Vệ Tây Lẫm V: Bắt đầu một chuyến lữ hành nào. [Ảnh (trời xanh nước trong)] "Không sao." Mẹ Cố giận dữ liếc mắt nhìn hướng cha Cố, bất mãn hừ nhẹ: "Tên đó, còn tưởng là mình trẻ lắm!" Nói xong, chính bà lại không nhịn được cười nhẹ. Thấy chồng mình lớn tuổi mà vẫn xem mình như còn trẻ, trong lòng bà vẫn rất vui. Các ký giả xa xa nhìn thấy Vệ Tây Lẫm trò chuyện với phó Tổng cục trưởng Tổng cục Văn hóa và Giải trí Trương Uyển Quân, bầu không khí còn có vẻ rất thân cận, trong lòng ai nấy đều vô cùng thắc mắc. Nam thần quốc dân quen nhân vật này từ lúc nào vậy nhỉ? Có vài phóng viên già đời hiểu biết nhiều, biết rõ quan hệ của Trương Uyển Quân và Cố Duyên Tranh, lại nghĩ tới động tác bảo vệ Vệ Tây Lẫm của Cố Duyên Tranh ban nãy, trong lòng ẩn hiện một suy đoán kinh người: Lẽ nào Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh thật sự là một đôi. Ở một nơi khác, cha Cố cũng đang dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Vệ Tây Lẫm, lòng thầm nói thằng nhóc này đúng là mầm tốt, nếu vào quân đội thì nhất định sẽ rất có triển vọng. Chỉ là nghĩ đến việc thằng nhóc này là vợ của thằng con mình, ông lập tức bỏ ý niệm kia. Thôi, chỉ cần con mình và con dâu vui là được. Cảnh sát đến rất nhanh. Hôm nay là ngày người thừa kế Ngô thị kết hôn, bên cảnh sát cũng biết tin, lo có chuyện, nên để đội tuần tra tuần tra vòng vòng khu vực thêm vài lần. Sự thực chứng minh quyết định của họ rất chính xác, may là không có sự cố đáng tiếc nào xảy ra. "Ngô Ưu, con xem có nên dời lễ cưới sang hôm khác không?" Sắc mặt cha mẹ Ngô Ưu đều không được tốt lắm. Dù là ai gặp chuyện như vậy cũng sẽ không vui, một vài người mê tín thậm chí sẽ cảm thấy xui xẻo, thậm chí còn cảm thấy mệnh cô dâu mang họa. Cha mẹ vợ Ngô Ưu Dương Bàng đều trầm mặc, không nói một lời, nét mặt còn chứa chút đau buồn. Tuy họ cũng hiểu hôm nay không phải ngày lành để kết hôn, nhưng họ sợ người nhà họ Ngô sẽ cảm thấy con gái mình không tốt. Làm cha mẹ là thế, dù con đi kết hôn vẫn có chuyện không thể yên lòng. Ngô Ưu lại có cái nhìn khác, hắn kiên định nói: "Cha, mẹ, chính là vì xảy ra chuyện không vui như vậy nên mới càng phải tiếp tục tiến hành lễ cưới, việc này chứng minh con và Dương Bàng ở cạnh nhau có thể chèn ép tà khí! Cha vợ, mẹ vợ, hi vọng hai người có thể yên tâm giao Dương Bàng cho con!" Cha mẹ Dương Bàng nghe hắn nói vậy thì khá cảm động. Chồng của con trân trọng con là điều quan trọng hơn bao giờ hết. Do dự một hồi, hai người vẫn đồng ý. Cha mẹ hai nhà đi trấn an khách mời, tặng lại lễ nặng là điều tất yếu. Có thể đến tham gia lễ cưới cũng không phải người bình thường, hơn nữa đám cướp đã bị bắt, bọn họ vẫn bằng lòng lưu lại phần mặt mũi này cho nhà họ Ngô, ai cũng ở lại. Ngô Ưu hỏi thăm người phụ trách bên phía cảnh sát một chút, hi vọng bọn họ có thể xem xét cho phép bọn hắn tiếp tục tiến hành lễ cưới. Vì trong phòng có mấy chiếc camera, tình hình tại hiện trường đã được thu lại hết, do đó bên cảnh sát đồng ý thỉnh cầu của hắn, kê khai xong liền rời đi, để người