Vệ Tây Lẫm V: Hỡi những người hất nước lạnh vào tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ nấu nước sôi trả lại cho các người.
"Còn công ty đĩa nhạc Kinh Điển đó..." Cố Duyên Tranh lạnh lùng nói, "Chúng dám ra tay với người của tôi chắc hẳn đã liệu trước được sẽ nhận hậu quả gì.
Nếu đã chuẩn bị xong xuôi hết cả, vậy còn chờ gì nữa."
"Vâng."
Cố Duyên Tranh cúp điện thoại, rồi yên lặng đến cạnh vũ đài, nhìn đứa nhỏ đầy sức sống đứng trên đó, nở một nụ cười dịu dàng.
Hát xong hai bài cuối cùng, Vệ Tây Lẫm tạm biệt các fans, đi ra bằng cửa hông.
Hắn lên thẳng trực thăng của Cố Duyên Tranh —— để đến bệnh viện.
"Bảo bối à, sau này không nên xếp lịch concert dày đặc như thế." Cố Duyên Tranh đưa trà thông họng cho hắn, rồi nói.
Vệ Tây Lẫm lập tức đồng ý, "Được." Hắn có thuốc thông họng thượng hạng hệ thống cung cấp, nhưng A Cố không biết.
Cố Duyên Tranh hôn lên môi hắn, nhớ lại thấy hãi, bèn nói nhỏ, "May mà lần này không có chuyện gì."
Vệ Tây Lẫm liên tục bảo đảm, lòng Cố Duyên Tranh mới yên được phần nào.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra toàn diện cho Vệ Tây Lẫm, chắc chắn rằng trên người hắn chỉ có hai nơi bị máu tụ.
Cố Duyên Tranh mới chính thức yên tâm.
Trở lại Đế Kinh, Vệ Tây Lẫm nhận ra nhà mình có thêm hai bảo vệ, hắn bèn nghiêng đầu lặng lẽ nhìn người đàn ông bên mình.
Cố Duyên Tranh đang vắt chân ngồi trên sô pha xem tài liệu, như cảm nhận được ánh mắt của hắn, y ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: "Có gì sao?"
"Không có gì." Vệ Tây Lẫm ngoan ngoãn cúi đầu uống canh ngọt.
Cố Duyên Tranh nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến giờ chiếu thời sự.
Y mở ti vi, rồi tiếp tục lật xem tài liệu.
Phát thanh viên có gương mặt xinh đẹp, giọng nói vui vẻ, mồm miệng lanh lợi trình bày tin tức, "Chào các bạn khán giả, chào mừng các bạn đến với chương trình [Tin sốt giải trí] hôm nay.
Mấy hôm nay ấy à, giới giải trí của chúng ta quả thật rất náo nhiệt.
Đầu tiên là nam thần Vệ Tây Lẫm bất ngờ bị ngã từ dây cáp tại concert ở Thượng Hải.
May mà cậu ấy phản ứng nhanh, nên bị thương không nặng.
Chưa đầy hai ngày sau, có kết quả thi đại học, Vệ Tây Lẫm không hổ danh là nam thần, đạt được thành tích 758 điểm, vinh quang vào được trường đại học hạng nhất của thành phố Đế Kinh! Có lẽ có người đang hỏi, tổng số điểm thi đại học tối đa không phải là 750 điểm hay sao? Tại sao Vệ Tây Lẫm lại thi được 758 điểm chứ? Các phóng viên của chúng tôi lúc đầu thấy thế cũng hiếu kỳ lắm.
Sau đó, họ đi điều tra, tìm được nguyên nhân, hóa ra đó là vì bài thi Ngữ văn và tiếng Anh của Vệ Tây Lẫm quả thật quá hay, quá đẹp, nên thầy chấm thi cho thêm 5 điểm*.
Nam thần không hổ là nam thần! Nhân cơ hội này, xin chúc mừng nam thần của chúng ta."
(*Này xin đừng hỏi em, em cũng không biết vì sao là thêm 5 đâu)
Cố Duyên Tranh nghiêng đầu hôn đứa nhỏ.
Đứa nhỏ của y là ưu tú nhất.
