Trong thư phòng, Thẩm Úc Tiều đang cố gắng nghiêm túc lại, muốn khôi phục trạng thái giống như buổi sáng. Nhưng làn sóng bình luận hoàn toàn không muốn như vậy, mọi người sôi nổi tỏ vẻ muốn người quay phim quay cận cảnh cái lỗ tai đỏ bừng của tổng giám đốc Thẩm, tốt nhất có thể buộc tổng giám đốc Thẩm nói một câu “Gần quá”, cho mọi người nghe thử giọng nói của tổng giám đốc Thẩm lúc thẹn thùng có bị run hay không. Nhưng mà hệ thống rác rưởi đang lấy lòng ký chủ nhà mình, đọc các bình luận đó trong ý thức Thẩm Úc Tiều, trong tai nghe được tiếng đạo diễn chỉ đạo người quay phim đang vây quanh tổng giám đốc Thẩm phải phóng gần hơn, vậy nên mỗi khi người đó muốn tìm đường chết, thì sẽ bị tổng giám đốc Thẩm ngẩng gương mặt lạnh lên dọa trở về. “Em vào đây.” Giọng nói vừa dứt, ảnh đế Lương trực tiếp đẩy cửa đi vào. Khuôn mặt lạnh của tổng giám đốc Thẩm lập tức dịu lại, anh ngẩng đầu lên, gật gật đầu về phía vị khách không mời. Ảnh đế Lương vừa vào cửa đã ngo người rục rịch nhưng thấy bảo bối nhà mình đang làm việc, thì lập tức từ bỏ ý định quấn lấy anh chơi xấu, tuy rằng tình cảm của hai người rất tốt, nhưng vẫn có thói quen cho đối phương một không gian riêng tư nhất định, hơn nữa… Bảo bối đã nhân nhượng tham gia chương trình cùng mình, sao có thể không biết xấu hổ kêu anh dừng công việc lại mà phối hợp với cậu? Huống chi, nụ hôn vừa nãy chắc chắn là nhiệm vụ của hệ thống… Tổng giám đốc Thẩm nhà mình ở phương diện ôm ấp hôn hít nâng cao chưa từng chịu thua, nhưng anh sẽ làm bộ không để bụng rồi rời đi, sau đó hết lần này đến lần khác mà ngoảnh đầu lại, nhìn cho đến khi mình chịu từ bỏ, lại ngẩng cái đầu nhỏ kiêu ngạo lên, cuối cùng bị mình ôm vào lòng. Dường như lần nào cũng như lần nấy, nhưng từ trước nay đến nay hai người đều không cảm thấy sến súa. Lương Trung Tuyền không phủ nhận trong lòng mình hy vọng có thể nhanh chóng làm sáng tỏ quan hệ của hai người, cứ bị mọi người nói anh không yêu mình thật sự rất khó chịu, nhưng điều kiện trước tiên để thay đổi nhận định của người khác là không được làm bảo bối nhà mình không thoải mái. Nhưng mà, cái hệ thống rác rưởi này không chỉ ép buộc bảo bối nhà mình làm việc không muốn làm, còn ngăn chặn một loạt các hành động nhỏ đáng yêu mình thích nhất nữa chứ! Đứng tại chỗ suy tư một hồi, Lương Trung Tuyền cầm lấy di động, gửi WeChat cho người đối diện. —— Lương Trung Tuyền: Bảo bối, nếu anh còn có việc thì hãy ở lại đây, em dẫn họ đi tham quan nhà mình một chút, sau đó nói chuyện tâm sự một lát, không cần anh ra mặt đâu. —— Lương Trung Tuyền: Sau khi anh xong việc, chúng ta lại đi ra ngoài tản bộ, được không? —— Lương Trung Tuyền: Ít ra cũng phải cho họ một chút tư liệu sống, nếu không phòng phát sóng trực tiếp của chúng ta sẽ không còn người xem đâu, chương trình bị tổn thất, tiền anh đầu tư phải làm sao bây giờ? —— Lương Trung Tuyền: Nếu anh đồng ý thì hãy chớp mắt, em sẽ dẫn máy quay ra ngoài. Điện thoại của Thẩm Úc Tiều bật chế độ tắt thông báo tin nhắn WeChat, bởi vậy, trong mắt người xem thì trong thư phòng của tổng giám