có liên quan đến cục cảnh sát làm tờ khai sau. Cố Duyên Tranh quay lại cạnh Vệ Tây Lẫm, thỉnh thoảng dùng ánh mắt sâu xa liếc hắn một cái, lại như không việc gì dời mắt đi, trò chuyện với bạn bè. Vệ Tây Lẫm bị y nhìn khóc không ra nước mắt, biết sắp tới mình còn phải đối đầu với một trận chiến ác liệt nữa. Mười một giờ, nghi thức kết hôn chính thức bắt đầu. Đầu tiên MC của buổi lễ giới thiệu con đường tình yêu của Ngô Ưu và vợ hắn Dương Bàng, tạo nên bầu không khí náo nhiệt và vui mừng, tiếp đó hai bên nam nữ trao nhẫn. Sau đó, MC giới thiệu khách quý tại hiện trường, nhóm khách quý lên đưa quà mừng cho cặp đôi. Đến phiên Vệ Tây Lẫm, Vệ Tây Lẫm đưa chiếc VCD đã sớm chuẩn bị sẵn cho nhân viên phục vụ. "Đây chính là bài hát Tây Lẫm đặc biệt viết cho tôi với vợ tôi đi? Cảm ơn Tây Lẫm, anh em tốt nha!" Ngô Ưu vô cùng vui mừng, nắm tay Dương Bàng mãi không buông, giao VCD cho phục vụ: "Nhanh bật lên cho mọi người nghe một chút!" Các ký giả bỗng cảm thấy phấn chấn. Vệ Tây Lẫm đặc biệt viết một ca khúc mới để mừng tân hôn của bạn mình sao? Người phục vụ đặt VCD vào đầu đĩa, tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi từ từ vang lên, trên màn ảnh xuất hiện một bức tự sướng, trong hình thế mà lại là cảnh tụ họp giữa Ngô Ưu và một vài người bạn tốt, trong đó có bọn Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh. Mấy giây sau, trên màn ảnh xuất hiện bốn chữ lớn [Đêm cuối cùng này]*. (*Link trong phần bình luận.) https://www.youtube.com/watch?v=gDU3TTwa1-w Một giọng nam trầm thấp có chút khàn khàn đầy gợi cảm lập tức vang lên, là giọng Vệ Tây Lẫm. "Chúc mừng, cuối cùng cậu cũng đã mất ưu thế độc thân rồi, Nếu có bí kíp, nhớ giúp anh em một tay nhé, ... Đêm cuối cùng này, than sao cậu uống quá chậm, Một chén cuối rồi, cậu sẽ từ giã cô đơn, ... Sau này, khi đã có một cô gái giữa nơi đây, Dù cậu có điên cuồng đến đâu, Trước khi đêm xuống, cậu vẫn phải về, Tình anh em cũng phai dần, ... Mong cậu còn nhớ, những ngày khoác lác bên sông đến khi mặt trời mọc, Cô dâu và cậu, không cách nào hưởng được men say đêm nay đâu, ..." Trong VCD có cảnh Ngô Ưu và Cố Duyên Tranh, Đỗ Minh Thành, Khâu Tử Tấn tụ hội, cũng có ảnh Ngô Ưu bơi đùa cùng bạn bè hắn, tất cả đều là do Vệ Tây Lẫm hỏi ý những người bạn của Ngô Ưu, sau khi được cho phép liền dùng những hình ảnh trước đây cắt nối biên tập lại thành một video, có vài tấm thậm chí còn là cố ý chụp chỉ dành riêng cho bài hát này. Ngô Ưu nhìn hình ảnh thay đổi, nhớ lại từng li từng tí những cảnh sinh hoạt cùng với anh em bạn bè trước đây, không khỏi cảm động đỏ cả mắt, cất giọng: "Sẽ không! Dù kết hôn tôi cũng sẽ không quên các anh em, bạn bè khi trước. Anh em tốt, cả đời!" Cô dâu cũng rất thú vị, cô khéo léo phụ họa: "Đúng, sau này nếu mấy anh muốn tìm Ngô Ưu uống rượu, liên hoan cũng không sao. Chỉ là —— tốt nhất vẫn nên chào hỏi tôi trước nhé." Các khách mời đều cười rộ lên, bầu không khí lại khôi phục vẻ vui mừng. Các ký giả hăng say chụp ảnh, nhưng vẫn thấy rất tiếc. Không cần hỏi, nhất