Vệ Tây Lẫm rất bình tĩnh.
Dựa vào chỉ số thông minh của hắn, hắn thi được điểm cao như vậy không phải chuyện ngoài dự liệu.
"...!Trái ngược với may mắn của nam thần, sếp tổng công ty đĩa nhạc Kinh Điển lại gặp xui xẻo, tai tiếng trốn thuế, lậu thuế, hối lộ bị tuồn ra.
Căn cứ theo tin tức mới nhất mà chúng tôi nhận được, những tội danh trên đều có chứng cứ xác thực.
Ngay sau đó, Lâm Đống – nghệ sĩ của Hoa Dung Huynh Đệ nổi giận tại họp báo, bất ngờ đánh ký giả bị thương, nhập viện.
Một nhân viên bệnh viện không muốn tiết lộ tên họ cho biết, rất có khả năng là Lâm Đống có vấn đề về tâm lý, đây quả thật là tin lớn nằm ngoài dự kiến.
Tiếp theo, chúng ta cùng xem báo cáo chi tiết..."
Vệ Tây Lẫm bưng canh ngọt, chớp mắt.
Hắn đã bảo 002 và Từ Lôi, Từ Chấn đi điều tra sâu vào sự cố gãy giàn giáo, nên biết nó có liên quan đến Lâm Đống và công ty đĩa nhạc Kinh Điển.
Song sao giờ lại trùng hợp đến độ hai người này cùng xảy ra chuyện hết vậy?
Vệ Tây Lẫm cảm giác là lạ.
Cố Duyên Tranh thừa dịp hắn không chú ý, gật đầu với Từ Chấn một cái.
Từ Chấn nói: "Căn cứ vào đầu mối chúng tôi có được, Lâm Đống lợi dụng quan hệ với Lý Phỉ và Dương Tân Thước."
"Lý Phỉ?" Vệ Tây Lẫm thật sự bất ngờ, "Tôi có đắc tội chị ta đâu."
Cố Duyên Tranh nói một câu gãi đúng chỗ ngứa, "Bản thân em xuất sắc chính là đã đắc tội người ta rồi.
Em định làm sao đây?"
Đây là khen đó hở? Vệ Tây Lẫm vừa rồi còn buồn rầu, bây giờ đã không kìm được nhoẻn miệng cười.
Hắn để canh ngọt xuống, tạo lên tiếng vang nhè nhẹ rõ ràng nơi bàn trà, rồi cười nhạt nói: "Làm sao à? Không phải chị ta là Thiên hậu hả? Kéo một người từ trên thần đàn xuống chính là một việc vừa rất thú vị vừa có tính khiêu chiến nha.
Mập Mạp, anh đến phòng sách của tôi lấy mấy tờ phổ nhạc trong ngăn kéo bên trái.
Đó là nhạc tôi viết cho Thang Cỏ, anh giao nó cho Khương Vãn Phong, anh ta sẽ biết nên làm thế nào."
"Không thành vấn đề." Trong mắt Mập Mạp cũng hiện lên ý hiếu chiến.
Tây Lẫm đang muốn đào tạo Thang Cỏ thành Thiên hậu đời sau đây mà!
"Còn Dương Tân Thước, không phải em xem thường anh ta, nhưng chỉ cần nhìn vào cái nhân phẩm đó, là em biết lật đổ anh ta đơn giản hơn.
Bây giờ, chỉ còn chờ một cơ hội đến." Đôi mắt Vệ Tây Lẫm lóe sáng, nụ cười suиɠ sướиɠ tự tin.
Cố Duyên Tranh vỗ vào chân hắn, "Cần tôi giúp cứ nói."
"Ừm, mai em muốn đến trường đăng ký nguyện vọng." Vệ Tây Lẫm dựa vào vai y.
"Tôi nhớ." Cố Duyên Tranh thuận thế ôm người vào lòng, "Mai tôi đi cùng em.
Định đăng ký vào trường nào?"
Vệ Tây Lẫm không chút nghĩ ngợi nói: "Đại học Hoa Thanh, chuyên ngành kỹ thuật truyền thông và mạng máy tính."
