tộc báo hoa có tố chất ưu tú từ nhỏ, rất được mọi người kì vọng trở thành tộc trưởng tương lai.
Hắn rất thích A Mỹ, luôn làm mọi thứ mà cậu ta yêu cầu.
Trong đó bao gồm cả việc bắt nạt nam chủ.
Nam chủ là thú nhân tộc rắn, tên Mãng Cổ, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ được tộc trưởng tiền nhiệm cưu mang.
Tuy nhiên, tộc trưởng đã sớm hy sinh trong một cuộc chiến hai năm trước, để lại Mãng Cổ một mình.
Tộc người rắn rất thưa thớt, bị các thú nhân ghét bỏ, bị gọi là chủng tộc nguyền rủa vô cùng nguy hiểm.
Tộc rắn vốn đã thưa thớt nay lại bị mọi người ghẻ lạnh nên không ít lần tấn công phản kháng bằng nọc độc của mình, ô danh đã nát nay lại thêm tồi tệ.
Tộc rắn bị mọi người không đuổi cùng giết tận thì bị đem làm nô lệ.
Nếu không vì tộc trưởng tiền nhiệm có lẽ Mãng Cổ đã phải oằn mình làm nô lệ, sống không bằng con súc vật.
Nhưng, sau khi tộc trưởng mất, những chuỗi ngày bị hành hạ của Mãng Cổ bắt đầu.
Y bị bắt làm những công việc nặng nhọc nhất, phải sống trong túp lều tạm bợ đầy mùi hôi thối, nhiều lúc bị bỏ đói đến mức bốc đất lên mà ăn.
Thê thảm hơn, mọi người đều xa lánh y, lũ trẻ con thì không ngừng bắt nạt đánh đập y, đặc biệt A Mỹ khinh ghét y ghê gớm, luôn tìm mọi cách gây khó dễ cho y.
San Ô đọc thân phận của nam chủ mà tức ấm ách, tự dưng muốn vả mặt tên á thú làm kiêu trước mặt mình.
“Kí chủ a, nhớ không được lạc quá xa tính cách của nguyên chủ.”
“Không cần ngươi nhắc.” San Ô gầm gừ.
A Mỹ làm bộ hất cằm, nhưng sắc hồng trên mặt là không che giấu được.
“Đi thôi San Ô, nhìn nó chỉ tổ làm ô uế mắt.”
San Ô làm bộ sủng nịch xoa đầu A Mỹ, giấu đi ám quang trong mắt.
“Được rồi, nghe theo A Mỹ.”
A Mỹ thoả mãn mỉm cười, ánh mắt khiêu khích quét đến những á thú khác trong bộ lạc.
Nhìn đi lũ thấp kém, chỉ có ta mới được San Ô đối xử như vậy thôi!
San Ô trước khi đi không quên quay lại nhìn túp lều lần cuối.
———————————————————
Buổi tối đến, San Ô lén lút chạy đến túp lều của thầy y.
Báo hoa nổi tiếng với danh xưng thợ săn bóng đêm với lối di chuyển nhẹ nhàng đến chết người, chỉ cần nó muốn đừng hòng ai phát hiện được nó đang ở gần.
San Ô vận dụng thiên phú này rất tốt, kết hợp với bóng đêm và thân hình nhỏ bé, hắn thành công lẻn vào nơi Mãng Cổ đang nằm.
San Ô nhìn thân thể tàn tạ của Mãng Cổ mà tim nhói lên từng đợt, những vết thương đã khô cạn máu được đắp qua loa bởi thứ thuốc rách nát, nhìn là biết người chữa trị không hề dụng tâm.
Hắn rút ra một lọ thuốc nhỏ trong không gian.
Trước khi xuyên, hắn chẳng biết mình nên học kĩ năng gì, đành phải đổi quyền lợi mình lấy một lọ thuốc có thể chữa lành mọi vết thương, ngẫm lại thấy tiện lợi vô đối.
Hắn vô cùng cẩn thận mà bôi lên những vết rách nham nhở trên làn da trắng nõn của đứa nhỏ, tay vừa chạm vào theo phản xạ lập tức rụt lại.
Lạnh!
San Ô có chút kinh ngạc, chẳng lẽ da rắn luôn có nhiệt độ thấp như thế này sao?
Mỗi lần San Ô bôi thuốc là mỗi lần hắn xót xa, thân thể nam chủ quá gầy yếu, mạnh máu xanh lè lộ cả ra ngoài kìa.
Không thể để y như vậy được, hắn nhất định phải vỗ béo cho y!
“Mày…”
Một giọng nói yếu ớt vang lên, đánh vỡ sự chuyên tâm của San Ô.
Đôi mắt đá mèo âm u nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như hàng vạn mũi đao muốn đâm xuyên hắn.
Đó là một đôi mắt tối tăm đầy căm ghét, một loại ánh mắt không nên xuất hiện ở một đứa nhỏ chỉ mới mười tuổi.
San Ô bị ánh mắt đó làm hoảng sợ, cả người đông cứng.
Mãng Cổ theo phản xạ muốn tránh thoát nhưng lại đả động đến vết thương, rít lên một tiếng thê lương.
San Ô bừng tỉnh, cường ngạnh ép y nằm xuống.
“Đừng cử động, ngươi sẽ làm vết thương rách ra.”
“Mày…” Mãng Cổ cả kinh, không phải y đang nghe nhầm đấy chứ? Tên San Ô ngu ngốc này trước giờ chỉ biết theo lệnh ả á thú kia gây khó dễ cho y, tự nhiên hôm nay lại chạy đến đây làm gì?