đốc Thẩm, ảnh đế Lương chỉ đột nhiên vọt vào, đứng tại chỗ tự hỏi trong chốc lát, tiếp theo lại đột nhiên bắt đầu cúi đầu chơi điện thoại. Hành động gì đây? Người xem phát sóng trực tiếp trong một buổi sáng ngắn ngủn đã trải qua tình thế xoay qua xoay lại, ấn tượng đối với hai người hết lần này đến lần khác bị làm cho tan vỡ, đã đến mức không dám dễ dàng kết luận đang xảy ra chuyện gì. Trừ một số người nghĩ sao nói vậy, mọi người đều ở trong lòng yên lặng suy đoán hành vi không thể hiểu nổi của ảnh đế Lương. Nhưng tổng giám đốc Thẩm cũng không để ý những chuyện đó, anh thấy chồng vọt vào sau đó lại không để ý tới mình, trong lòng bắt đầu nín thở. Ảnh đế Lương gửi tin nhắn xong, ngẩng đầu lên, lại thấy bảo bối nhà mình hơi hơi chu cái miệng nhỏ, điện thoại thành thật bị đặt trong túi, hoàn toàn không có lấy ra. “Này, bảo… Anh, em vừa mới nhắn tin cho anh đó.” Sự ăn ý đã biến mất, Lương Trung Tuyền bị lật xe thở dài, giơ tay chỉ chỉ vào điện thoại của mình, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh tổng giám đốc Thẩm. Lúc này người quay phim và người xem mới phát hiện, sau bàn làm việc của tổng giám đốc Thẩm có hai cái ghế dựa, một cái là ghế xoay tổng giám đốc Thẩm đang ngồi, một cái khác không có lót đệm xốp, chỉ là ghế đẩu nhỏ cứng không có đồ tựa lưng, so với ghế tổng giám đốc Thẩm đang ngồi thì nhỏ hơn một vòng, Lương Trung Tuyền ngồi lên, vừa vặn có thể dựa đầu vào vai tổng giám đốc Thẩm. Trên thực tế, ảnh đế Lương cũng định làm như vậy, nhưng lại bị bàn tay của tổng giám đốc Thẩm ngăn cản: “Em muốn nói gì?” Cuộc trò chuyện lúc nãy đương nhiên không thể lọt ra bên ngoài, ảnh đế Lương lúng túng, tay lại không ngay ngắn thò vào trong túi tổng giám đốc Thẩm, móc điện thoại ra, dùng vân tay của mình mở khoá điện thoại. Người quay phim nghe nói ảnh đế Lương gửi tin nhắn cho tổng giám đốc Thẩm, thì biết đôi chồng chồng này có lời không tiện nói ra, cho nên anh ta lập tức chậm rãi di chuyển vị trí, dần dần vòng qua phía sau tổng giám đốc Thẩm, tính dừng ở cái bàn đối diện. Nhưng không ngờ ảnh đế Lương nhanh lại hành động như vậy, người quay phim đã đi về phía trước rồi, nhưng vẫn không cẩn thận quay được màn hình điện thoại của tổng giám đốc Thẩm. 【Ting, nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành, chỉ số tình cảm: + 10; Tổng chỉ số tình cảm: 28.】 Thẩm Úc Tiều ngạc nhiên nhìn về phía Lương Trung Tuyền, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, ai có thể nghĩ đến, điện thoại bị cậu lấy đi như thế này, nhiệm vụ làm anh đau đầu bấy lâu nay đột nhiên được hoàn thành! Anh cúi đầu, cái tay đang duỗi ra cũng dừng lại. Chỉ thấy trong tay ảnh đế Lương, điện thoại cao cấp của tổng giám đốc Thẩm đang mở giao diện của Tấn Giang, trên màn hình là phòng phát sóng trực tiếp “Ba bữa cẩu lương”, làn sóng bình luận gần như che hết toàn bộ màn hình. —— Ai có thể nói cho tôi biết vì sao vân tay ảnh đế Lương có thể mở khóa điện thoại của tổng giám đốc Thẩm không? —— Giờ phút này có một viên đường tôi không muốn ăn nhưng lại bị nhét vào miệng, tôi nghẹn