Cố Duyên Tranh nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên trán hắn, rồi nhoẻn miệng cười.
Đồng ý ở lại Đế Kinh là tốt rồi.
Mấy hôm nay, có đến mười trường nổi tiếng gọi điện cho người yêu y, ra sức mời hắn đăng ký học trường của họ.
Làm trước đó, y thật sự lo rằng đứa nhỏ này sẽ nhiệt huyết dâng trào chọn học một trường ở vùng khác.
Tối đến, Hứa Hi đưa cho Cố Duyên Tranh một món đồ.
Vệ Tây Lẫm bận xem phim trên ti vi nên không để ý lắm.
Cố Duyên Tranh về phòng sách của mình, mở túi giấy da trâu ra.
Bên trong là bốn bài thi, không những vậy còn là bài thi vào đại học của Vệ Tây Lẫm!
Bài thi Ngữ văn và tiếng Anh quả thật rất đẹp.
Nhất là chữ viết tiếng Anh, ngay ngắn tựa như in vậy.
Cố Duyên Tranh khẽ mỉm cười, cẩn thận xếp chúng lại, rồi để vào két sắt.
Ngày 14 tháng 7, fans 540 và fans phim nghênh đón buổi chiếu thử của [Cuộc chiến sinh tử].
Bình thường, vào buổi chiếu thử phim điện ảnh, đạo diễn, diễn viên chính, đạo diễn có tên tuổi, nhà bình luận phim nổi danh, phóng viên nhà báo sẽ được mời tới cổ động.
Đây là một trong những phương thức tuyên truyền quan trọng, Vệ Tây Lẫm cũng không ngoại lệ.
Hắn mời rất nhiều người tới theo dõi lần phát sóng [Cuộc chiến sinh tử] thử nghiệm này.
Nếu khách quý mời tới tình nguyện nói vài lời khen ngợi bộ phim, nhà bình luận phim lại đánh giá cao nó, thì lượng khán giả được hấp dẫn tới rạp chiếu sẽ càng nhiều hơn.
Vệ Tây Lẫm gửi thư mời cho vài đạo diễn nổi tiếng, nhà bình luận phim, ký giả, ông lớn trong giới giải trí, thậm chí danh nhân và đại gia cũng nhận được thư mời.
Còn việc có bao nhiêu người sẽ đến, hắn quả thật không thể khống chế được.
Buổi chiếu thử thường là để quảng bá phim, nên 300 tấm vé vào xem đều được tặng ra ngoài.
Vệ Tây Lẫm cố ý chừa lại 20 vé để tiến hành hoạt động rút thăm trúng thưởng tại hai group fans lớn trên Weibo và Teiba, mỗi nơi mười vé.
Ba chủ Teiba và quản lý Weibo cùng Trợn mắt hoạt động mạnh nhất không cần tham gia rút thăm vẫn sẽ nhận được một vé do Vệ Tây Lẫm đích thân gửi đi.
Trong mắt Vệ Tây Lẫm, Trợn mắt quả thật là một kẻ quái dị.
Y rõ ràng là fans não tàn của hắn, ấy thế mà concert lần trước không tới, vé đưa lần này cũng uyển chuyển từ chối luôn.
Chẳng lẽ vẻ ngoài của y khó coi lắm hả?
Thật ra thì Vệ Tây Lẫm liên lạc với y toàn bằng cách nhắn tin trên weibo, nên không biết y à nam hay nữ, song trong tiềm thức, hắn cảm thấy y là nam, hơn nữa không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác y rất quen thuộc.
Khoảng chừng bảy giờ, khách quý cùng khán giả lục tục vào phòng.
Song không có một đạo diễn nào tới cả.
Nghệ sĩ đến ủng hộ chỉ có Thang Cỏ, Thiệu An Nhiên, Điền Sướng, Trùng Trùng đã ký hợp đồng với công ty quản lý khác và ba người mới trong giới giải trí muốn đi xem ké.
Có năm nhà bình luận phim nổi tiếng đã tới, năm người này đều thuộc tuýp nhiệt tình với phim ảnh, là người tương đối có tiếng trong giới bình luận phim.