“Mày… đến đây làm gì? Muốn cười vào mặt tao… sao? Cái thứ trên tay mày… là gì? Là loại thuốc độc khiến tao sống không bằng chết ư?” Mãng Cổ yếu ớt cựa mình, thanh âm khàn khàn muốn đứt đoạn.
Y biết thứ trên tay của San Ô là thứ tốt, khi chúng tiếp xúc với da y đem lại cảm giác mát rượi, xoa đi cái nóng rát của những vết thương trên người.
Nhưng, bị hành hạ quá lâu, y vẫn không tài nào hiểu được tại sao San Ô lại dùng thứ thuốc kì lạ đó cho y.
Tên này, đang âm mưu gì đây?
“Là thuốc cứu được ngươi đấy.
Tên thầy y kia bôi toàn thứ linh tinh, đồ này của ta mới tốt.” San Ô làm bộ ghét bỏ, nhưng tay vẫn đều đều bôi dược cho Mãng Cổ.
Xúc cảm dịu dàng bấy lâu nay chưa từng được trải nghiệm khiến y lưu luyến không rời, để rồi hoảng sợ trước suy nghĩ của bản thân.
Y tuyệt đối không hưởng thụ!
“Mày… dừng lại đi.
Đừng có giả đò làm người tốt.
Tất cả bọn mày, đều là cặn bã giống nhau…”
San Ô mím môi, trân trân nhìn đứa trẻ đang cố gắng hết sức để tỏ ra quật cường.
“Phải, ta là cặn bã đó thì sao? Ta bắt nạt ngươi, giờ lại bôi thuốc cho ngươi nhanh khỏi để tiếp tục hành hạ ngươi.
Buồn cười nhỉ?”
“Mày…”
“Mày cái gì mà mày, chỉ biết nói nhiêu đó thôi hả? Dỏng tai mà nghe, ngươi cũng là cặn bã mà thôi.
Thứ rắn rít yếu ớt như ngươi, chỉ có thể làm nô lệ.”
Mãng Cổ muốn cãi lại, nhưng không thể nghĩ ra lời lẽ gì để phản bác.
Y chỉ im lặng quay mặt đi, tận lực phớt lờ tên nhóc phiền phức này.
Thấy y không để ý, chắc chắn hắn sẽ chán nản mà bỏ đi thôi.
“Ta bắt nạt ngươi, một phần cũng vì ngươi quá yếu mà không chịu cố gắng biến cường.
Ngươi bị vùi dập, nhưng lại cắn răng chịu nhục, chỉ biết chửi mắng mọi người.
Đừng tưởng ta không biết, cái miệng lầm bầm của ngươi dễ thấy lắm đấy.”
Mãng Cổ tròn mắt sửng sốt, quay phắt sang, đôi mắt đỏ ngầu như muốn giết chết San Ô.
“Cứ đà này, sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ trở thành một nô lệ chân chính.
À không, giờ ngươi sống còn tệ hơn súc vật nữa mà, có thành nô lệ cũng chẳng khác gì mấy.”
“Mày im đi!” Mãng Cổ vùng dậy muốn đẩy San Ô xuống, nhưng thân thể yếu ớt không thể địch lại một đứa trẻ thú nhân khỏe mạnh, cứ như vậy mà bị đè ngược xuống, những vết thương như muốn bong tróc hết cả.
“Giờ ta hỏi ngươi một câu? Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ hơn không?”
“Mày… mày mới nói cái gì?”
“Ta ngứa mắt với những kẻ yếu đuối, bộ lạc của chúng ta không cần những kẻ như vậy.
Ta đang tốt bụng với ngươi đó, biết điều nên nắm chắc cơ hội này.
Ta bôi thuốc cho ngươi a, ngươi nợ ta một ân huệ.
Vậy nên, làm người hầu của ta đi!”
“Mày giỡn à? Tao không nhờ mày giúp.
Với lại, làm người hầu của mày thì có gì tốt hơn bây giờ chứ?”
“Ngu! Nếu làm người hầu của ta, ngươi sẽ không bị bọn kia bắt nạt nữa.
Ta sẽ giúp ngươi mạnh lên, trở thành phần tử có ích cho bộ lạc.
Nhà ta quyền lực mà, sẽ không ai dị nghị đâu.
Còn A Mỹ hả? Không sao, ta xử lí được.
Sao nào, đồng ý không?”
Đôi mắt San Ô tỏa sáng lấp lánh, mang đầy nét ngây ngô của trẻ thơ, tựa hồ cái việc động trời hắn vừa nói ra chỉ là trò con nít.
Mãng Cổ hiếm khi bối rối, không rõ đây có phải là trò tiêu khiển mà hắn mới nghĩ ra hay không.
Nhưng mà, hắn nói cũng đúng, nếu có cơ hội để trở nên mạnh hơn, cớ gì y không lợi dụng lấy nó chứ?
Tên San Ô ngu ngốc này, đợi đến khi hắn phát hiện mình nuôi ong tay áo thì sao nhỉ? Đợi đến khi mình mạnh hơn hắn, đánh bại hắn, khiến hắn phải quỳ xuống dưới chân mình, không biết hắn sẽ bày ra bộ mặt gì nhỉ?
Y rất mong đợi đây.
“Được, nói phải giữ lời.”
“Ngươi nghĩ ta là ai a? Tất nhiên là thế rồi!”
San Ô hì hì cười, cá cắn câu rồi.
Giờ thì đến lúc xây dựng tình cảm với nam chủ yêu dấu của mình rồi.
———————————————————
Lời tác giả: Thớt đã quay lại và ăn hại hơn xưa!.
Truyện khác cùng thể loại
425 chương
42 chương
60 chương
85 chương
146 chương