Vệ Tây lẫm V: Vì thành đôi, nên mua đơn.
Vệ Tây Lẫm buồn cười, cố ý nói: "Nam."
"Nam!" Cố Duyên Tranh càng chua.
Vệ Tây Lẫm bật cười, ý vị sâu xa quét mặt nhìn y, "Nếu tôi nhớ không lầm, trên đời này chỉ có hai loại giới tính đi? Chẳng lẽ anh là loại thứ ba?"
Cố Duyên Tranh vò đầu hắn một chút, mặt không đổi sắc, bên tai lại đỏ, ái muội nói: "Một ngày nào đó tôi sẽ cho em biết tôi thuộc loại giới tính gì."
Bị đùa giỡn.
Vệ Tây Lẫm không giận, ngược lại còn có chút ngọt ngấy, nhưng hắn cũng không có ý phóng túng loại tâm tình này, kéo đề tài lại, "MC là nữ, hình tượng và tiếng nói của cô ấy rất hợp."
Cố Duyên Tranh không nói gì.
Trong xe an tĩnh làm Vệ Tây Lẫm khẩn trương.
Nếu giải thích, có vẻ tự mình đa tình quá; không giải thích, hắn lại sợ Cố Duyên Tranh hiểu lầm.
"Tôi biết các em chỉ là bạn bè bình thường." Cố Duyên Tranh hơi hơi mỉm cười, dường như không để ý chút nào, "Yên tâm, tôi sẽ không hiểu lầm, chuyện này tôi tất tự biết."
Vệ Tây Lẫm trợn mắt há hộc mồm.
Hắn với Cố Duyên Tranh lúc này cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, nói sao cứ như hai người đang là một cặp vậy?
Hắn nhịn không được hỏi: "A Cố, có phải anh đang hiểu lầm gì rồi không?"
Cố Duyên Tranh khó hiểu nhìn hắn, trong nét cười có ý trấn an và ôn nhu, "Không có.
Em nghĩ cái gì, tôi đều biết, không cần lo lắng."
Vệ Tây Lẫm ngơ ngác nhìn y.
Sao trái lại mình còn thấy lo lắng hơn a?
Tránh để hắn thẹn thùng, Cố Duyên Tranh nói sang chuyện khác, "Buổi tối ăn gì? No sao? Hay ăn với tôi chút nữa."
"Được.
Nhưng mà, lần này tôi mời." Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, lấy di động ra lên mạng.
Hiện [Phàm nhân tu tiên] đã được đề cử trên bảng vài lần, gần đây dân tình trên Tân Lục có chút không bình tĩnh.
Giang Hà Hồ Hải có một cái diễn đàn cho các tác giả, Vệ Tây Lẫm cũng tham gia, nghe các tác giả khác nói, có mấy đại thần đang ý kiến Vệ Tiềm với biên tập.
Chuyện này Vệ Tây Lẫm nắm rõ, thậm chí trên diễn đàn tác giả cũng có hai người thường xuyên nói mấy lời chua lòm.
Thế nên, trừ phi có việc, gần đây Vệ Tây Lẫm rất ít hiện thân trên diễn đàn.
"Tây Lẫm, tối mấy giờ em ngủ?"
"A?" Vấn đề đột ngột đưa ra làm Vệ Tây Lẫm chưa phản ứng kịp.
Cố Duyên Tranh nhìn lướt qua màn hình di động của hắn, "Tôi có đọc truyện của em.
Mỗi ngày em đều cập nhật trên dưới 15000 chữ, ban ngày còn phải đi học, đâu ra nhiều thời gian viết truyện như vậy, có phải thường xuyên thức đêm không?"
Vệ Tây Lẫm có chút chột dạ.
Nhiều chữ như vậy hắn có đánh chữ nào đâu, tất cả đều do 002 phục chế lại từ trí nhớ của hắn, hắn gần như không cần quan tâm.