sắp chết rồi. —— Có người nào nhìn thấy màn hình khoá của tổng giám đốc Thẩm không!!! —— Lầu trên, tôi có thấy, một miếng cẩu lương cỡ lớn a! —— Cái tay kia! Bức hình anh Lương hôn cái tay kia! Thật không dám giấu giếm đó là tay của tôi đó! —— Đánh tỉnh lầu trên, đó rõ ràng là tay của kim chủ nhà người ta. —— Tôi mặc kệ! Hôm nay tôi chính là fan CP của tổng giám đốc Thẩm và ảnh đế Lương! Màn hình khoá là ảnh chụp thần tiên, đường của chồng chồng chân chính là ngọt nhất! ——@Tổng giám đốc Thẩm, cầu ảnh chụp. >> —— cầu ảnh chụp +10086 …… Ảnh đế Lương một lời khó nói hết mà nhìn điện thoại trong tay, thấy sắc mặt của tổng giám đốc ở bên cạnh không tốt, cậu nhanh chóng an ủi cười cười, tiến đến bên tai tổng giám đốc Thẩm, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, họ không nhìn thấy đâu.” Nói xong cậu rời khỏi giao diện. Sau khi thoát ra, màn hình vẫn là một mảnh màu xanh lục, trên màn hình đang phát một video của một phòng phát sóng trực tiếp khác, làn sóng bình luận rõ ràng không nhiều bằng phòng phát sóng thứ ba, nhưng đối tượng phát sóng trực tiếp này lại vô cùng bắt mắt, lúc này Chung Phong đang ấn Tả Nguyệt Minh lên tường vây vào trong lòng, dịu dàng bá đạo hôn lên. Cặp chồng chồng: …  Lại thoát ra, tiếp đó là diễn viên Nguyễn Miên Miên có cái tên mềm như bông nhưng khuôn mặt hết sức mạnh mẽ, bế ảnh hậu có thân mình không mấy nhỏ xinh lên, điên cuồng xoay vòng vòng, gương mặt tươi cười của hai người làm ánh mặt trời cũng phải nhạt màu đôi phần. Lương Trung Tuyền: … Vì sao bảo bối đã xem phát sóng trực tiếp của bản thân, còn đi ăn đường của nhà người khác chứ? Tổng giám đốc Thẩm thấy ảnh đế Lương mang vẻ mặt ý vị sâu xa, trong nháy mắt thẹn quá hóa giận, giật điện thoại về, cúi đầu đánh chữ. Cùng lúc đó, điện thoại của ảnh đế Lương rung lên một chút, cậu không sốt ruột mở khóa, mà mở màn hình khóa lên, khoe khoang với người quay phim: “Xem màn hình khóa của tôi nè.” Sau lưng bỗng nhiên có một tia lạnh lẽo, ảnh đế Lương dự cảm mình sẽ bị đánh, vì thế nhanh chóng rút điện thoại về, bấm mở WeChat —— Bảo bối: Anh vô tình mở ra. Ảnh đế Lương: Phụt Ngay sau đó, khán giả phòng phát sóng trực tiếp lập tức nhìn thấy kim chủ bá đạo đã xé bỏ lớp ngụy trang dịu dàng, tay nắm chặt thành quyền, đấm liên tục vào minh tinh nhỏ nhà mình. Ảnh đế Lương bị đánh đến nỗi co ro thành một đống, vừa dựa gần bảo bối hơn vừa cười, dáng vẻ muốn kìm nén lại nhưng không được. Chờ đến khi tổng giám đốc Thẩm đánh đủ rồi, Lương Trung Tuyền mới tiếp tục gửi tin nhắn cho tổng giám đốc Thẩm —— Lương Trung Tuyền: Chờ sau này sẽ có phát lại, bảo bối anh cứ gấp gáp xem phát sóng trực tiếp của người ta làm gì? —— Thẩm Úc Tiều: Họ có việc để làm. Ở hai phòng phát sóng trực tiếp khác, Tô Anh và Nguyễn Miên Miên cùng nhau làm bữa sáng, trang điểm cho nhau, định ra ngoài đi dạo phố ca hát; mà ở phòng phát sóng trực tiếp đầu tiên, hôm nay Tả Nguyệt Minh có một buổi biểu diễn, Chung Phong làm người đại diện của cậu ta, giống như người lớn cưng chiều trẻ nhỏ, chọn quần áo cho cậu ta, giúp cậu ta xử