Họ đến không làm ai bất ngờ cả.
Bởi trên cơ bản, chỉ cần có một bộ phim nào công chiếu, là họ đều sẽ xuất hiện viết vài đoạn bình luận, có bộ phim dành được đánh giá cực cao của họ, cũng có bộ phim bị họ phê đến không còn tí mặt mũi nào.
Ký giả của các đài truyền hình và tòa soạn cũng tới, nhưng đều là những ký giả nhỏ không có tiếng tăm gì.
Chỉ trừ Báo Thanh niên Đế Kinh luôn luôn ủng hộ Vệ Tây Lẫm là phái Tiếu Thành Nghị và nhiếp ảnh gia hợp tác với hắn tới.
Bây giờ, Tiếu Thành Nghị cũng không còn là một tên phóng viên chẳng ai biết nữa, hắn đã trở thành tổng biên tập của Báo Thanh niên Đế Kinh rồi.
Các ký giả đều chụp hình với long nhiệt tình không cao.
Không ít người thỉnh thoảng liếc trộm Vệ Tây Lẫm, thấy xấu hổ thay cho hắn.
Đây là lần đầu tiên Vệ Tây Lẫm mặc âu phục trắng, kiểu dáng cầu kỳ, cắt may khéo léo, tôn phần ưu nhã của hắn lên gấp mấy lần, khiến hắn trông hệt một vương tử.
Đèn flash lập lòe từ mọi phía, tiếng tanh tách vang lên không ngừng.
Tựa như thật sự không hề nhận ra không khí vi diệu, thế nên từ đầu đến cuối, lúc nào hắn cũng nở một nụ cười mỉm hàn huyên với người, thỉnh thoảng vô tình chạm mắt với ai, hắn sẽ vuốt cằm, ưu nhã ung dung.
Cho dù người không ưa hắn cũng phải thầm khen hắn một tiếng.
Lúc này, không biết ai kêu lên một tiếng.
"Giám đốc Giang của âm nhạc EE tới!"
"Tách tách tách tách", Cuối cùng các ký giả cũng lên tinh thần, chụp ảnh không ngừng.
"Đó không phải là tổng giám đốc của Đỗ thị sao?"
"Còn có cậu Ngô của tập đoàn thực phẩm Ngô thị!"
Là Đỗ Minh Thành và Ngô Ưu tới cổ vũ.
"ẤY, đó không phải MC nổi tiếng – Trần Giản sao?"
"Ô, tổng giám đốc và phó giám đốc của tập đoàn giải trí Hải Nạp kìa! Trời ơi, Vệ Tây Lẫm rốt cuộc có lai lịch gì? Làm phim chơi chơi thôi mà lại có nhiều nhân vật lớn tới đến vậy?"
Định thần nhìn lại, một đôi trai tài gái sắc tay trong tay đi tới, không ai khác chính là Khâu Tử Tấn và Phương Y Đồng của tập đoàn giải trí Hải Nạp.
Khâu Tử Tấn mặc âu phục màu đen, anh tuấn mà phóng khoáng.
Phương Y Đồng mặc váy liền thân màu vàng nhạt.
Đứng cạnh bên nhau, hai người hệt như một đôi tình lữ.
Âm nhạc EE chẳng qua một chi nhánh của tập đoàn giải trí Hải Nạp mà thôi, mà tập đoàn Hải Nạp có vị thế quá cao, nên Vệ Tây Lẫm căn bản không gửi thư mời cho Khâu Tử Tấn và Phương Y Đồng.
Hắn không ngờ họ lại tới, nên vội vội vàng vàng tiến lên chào hỏi.
Khâu Tử Tấn trêu trước: "Cậu Vệ này, hôm nay mua được xe buýt công cộng chưa?"
Trong phòng chiếu phim, người biết chuyện đều bật cười.
Vệ Tây Lẫm bắt tay với hắn, "Đang trên đường phấn đấu.
Hoan nghênh tổng giám đốc Khâu, phó tổng giám đốc Phương.
Nếu biết hai vị có thể phát sáng tự nhiên thế này từ trước, thì tôi đã cho người tắt đèn đi, tiết kiệm được bao nhiêu lượng điện."