"Không có, ngày nào tôi cũng ngủ đúng 10 giờ, cũng không thức khuya.
Anh nhìn khí sắc tôi sẽ biết."
Mỗi lần gặp mặt đều thấy Vệ Tây Lẫm sức sống tràn trề như ánh dương rực rỡ, Cố Duyên Tranh nhìn thấy cả, không hoài nghi, "Vậy là tốt rồi."
Dừng một chút, y lại mở miệng, "Em cũng không thiếu tiền, không cần quá vất vả."
Vệ Tây Lẫm ấm áp, mau mắn nói: "Rõ rồi.
Chúng ta đi ăn gì đi?" Sống lại một kiếp, hắn muốn hưởng thụ sinh hoạt, cũng không có ý hành chết bản thân.
"Phía trước có một nhà hàng Italy, muốn thử không?" Cố Duyên Tranh hỏi ý kiến hắn.
Đã lâu Vệ Tây Lẫm cũng chưa ăn mì Ý qua, gật gật đầu.
Cố Duyên Tranh gọi hai phần mì Ý, chờ hắn chụp ảnh xong mới động đũa đã thành thói quen.
Vệ Tây Lẫm rất tự nhiên chia một nửa cho Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh cũng rất tự nhiên không cự tuyệt.
"Nhìn vành mắt anh có chút đen, gần đây rất bận?" Vốn Vệ Tây Lẫm đã no, ăn thực chậm, động tác ưu nhã mang theo hai phần lười biếng, nhìn vào càng mê người.
Các khách hàng xung quanh đều nhìn hắn vài lần.
Cố Duyên Tranh nhấp một ngụm canh nấm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Trước công ty con có chút chuyện, vấn đề nhỏ, đã giải quyết."
"Nhớ kỹ lời anh đã nói với tôi trên xe đấy." Vệ Tây Lẫm nhắc.
Cố Duyên Tranh nâng môi, nhóc này quan tâm mình còn phải dùng phương thức kỳ cục như vậy.
Y ôn hòa nói: "Nhớ.
Đúng rồi, tôi nghe một người bạn nói, lần này [Nhịp đập âm nhạc] có mời giám khảo là Giang Như Ý, chuẩn bị kỹ nhé."
"Giang Như Ý?" Vệ Tây Lẫm giật mình một cái.
Giang Như Ý, nữ sĩ năm nay hơn năm mươi tuổi, là một người nổi danh trong giới âm nhạc, được nhiều kính trọng.
Nhưng nhắc tới bà, điều đầu tiên mọi người nghĩ đến cũng không phải khả năng âm nhạc của bà mà là bà không thích người có vẻ ngoài xinh đẹp, đặc biệt bắt bẻ người lớn lên đặc biệt xinh đẹp.
Ba vị học trò bà thu đều có dung mạo bình thường.
Có người cho là khi trẻ Giang Như Ý đã từng bị một nam sĩ anh tuấn tổn thương, tất nhiên ý này không thể xem là thật.
"Sợ?" Cố Duyên Tranh vẫn chưa thấy Vệ Tây Lẫm khẩn trương sợ hãi bao giờ, này vẫn là lần đầu tiên, không khỏi buồn cười trêu chọc.
Vệ Tây Lẫm nhún vai, thẳng thắn nói: "Có chút."
Cố Duyên Tranh an ủi: "Không cần sợ, chỉ cần em đủ trình độ thì bà ấy cũng không thể moi xương từ trứng được."
Chỉ chốc lát Vệ Tây Lẫm đã bình tĩnh trở lại, "Tôi sẽ chuẩn bị kỹ."
Cơm nước xong, Cố Duyên Tranh đưa Vệ Tây lẫm về nhà.
Vệ Tây Lẫm nhớ tới trong kho hàng hệ thống có một phù báo nguy, cảm thấy thứ này mình cũng không dùng, xuống xe liền lấy ra đưa cho Cố Duyên Tranh, "Tặng cho anh."