lý tất cả các giao tiếp bên ngoài, tự xác nhận lịch trình, sắp xếp công việc, cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi thường xuyên hôn người yêu của mình. Hai cặp đôi còn lại đều có việc phải làm, chỉ có mình, chưa thương lượng phải làm gì, phải bối rối đi xử lý một ít tài liệu không vội, mà Lương Trung Tuyền thậm chí còn nghĩ tới biện pháp kì lạ như đưa người quay phim ra khỏi phòng. Cảm giác này vừa thấy đã không giống cảm giác tình cảm như người khác làm trong lòng Thẩm Úc Tiều không thoải mái, cho dù anh đưa ra đề nghị, anh lại không thể quyết định được. Không có cách nào, trong cuộc sống của anh, ngoài nhu cầu cần thiết là Lương Trung Tuyền, còn lại chỉ có làm việc không ngừng nghỉ. Ảnh đế Lương không rõ vì sao anh lại lo lắng, nên gửi tin nhắn: —— Lương Trung Tuyền: Anh đừng suy nghĩ quá, không phải chúng ta chưa từng có thời gian nghỉ làm ở nhà cùng nhau, giống như ngày thường là được, đừng quá để ý máy quay. —— Thẩm Úc Tiều: Anh không để ý máy quay, do em gợi đòn thêm mười lần thì có. —— Lương Trung Tuyền: Oa. Tổng giám đốc Thẩm bị cái “Oa” này dễ thương đến phải nhếch khóe miệng, bắt đầu nghĩ về hoạt động ở nhà của hai người khi nghỉ phép lúc không có máy quay. Đầu tiên mình thức dậy, chờ Lương Trung Tuyền tỉnh ngủ, cuối cùng không có kiên nhẫn, đi gọi người dậy, lại bị ảnh đế Lương nửa tỉnh nửa mê túm vào ổ chăn, bắt ngủ tiếp. Cái từ ngủ này có khi là động từ, có khi là danh từ. Sau đó thức dậy thì dính lấy nhau xem TV, sau đó lại làm. Một ngày cứ trôi qua như vậy. Nếu ngày hôm sau cũng được nghỉ, vậy thì sẽ càng làm nhiều hơn. Cho dù là đi du lịch, đơn giản cũng chỉ có ra ngoài đi dạo, sau đó làm trong khách sạn. Nói tóm lại, chính là làm không ngừng nghỉ. Lúc này Thẩm Úc Tiều mới phát hiện cuộc sống của mình quá mức xuất sắc, anh ngẩng đầu nhìn về phía ảnh đế Lương cũng chìm vào hồi ức, hai người cùng trao đổi ánh mắt với nhau. Hai người đồng bộ cúi đầu, gửi tin nhắn cho đối phương —— Thẩm Úc Tiều: Em đúng là cầm thú. —— Lương Trung Tuyền: Bảo bối nhà em đúng là yêu tinh nhỏ mê người. Thẩm Úc Tiều lại ngẩng đầu lên, không bằng lòng oán trách nhìn chằm chằm ảnh đế Lương, nhưng trong mắt không che giấu được ý cười. Giờ phút này ảnh đế Lương cũng không rối rắm chuyện hệ thống nữa, cậu quăng cho tổng giám đốc Thẩm một cái liếc mắt đưa tình mê hoặc chúng sinh, sau đó lặng lẽ chỉ vào phòng ngủ trên lầu. Tổng giám đốc Thẩm nhìn da mặt dày của cậu, ghét bỏ mà đẩy ra, nhíu đôi mày đẹp lại, dùng ngón trỏ gõ gõ điện thoại đang phát sóng trực tiếp ở Thượng Hải. Tuy rằng rất muốn, nhưng Lương Trung Tuyền còn không đến mức phát rồ làm trước mặt mười mấy vạn fans, nhưng mà ghẹo bảo bối nhà mình thì không thể dừng được, cậu thở dài lắc lắc đầu, gửi tin nhắn cho tổng giám đốc Thẩm. —— Lương Trung Tuyền: Bảo bối anh tham ăn thật, mới hai mươi bốn tiếng đồng hồ, em đút anh không no nổi. Giây tiếp theo, ảnh đế Lương anh tuấn phong lưu lại một lần nữa bị đánh. Mà người xem phát sóng trực tiếp cũng ngu theo. —— Hai người có dám dùng miệng nói chuyện hay không?.