định Ngô Ưu sẽ giữ bài hát này cho riêng mình, sẽ không công khai ra ngoài. Đối với đa số fan âm nhạc của Vệ Tây Lẫm, không thể không nói, đây thật sự là một nỗi tiếc nuối cực lớn. Các vị khách tặng lễ xong thì đến phiên cô dâu ra mắt, đồng thời chúc rượu cho khách. Cơm nước kết thúc, một đôi vợ chồng mới cưới còn phải tiễn khách, tặng họ những món quà tinh xảo. Dựa theo truyền thống, bạn bè thân thích còn phải ở lại ăn bữa tối, sau đó đưa cô dâu về nhà cùng nháo động phòng. Chỉ là hôm nay đã xảy ra chuyện lớn như thế, tất cả mọi người đều không có tâm trạng ở lâu. Sau khi tiễn khách, bọn Vệ Tây Lẫm đến cục cảnh sát lấy lời khai. Các ký giả vẫn theo đuôi tới tận cục cảnh sát, bên cảnh sát đành phải để Vệ Tây Lẫm lấy lời khai trước. Xong việc, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh liền rời đi. Trên xe, Cố Duyên Tranh không nói lời nào. Vệ Tây Lẫm đứng ngồi không yên. Vào nhà, Cố Duyên Tranh ôm ngang Vệ Tây Lẫm, ném hắn lên ghế sa lông, nghiêm túc nói: "Em có biết hôm nay em đã dọa anh không? Anh biết em có thân thủ tốt, nhưng hôm nay năm tên cướp đều có súng trong tay, rất nguy hiểm!" Vệ Tây Lẫm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai tay ôm đầu, bộ dáng vô cùng đáng thương nhìn y, buồn bực nói: "Em cũng bị dọa mà." Cố Duyên Tranh: "..." Bán manh phạm quy! Vệ Tây Lẫm chớp chớp mắt to, không nói lời nào, bộ dạng kia khỏi phải nói, vô tội biết bao nhiêu, khiến người không đành lòng biết bao nhiêu. Cố Duyên Tranh xoa thái dương, thả mình ngã xuống ghế sô pha: "Em đó..." Vệ Tây Lẫm tiến đến trước mặt y, hai người gần như là mũi chạm mũi, hắn nghiêm túc nhấn mạnh: "Em thật sự bị dọa ấy! Nhìn vào ánh mắt chân thành của em này!" Cố Duyên Tranh vừa buồn cười vừa đau lòng, ôm người lên, bỏ vào lồng ngực xoa nắn mấy lần: "Chuyện lần này quá lớn, những tên phóng viên kia sẽ không bỏ qua cho em đâu. Tạm thời mấy ngày nay đừng ra khỏi cửa." Vệ Tây Lẫm ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em hiểu." Cố Duyên Tranh nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn, ôm người lên lầu tắm rửa. Lăn lộn cả ngày, tắm rồi ngủ. Ba ngày liên tiếp sau đó Vệ Tây Lẫm vẫn luôn ở lì trong nhà. Cố Duyên Tranh thì vẫn đi làm bình thường, nhưng sáng tối đều tự mình xuống bếp làm bữa cho Vệ Tây Lẫm, ngay cả buổi trưa cũng dành nửa tiếng lái xe về nhà làm món ngon cho hắn. Vệ Tây Lẫm ở nhà hưởng cuộc sống sinh hoạt như tiên, không hề cảm thấy nhàm chán chút nào.  Nhưng trốn ở nhà mãi cũng chẳng phải điều cần nói ở đây. Trưa hôm nay, Mập Mạp nhận được một cuộc điện thoại, người bên kia điện thoại chỉ rõ muốn tự mình đàm luận với Vệ Tây Lẫm. Mập Mạp tưởng đó là fan cuồng, trực tiếp cúp điện thoại. Không ngờ đối phương lại rất cố chấp, gọi lại, hỏi ra mới biết đối phương thật sự không phải fan cuồng gì, mà là trưởng thôn huyện Ngũ Sơn thuộc núi Minh Sơn nằm ở vùng núi phía Tây nghèo khó. Thôn Sơn Đào là nơi hai năm trước Vệ Tây Lẫm quyên tiền giúp sửa đường. Từ khi Vệ Tây Lẫm giúp họ sửa đường xong, điều kiện