Vệ Tây Lẫm V: [Có chút động tâm].
Trình tự biểu diễn là Thang Cỏ, Lâm Đống, John, Vệ Tây Lẫm, Trương Tĩnh, Triệu Tịnh.
Thang Cỏ lớn lên nhìn rụt rè, giọng lại rất vang, một khúc [Lại ôm anh một cái] lên xuống tự nhiên, sức cuốn hút có thừa, người xem cầm lòng không được đong đưa thân theo nhịp, múa tay.
"Ngay từ đầu quả là anh liếc mắt đưa tình với em,
Đó là vì anh yêu em lại chẳng dám tỏ lời,
Cuối cùng đúng thật anh là chồng em là bà xã anh,
Nhưng đi đến hôm nay ai sai đây,
......
Lại ôm anh một cái,
Xóa đi bi thương cũng xóa đi sự yếu mềm,
Lại ôm anh một cái,
Mất em anh thực sự cô đơn,
Lại ôm anh một cái,
Anh vẫn yêu em chẳng dám tỏ lời,
Lại ôm anh một cái,
Đã không còn thời gian để lãng phí,
Lại ôm anh một cái,
Nếu còn có thể bắt đầu lại,
Lại ôm anh!"
Làn điệu kích động, cảm tình chấn động, một khúc kinh diễm làm khán giả vỗ tay liên hồi.
"Thang Cỏ! Thang Cỏ! Thang Cỏ......"
Nguyễn Đường và Trần Quân đều cười thoải mái, dù sao cũng là phát sóng trực tiếp, bọn họ đều hi vọng tất cả tuyển thủ có thể thuận lợi hoàn thành phần biểu diễn, nếu không, với bản thân chương trình cũng không phải chuyện có lợi gì.
Vị tuyển thủ đầu tiên hát xong, vị tuyển thủ thứ hai liền lên đài, như vậy càng dễ tạo ra cảm giác dồn dập và cạnh tranh.
Lâm Đống hát một khúc bi tình ca, [Người diễn một tuồng].
"Từ khi em bắt đầu trốn tránh,
Anh liền bắt đầu hoài nghi,
Sau đó phát hiện nhật ký của em,
Ngập tràn hồi ức giữa em và hắn,
......
Phục em sát đất,
Ra là giữa chúng ta có nhiều bí mật như vậy,
Làm anh cảm thấy thật bất lực,
......
Người diễn một tuồng,
Người ôn nhu người nghịch ngợm,
Là người đi một nước cờ,
Người diễn một tuồng,
Người bao dung người thân mật,
Đều chỉ là một tuồng của người......."
Lâm Đống hát không tồi, Vệ Tây Lẫm lại nghe đến thất thần, tràn ngập oán khí với Cố Duyên Tranh, hận không thể dùng một chiêu Cách sơn đả ngưu thụi một đấm cho Cố Duyên Tranh không biết đang nơi nao.
Người kế tiếp lên sân khấu là John, chờ John hát xong liền đến lượt hắn.
Cố Duyên Tranh mà còn không tới thì sẽ không kịp.
Cuối cùng hắn quyết định nhìn lại chỗ Cố Duyên Tranh lần nữa tuy trong lòng không có hi vọng mấy, giương mắt lại thấy ghế trống đã không còn, Cố Duyên Tranh ngồi kế bên Vệ Vân Phong, nhìn hắn không chớp mắt, cởi tây trang xuống vắt trên cánh tay, cà vạt xả ra.
Hắn còn thấy trên mặt Cố Duyên Tranh có một tầng mồ hôi mỏng, hiển nhiên là tới rất vội vàng.
Cố Duyên Tranh dùng ánh mắt áy náy nhìn hắn, môi nở nụ cười ôn nhu, chứa đầy sự cổ vũ.
Vệ Tây Lẫm bắt chéo hai chân, thân hình hơi nghiêng dựa lưng vào ghế, hai cánh tay cũng đan vào nhau, tự nhiên đặt trên đùi, tư thế thả lỏng mang theo một phong vị hồn nhiên ưu nhã, phong thái mê người lan khắp xung quanh.
Hắn cười nhạt nhìn Cố Duyên Tranh, chớp mắt một chút lại nhướng mi: Tạm tha cho anh.
Cố Duyên Tranh có vẻ hiểu, khóe môi giương lên càng rõ, gật gật đầu.
Vệ Tây Lẫm không hề biết người quay phim cảm thấy tư thế lúc này của hắn cực kỳ hoàn mỹ thế nên đảo camera qua mặt hắn, gãi đúng chỗ ngứa thu lại được vẻ mặt này.
Trước TV fans Vệ Tây Lẫm đều kích động, nhanh chóng lên mạng tám.
"Nhìn thấy biểu tình vừa rồi của Lẻ Loi không? Lẻ Loi cười với ai a? Sao lại có cảm giác ngạo kiều? Ha ha ha......"