Phù báo nguy có dạng nút thắt như ý màu đỏ, ở giữa bọc một hạt châu như pha lê nhỏ cỡ hạt đậu phộng, cũng không chói mắt.
Vệ Tây Lẫm chém: "Đây là phù bình an do tôi nhờ một người bạn cầu trên miếu.
Nếu hạt châu này phát ra ánh sáng đỏ chứng minh anh có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận."
Cố Duyên Tranh cũng không mê tín, nhưng đây là tâm ý của Vệ Tây Lẫm.
Y lập tức treo trên xe nơi ngẩng đầu là có thể thấy, dùng hành động tỏ vẻ tiếp thu tâm ý của hắn.
Vệ Tây Lẫm yên tâm, đẩy cửa xe ra định xuống.
Vì né Tiếu Thành Nghị, hắn cũng say, lần nào cũng xuống xe cách một dặm.
Tay bị Cố Duyên Tranh giữ chặt, hắn khó hiểu quay đầu, "Sao vậy? Còn có chuyện?"
Cố Duyên Tranh nhìn bộ dáng đơn thuần của hắn, âm thầm thở dài, vẫn là nhẫn nại một chút đi, một năm y vẫn chờ được.
Y buông tay Vệ Tây Lẫm ra, "Không có gì, đi thôi."
Vệ Tây Lẫm tiêu sái vẫy vẫy tay, "Đi đây, lái xe cẩn thận."
Cố Duyên Tranh nhìn bóng hắn chậm rì rì biến mất sau chỗ ngoặt liền khởi động xe rời đi.
Khi đi ngang tiệm tạp hóa, Vệ Tây Lẫm mua một lon coca cùng một vại bia, tới cửa tiểu khu, chào hỏi bảo vệ Trương Đại Gia, đưa bia cho hắn, coca đưa Tiếu Thành Nghị.
"Tôi thật phục cậu rồi."
Tiếu Thành Nghị đã sớm lăn thành bạn với Trương Đại Gia, đang nói chuyện tán dóc đến đã nghiền, nghe vậy cười he he, không cho là đúng: "Tôi không thấy thủ tại đây nhàm chán chút nào, ngược lại rất thú vị.
Chỉ cần Trương Đại Gia đã kể cho tôi nghe mấy chuyện kháng chiến thời xưa thôi đã đủ viết chuyên đề rồi."
Vệ Tây Lẫm lắc đầu vào cửa, cân nhắc chờ sau khi thu được thư mời của [Nhịp đập âm nhạc] sẽ để Tiếu Thành Nghị đưa tin.
Trong hoa viên tiểu khu, các bác gái cùng mọi người ăn xong đi tản bộ tiêu thực thấy hắn đều nhiệt tình chào hỏi.
Tiếu Thành Nghị xa xa nhìn Vệ Tây Lẫm dù đứng đối diện ai cũng có thể chuyện trò hai câu, hơn nữa nói cười tự nhiên, âm thầm bội phục năng lực giao tiếp của hắn.
Còn chưa tới nhà, Vệ Tây Lẫm nhận được điện thoại của La Chân Chân.
Cha mẹ La Chân Chân muốn gặp hắn, hẹn hắn gặp mặt thứ bảy tại tiệm cà phê gần trường.
Thứ bảy, Vệ Tây Lẫm tới đúng hẹn.
Mẹ La Chân Chân, Đồ Tĩnh, diện đồ xinh đẹp, bảo dưỡng rất tốt, không cách nào nhìn ra đây là người đã bốn mươi; cha La Chân Chân La An Dương có dung mạo không quá ấn tượng nhưng bù lại ấy chính là đôi mắt sắc bén thỉnh thoảng hiện lên vẻ tinh tường khôn khéo, vừa thấy liền biết không phải dễ đối phó.
La Chân Chân giới thiệu Vệ Tây Lẫm cho cha mẹ.