sinh hoạt ở thôn bọn họ chậm rãi được cải thiện, bây giờ cuộc sống ngày càng tốt, thế nên muốn mời Vệ Tây Lẫm đến chơi. Không dám nói mời Vệ Tây Lẫm đến chơi là để trả ơn hắn, nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể dùng cách này để bày tỏ tâm ý của mình. Mập Mạp kể lại chuyện này cho Vệ Tây Lẫm, Vệ Tây Lẫm cũng cảm thấy hứng thú muốn qua xem một chút. Chờ đến tối Cố Duyên Tranh tan tầm về nhà, hắn thương lượng qua với y, giờ là lúc nghỉ hè, vừa vặn bọn họ có thể đưa người nhà hai bên cùng đi chơi, xem như nghỉ phép, tiện thể còn tránh được sự chú ý của phóng viên. Hai người liền qua chỗ cha mẹ Cố. Hiếm thấy có cơ hội để người trong nhà cùng đi chơi, cha mẹ Cố đều đồng ý. Hai năm rồi bọn họ chưa hề nghỉ phép, lần này có dịp dùng. Cố Duyên Yên có lòng muốn giao lưu tình cảm với nhà họ Vệ, cũng sảng khoái đồng ý, còn có thể dẫn Điền Tâm Tâm theo. Vệ Tây Lẫm liền gọi điện cho cha mẹ, anh hai và em gái. Chuyện trong nông trường đã được xử lý ổn thỏa, cha mẹ Vệ cũng không có ý kiến; Vệ Vân Phong nghĩ đến trước đây mình rất ít ra ngoài chơi với người nhà, cũng đồng ý; Vệ Trừng Trừng càng không có dị nghị gì. Người nhà hai bên ăn ý với nhau, bỏ ra hai ngày để sắp xếp chuyện công việc và chuyện nhà, sau đó liền xuất phát đến tỉnh Cam Dương. Vệ Tây Lẫm, Cố Duyên Tranh, cha mẹ Vệ, Vệ Vân Phong và bạn gái anh Đàm Thanh Thanh, Vệ Trừng Trừng, cha mẹ Cố, Cố Duyên Yên, Điền Tâm Tâm cộng với Hứa Hi và Mập Mạp, một nhóm tất cả mười ba người. Để trải nghiệm niềm vui lữ hành, họ không chọn máy bay mà lái xe đi. Mười ba người lái tất cả bốn chiếc, đều là xe việt dã, tính năng cao cấp, sức chứa lớn. Do không có áp lực thời gian, đoàn người đi không nhanh không chậm, thong thả thưởng thức cảnh đẹp ven đường, đến giờ cơm thì dừng lại ăn uống nghỉ ngơi, thế nên chẳng có chút mệt nhọc nào. Hai ngày sau, họ đến tỉnh Cam Dương, đổ đầy xăng xong liền nghỉ ngơi ngay trong trấn rồi mới khoan thai khởi hành đến huyện Ngũ Sơn. Ra trấn chính là đường xi măng do Vệ Tây Lẫm bỏ tiền tu bổ, bề rộng chừng ba mét, dày chừng mười lăm centimet, do Vệ Tây Lẫm từng sắp xếp người giám sát, nguyên vật liệu đều được bảo đảm, vô cùng rắn chắc, dùng thêm tám hay mười năm cũng không thành vấn đề. Con đường này không chỉ mang đến ích lợi cho người huyện Ngũ Sơn, còn tạo phúc cho những huyện dọc đường khác. Ô tô chạy trên đất bằng rộng lớn, ngoài cửa sổ, mây như một nhúm bông gòn, trắng noãn mềm mại; trời xanh thẳm như một mảnh lụa biêng biếc; dãy núi xanh rì thì lại như dòng sông xanh lục. Hương thơm hoa dại bay vào mũi, cả gió núi cũng như lạnh và dễ chịu hơn bên ngoài. Hết thảy đều thuần túy, sạch sẽ như thế, làm lòng người rộng mở, thông suốt như thể cả linh hồn được gột rửa một lần. Do Vệ Tây Lẫm muốn chơi, Cố Duyên Tranh cho lắp bốn ống điện thoại vào xe. Lúc này, Vệ Tây Lẫm nhìn khung cảnh xinh đẹp ngoài cửa sổ, cầm ống điện thoại lên: "Cha mẹ, cha mẹ, mọi người thấy không? Bên ngoài thật đẹp." Hai tiếng cha, mẹ phía sau là để chỉ cha mẹ Cố Duyên Tranh.