Phương Y Đồng nở nụ cười, mặc dù nét cười ấy nhạt vô cùng, nhưng đó là hàng cực hiếm trên gương mặt đẹp đẽ mà luôn lạnh lùng của cô.
Ký giả hiểu biết ít nhiều về cô đều nắm lấy cơ hội chụp hình với biểu cảm lạ lùng hết sức.
"Tôi thường xuyên theo dõi weibo của cậu, không ngờ trong đời thực, cậu cũng nói chuyện thú vị như vậy."
"Tôi không nói đùa đâu.
Hai vị đến quả thật làm phòng chiếu phim phát sáng." Vệ Tây Lẫm cười nói, "Mời qua bên này."
Khâu Tử Tấn và Phương Y Đồng cùng nhìn nhau cười.
Có mặt lão đại ở đó, họ có thể không tới sao? Trước ngày hôm nay, họ chỉ ủng hộ Vệ Tây Lẫm vì Cố Duyên Tranh, song hôm nay gặp mặt, ấn tượng của họ về Vệ Tây Lẫm vô cùng tốt.
Ít nhất, hắn là một người trẻ không kiêu ngạo, cũng không nóng nảy.
Tiếu Thành Nghị bước nhanh tới, chờ họ thôi nói, rồi mở miệng cười, "Tôi có thể chụp cho ba vị một tấm không?"
"Dĩ nhiên."
Phương Y Đồng và Khâu Tử Tấn, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải Vệ Tây Lẫm, hướng về phía ống kính.
Tiếu Thành Nghị thầm lấy làm kinh hãi.
Nếu như hắn không hiểu sai, thì phải chăng Phương Y Đồng và Khâu Tử Tấn đang nâng đỡ Vệ Tây Lẫm? Sau khi chụp xong, hắn nói cảm ơn, rồi về lại chỗ mình.
So với những buổi chiếu thử của những bộ điện ảnh có nhiều ngôi sao lớn, thì lần chiếu thử của [Cuộc chiến sinh tử] này quả thật là vắng như chùa bà Đanh.
Đến bảy giờ, Vệ Tây Lẫm đứng một mình trên bục, đội ngũ chế tác ít ỏi làm khán giả phải rủ lòng cảm thông.
Vệ Tây Lẫm có mời mấy thầy cô và bạn cùng lớp đến, nhưng họ lại lo lắng không trả lời được mấy câu hỏi xảo quyệt của phóng viên, nên đơn giản là không tới nữa.
Vệ Tây Lẫm từng nói với họ, chờ bộ phim công chiếu, hắn sẽ bao một lớp – cả thầy lẫn trò đi xem một lần.
"Hoan nghênh các vị khách quý, bạn bè gần xa và ký giả truyền thông đến đây ngày hôm nay." Vệ Tây Lẫm bắt đầu một bài phát biểu lời ít ý nhiều, "Tôi biết, từ cái ngày tin tức tôi muốn đóng phim truyền đi, có rất nhiều người không coi trọng bộ phim này của tôi, và nghĩ rằng bộ phim này chỉ mang tính chất bông đùa.
Nên tôi không ngờ, hôm nay vẫn có nhiều khách quý, bạn bè, và fans đến đây như vậy.
Cảm ơn mọi người đã nể mặt.
Bộ phim rốt cuộc có phải chỉ làm để chơi hay không, tôi nói không tính, mọi người tự định đoạt.
Cho nên, tôi không nhiều lời thừa thãi nữa, mà mời mọi người thưởng thức bộ phim.
Hội chiêu đãi ký giả sẽ được tiến hành sau khi bộ phim kết thúc."
Sau một tràng pháo tay, màn ảnh lớn sáng lên, thanh thời gian bắt đầu di chuyển không nhanh không chậm.
Vệ Tây Lẫm cũng về lại khán đài.
Cố Duyên Tranh không tới, y nói muốn chờ bộ phim công chiếu rồi tới rạp xem cùng Vệ Tây Lẫm.
***********************imgwebtruyen.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
63 chương
43 chương
1238 chương
17 chương