"Thấy thấy! Nam thần thật đáng yêu, cần chụp lại!"
"Chụp lại +1."
"......"
John lên đài, khiêu khích nhìn thoáng qua chỗ Vệ Tây Lẫm, như không ngại bị camera quay đến, còn phất phát tay với camera.
"[Look at me now], tặng cho mọi người.
I said this time next year, Imma be the one who do,
Everything and more you said, I couldnt do,
......
This for everybody,
Whove always put me down, I hope you open up your eyes, and take a good look at me now......"
(Edit: Bài này của Charlie Puth - trên youtube có mọi người có thể nghe thử nha.)
Bài hát này có tiết tấu sôi động mà thoải mái, là một bài ca rất có sức sống.
Tuy rằng rất nhiều người xem nghe không hiểu nhưng cũng không gây trở ngại việc bọn họ thưởng thức bài hát này, được tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó, đến phiên Vệ Tây Lẫm lên đài.
"Một khúc [Có chút động tâm], hy vọng mọi người thích."
(Edit: Bài hát trên đầu nhé (o≧∇≦)o)
Cố Duyên Tranh tập trung, nhìn chằm chằm người vừa bước ra giữa sân khấu.
Khúc nhạc dạo đầu trơn tru uyển chuyển nhẹ nhàng, làm tâm người nghe cũng bình yên theo.
Người xem còn chưa biết bài này là nam nữ hát đối nhau.
Giọng nam lên trước, "Tôi và em nam và nữ bất quá cũng đều trốn tránh tình yêu, ai nguyện dùng dũng khí không màng tất cả trả giá chân tình."
"Anh nói không chỉ anh còn có cả em, có nên bước tiếp hay chăng, có nên đáp lại đó chăng, để tình yêu từng bước tới gần."
Giọng nữ vừa ra, toàn trường ồ lên, ngay sau đó là một tràng vỗ tay như sấm.
[Tình yêu là bạn và tôi] cũng là nam nữ hát đối nhau, Vệ Tây Lẫm đã từng phát biểu trên EE âm nhạc rằng giọng nam giọng nữ đều là hắn ca nhưng cũng không phải không có người nghi ngờ, vì giọng nữ và giọng nam không có chút giống nhau nào.
Hôm nay lại chứng kiến kỹ xảo biến âm cùng thực lực của Vệ Tây Lẫm, mọi người đều kinh ngạc cảm thán.
Ý cười bên môi Cố Duyên Tranh càng nồng đậm hơn.
Bài này hẳn là Tây Lẫm hát cho y nghe, tiếc rằng là nam nữ hát đối, mà không phải nam nam hát đối.
Vệ Tây Lẫm vừa hát vừa theo thói quen giao lưu ánh mắt với người xem, trong lúc vô ý chạm phải ánh nhìn chuyên chú của Cố Duyên Tranh, suýt nữa biểu tình trên mặt bị mất không chế.
Nhưng nếu hắn biết ý nghĩ trong đầu Cố Duyên Tranh lúc này, nói không chừng sẽ có xúc động đập y.
Nam nam hát đối tình ca, có thể hả?
"Tôi có chút động tâm với em,
Không rõ kết quả sẽ là bi thương hay vui mừng,
Có một chút động tâm như thế, một chút chần chờ,
Sợ hãi đã động tâm sau lại mất,
......
Tôi và em nam và nữ bất quá đều trốn tránh tình yêu,
Có lẽ hẳn phải yên tâm,
Để tình yêu từng bước tới gần."
Giọng nam không hề có tạp chất, thuần túy trong sáng, giọng nữ ôn nhu linh hoạt kỳ ảo, khán giả đều dùng sức hoan hô hóa rồ.
"Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm......"
Cố Duyên Tranh không nhanh không chậm vỗ tay theo, nhìn như không chút để ý, kỳ thực, ánh mắt và khóe môi đều lộ vẻ suиɠ sướиɠ không chút che giấu việc y thưởng thức và yêu thích Vệ Tây Lẫm.
Khán giả hoan hô cơ hồ kích động bay nóc hiện trường phát sóng.
Người lên sân khấu sau Tây Lẫm, Trương Tĩnh nhận áp lực rất lớn, lo lắng bước lên, bên tai không nghe được bất kỳ âm thanh gì khác.
May mà, người xem còn có lý trí, nhìn thấy tuyển thủ lên sân khấu, rất nể tình yên lặng lại, âm thanh nhạc đệm dần trở nên rõ ràng.
Trương Tĩnh được phân vào tổ đầu tiên lên sân khấu, bản lĩnh cá nhân cũng không thể khinh thường, hít sâu vài lần liền trấn định lại, biểu diễn rất thành công.