"Cha, mẹ, đây là Vệ Tây Lẫm."
Vệ Tây Lẫm mỉm cười, vươn tay, "La tiên sinh, La phu nhân, nghe danh đã lâu."
Tư thế đúng mực mà trầm ổn làm người lơ đãng nhìn qua liền xem nhẹ tuổi tác của hắn.
La An Dương bất động thanh sắc đánh giá, âm thầm gật đầu, ít nhất là có lễ nghĩa, "Xin chào, ngồi đi.
Nếu cậu thật là bạn bè của Chân Chân vậy tôi gọi cậu là Tiểu Vệ thế nào?"
Vệ Tây Lẫm gật đầu nói: "Đương nhiên có thể."
Hàn huyên vài câu, mọi người trở lại chuyện chính.
"Tiểu Vệ, cậu tìm Chân Chân cùng tham gia [Nhịp đập âm nhạc] là cho Chân Chân cơ hội, điều này chúng tôi muốn cảm ơn cậu.
Nhưng hiện tôi và mẹ con bé có vài yêu cầu nhỏ, hy vọng cậu có thể hiểu cho tâm tình của người làm cha làm mẹ như chúng tôi." La An Dương rất biết cách nói chuyện, giọng điệu ôn hòa không làm người khác cảm thấy bị xúc phạm.
Vệ Tây Lẫm cũng sảng khoái, "Ngài cứ nói."
Đồ Tĩnh nói: "Chúng tôi có tìm hiểu về chương trình, cũng có chút hiểu biết.
Chủ đề ca khúc tự sáng tác của vòng thứ ba và thứ tư cũng không được định rõ, chúng tôi liền có chút lo lắng, hy vọng đến lúc đó bài hát sẽ không quá......!Không hợp với Chân Chân."
Lời bà rất uyển chuyển, Vệ Tây Lẫm lại nghe đã hiểu, thoải mái cười, "Việc này hai bác cứ yên tâm.
Chân Chân là bạn của cháu, cháu sẽ không hố cô ấy.
Hình tượng của cô ấy rất thanh thuần, lúc ấy viết nhạc cho cô ấy cháu sẽ tận lực bám theo hướng này, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề hai bác lo lắng.
Nếu hai bác thật sự không yên tâm, chúng ta cũng có thể làm một hiệp ước đơn giản."
La Chân Chân muốn nói lại thôi, cho cha mẹ một ánh mắt.
Dù sao Vệ Tây Lẫm và con gái cũng là bạn bè, La An Dương vô tình làm khó con gái, cũng vô ý đẩy Vệ Tây Lẫm vào cảnh khó xử, cười nói: "Này thì không cần.
Chỉ là chúng tôi làm cha mẹ có chút lo lắng mà thôi." Vạn nhất Vệ Tây Lẫm không thực hiện được hứa hẹn của mình, ông và Đồ Tĩnh đều có biện pháp giáo huấn hắn.
Thế nên ông cũng không phải quá lo lắng.
Lúc trước nghe La Chân Chân nhắc tới Vệ Tây Lẫm đồng ý đưa con gái một bài hát, Đồ Tĩnh vẫn luôn giữ thái độ, thậm chí có lần còn hoài nghi có phải Vệ Tây Lẫm thích con gái mình không mới dùng loại thủ đoạn này dụ dỗ con bé.
Hôm nay nói chuyện cùng Vệ Tây Lẫm, ý tưởng này của bà lập tức tan đi, cách hắn thẳng thắn và ổn trọng đều làm bà sinh ấn tượng tốt.
Bốn người trò chuyện với nhau thật vui, La An Dương còn nói với La Chân Chân về sau nên mời bạn bè về nhà chơi nhiều hơn.
**********************************************************************************
Nguồn: ssginko.lofter.comimgwebtruyen.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
63 chương
43 chương
1238 chương
17 chương