Tuyển thủ cuối cùng Triệu Tịnh cũng không nhường một tấc, đều nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Lúc này hai MC lại trở về sân khấu.
"Sáu bài, bài nào cũng có điểm đặc sắc của nó, mỗi bài đều chấn động cả thủ đô." Nguyễn Đường vui sướng nói nói, "Tôi cảm thấy sự lựa chọn may mắn nhất đời này của mình đó chính là chọn làm MC, thế nên mới có cơ hội nghe trực tiếp ca khúc tại hiện trường.
Trần Quân, anh cảm thấy thế nào?"
"Không tồi." Trần Quân tán đồng gật đầu, "Vừa rồi tôi có chú ý thấy bốn vị giám khảo cũng có lúc ngẫu hứng sẽ vỗ tay theo, thỉnh thoảng lại ghi chú gì đó trên sổ, vậy hẳn là có rất nhiều lời muốn nói."
"Vậy nên, chúng ta lập tức tiến vào giai đoạn bỏ phiếu của giám khảo đi." Nguyễn Đường nhìn về phía Giang Như Ý, "Trước hết chúng ta mời cả sáu vị tuyển thủ lên đài, sau đó bắt đầu từ Giang lão sư, mỗi vị giám khảo đều bỏ ra hai phiếu đào thải, cũng nói lý do.
Vị tuyển thủ có số phiếu nhiều nhất sẽ bị đào thải."
Vệ Tây Lẫm, John, sáu người đến giữa sân khấu, đối mặt người xem.
Camera đảo qua từng người.
"Xin mời Giang lão sư."
Màn ảnh cắt đến góc Giang Như Ý, trên đài và dưới đài đều an tĩnh.
Giang Như Ý, Nhạc Cương, Vương Tân và Dương Đức Hinh bốn người song song ngồi trên ghế giám khảo, giữa hai người là một khoảng cách hai mét, đây là tính cho phòng ngừa các vị giám khảo thông đồng với nhau.
Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên làm người xem thích chương trình này, khả năng giở trò bịp bợm phi thường nhỏ.
Giang Như Ý lạnh nhạt nói: "Hai phiếu của tôi cho Vệ Tây Lẫm và John White."
Cái gì? Toàn trường ồ lên!
Người biết Giang Như Ý đã sớm đoán được Giang Như Ý sẽ không bỏ qua hai người có tướng mạo xuất sắc nhất trong sáu vị tuyển thủ là Vệ Tây Lẫm và John, nhưng họ cũng không thật sự nghĩ Giang Như Ý sẽ bỏ phiếu đào thải cho bọn hắn.
Vệ Tây Lẫm thực kinh ngạc, nhưng vì sớm có chuẩn bị tâm lý, biểu tình không hề thay đổi.
Vì vậy người xem càng thích hắn, chỉ cần phần trấn tĩnh này cũng đã đủ khen ngợi rồi.
Cố Duyên Tranh cau mày, ánh mắt không vui dừng trên người Giang Như Ý.
Lâm Đống âm thầm đắc ý nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Bởi bất luận biểu tình gì đều có khả năng bị camera thu lại để xem xét.
Người xem có cảm tình với Vệ Tây Lẫm và John đều bất mãn kêu la, âm thanh phản đối vang lên hết đợt này đến đợt khác, thính phòng ầm ĩ lên.
"Dựa vào cái gì đào thải Vệ Tây Lẫm? Đưa lý do coi!"
"John hát rất tốt, không nên bị đào thải!"
Nguyễn Đường cũng rất ngoài ý muốn, vì khống chế tình hình, không thể không la lớn, "Các bạn khán giả trước hết không cần kích động.
Nơi này là hiện trường phát sóng trực tiếp của [Nhịp đập âm nhạc], chúng ta hãy nhìn xem phản ứng trên mạng trước đã."
Màn hình lớn phía sau cắt ra màn hình cho thấy phản ứng dân mạng, tất cả đều được phóng lớn, khán giả cũng thấy rõ ràng.
Ta yêu 540: Vệ Tây Lẫm hát rất hay! Giang Như Ý vì cái gì mà phản đối, không xứng làm giám khảo!
Lưu Thừa Vũ: Tôi thừa nhận Giang Như Ý có chuyên môn âm nhạc rất cao nhưng vẫn không cách nào đồng tình với ý kiến của bà ấy.
Maria: John hát không tốt chỗ nào? Dựa vào cái gì mà đào thải?
Ta là một bụi cỏ nhỏ: Chẳng lẽ là trình độ thưởng thức của tôi không tốt? Hai ca sĩ Giang Như Ý muốn đào thải trùng hợp là hai người mà tôi cảm thấy có biểu hiện tốt nhất.
......
..........
Edit: Khi anh hát...!(≧∇≦)/imgwebtruyen.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
3 chương
192 chương
1564 chương
59 chương
68 chương