Hệ Thống Quỷ Đạo Chi Chủ

Chương 42 : Doạ ngất

Mỗi một ngày, bãi tha ma đều sẽ xuất hiện thêm "những gương mặt mới". Bọn họ phần lớn đều là nô bộc trong các gia tộc, hay bình dân nghèo không có tiền hậu táng. Mà những thi thể trong bãi tha ma này, bởi vì bị sói hoang cắn xé, nên đại đa số đều là toái thi, tay chân không lành lặn. Lăng Phàm vừa đi tới, liền đã bắt gặp năm đầu sói hoang đang gặm cắn một cỗ thi thể. Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của hắn, đàn sói liền nâng đầu nhìn sang, đôi mắt ở trong bóng đêm phát ra lục quang. Hướng về phía hắn gầm gừ, một con sói tương đối to lớn còn ngẩng đầu hú lên. Nghe thấy tiếng hú của con sói đầu đàn, đám chó sói liền cùng nhau tấn công tới. So với thịt thối, bọn chúng lại càng ưa thích huyết nhục tươi mới hơn. Bầy sói này cũng chỉ là dã thú vô cùng bình thường mà thôi. Lăng Phàm bắt lấy yêu đao, liền trực tiếp đem chúng chém thành thịt vụn. Ngay cả vị trí cũng không cần di chuyển mảy may. Lăng Phàm vẩy vẩy yêu đao trong tay, đem vết máu bên trên cho giũ sạch xuống đất. Sau đó mới đem nó nhét vào vỏ, cất về trong giới chỉ. Bản thân lại tiếp tục tiến về trước. Với tu vi hiện tại của Lăng Phàm, nhiều nhất chỉ có thể điều khiển được mười đầu quỷ nô khoảng chừng. Thực lực cũng không thể vượt qua Uẩn khí cảnh tầng 5. Trước hết, hắn đem Triệu Âm Phù cắm vào trên mặt đất. Bắt đầu ngưng thần, điều khiển âm khí bên trong dẫn xuất ra ngoài. Chui vào trong mi tâm của mười bộ thi thể tương đối hoàn chỉnh ở bãi tha ma này, tại trên trán của chúng tạo ra một cái tử sắc ấn ký. Ấn ký này chính là khế ước chủ tớ, chứng tỏ đám quỷ nô này sẽ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn, vĩnh viễn đều không thể làm trái. Sau đó, tâm niệm của Lăng Phàm khẽ động, mười đầu quỷ nô kia cũng mở mắt ra. Đôi mắt của chúng đỏ ngầu như huyết sắc, không chứa một tia cảm tình. Chỉ có thể theo bản năng làm việc giống như dã thú. Dưới sự điều khiển của Lăng Phàm, đám quỷ nô này liền vui vẻ "dùng bữa tối". Cắn nuốt toái thi vụn vỡ của đàn sói ban nãy. Trong đó, một đầu quỷ nô chỉ có một cánh tay, trông dáng ăn vô cùng "buồn cười". Đương nhiên, "buồn cười" ở đây, cũng chỉ là ở trong mắt của Lăng Phàm mà thôi. Quỷ nô sau khi thôn phệ huyết nhục và linh hồn, thực lực sẽ có thể tăng lên trên diện rộng. Thuế biến trở thành quỷ binh, quỷ tướng, quỷ vương,...các loại. "Cẩn thận một chút." Nhìn thấy một cái tiểu nữ hài bởi vì thiếu một chân mà suýt chút nữa té ngã. Lăng Phàm liền vội vàng đem nó bắt lấy, không cho ngã xuống. Sau đó, Lăng Phàm lại bắt đầu ở bên trong bãi tha ma nhặt tới một đám tàn chi gãy nát, dùng kim thâu chấp vá lại cho mười cái quỷ nô của mình. Mặc dù bình thường Lăng Phàm nhìn xem có phần giống với phần tử bạo lực. Nhưng lúc vá thi, tú kỹ lại vô cùng tinh tế, xuất hiện một cỗ ôn nhu không hợp với khí chất của hắn. Một lúc lâu sau, Lăng Phàm mới đem đám quỷ nô này thu vào trong Triệu Âm Kỳ. Bản thân lại lên đường trở về Lâm gia, bởi vì trời cũng đã sắp sáng. Vừa leo khỏi tường, Lăng Phàm liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc cùng với hai bộ thi thể đã sớm lạnh cóng kia. Hắn không hoảng không hốt bước tới xem một chút. Sau đó, mới phát hiện ra được trong viện của mình không biết vì sao đã nằm ngổn ngang toàn rắn là rắn. Lăng Phàm cố nén cảm giác chán ghét, lật xem thi thể của từng người. Rất nhanh liền nhận ra thân phận của bọn họ. "Đệ đệ thân ái, đây cũng là kiệt tác của ngươi đi?" Lăng Phàm tức giận hừ lạnh. Khóe miệng trực câu, đem mười đầu quỷ nô thả ra ngoài. Tay lại vớ lấy bao tải nằm trong góc. - -------------------------- Đông viện. Lâm Hạo Thiên lười nhác vươn vai, chậm chạp mở mắt ra. Đêm qua, hắn làm một giấc mơ vô cùng đẹp. Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi gần chết của Lăng Phàm khi phát hiện ra đám rắn kia. Hắn vén chăn, muốn từ trên giường đứng dậy. Nhưng rất nhanh, động tác của hắn liền cứng đờ lại. Bởi vì cổ chân của hắn giống như vừa mới bị vật gì đó bò qua, cảm xúc trơn nhẵn, lạnh lẽo đó, khiến hắn tức khắc tỉnh cả ngủ. Chỉ thấy, trên giường của hắn không biết từ khi nào đã bò đầy hắc sắc tiểu xà. Chúng có nằm trên ngực hắn, trên chân, thậm chí còn có một đầu sắp sửa quấn quanh cổ của hắn! "A!!!Rắn, rắn!!!" Lâm Hạo Thiên gào lên, dùng sức đem tất cả rắn ở trên người mình tháo xuống. Ba chân bốn cẳng nhanh chóng bò về phía cửa lớn, lung lay đem cửa mở ra. Nhưng là, thứ đập vào mắt, lại khiến con ngươi của Lâm Hạo Thiên lập tức co rụt lại. Đờ đẫn nhìn xem chúng. Ngay cả tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra liền đã trực tiếp ngã xuống đất, ngất đi. Chỉ thấy, trước cửa phòng của hắn cư nhiên lại treo ngược hai cái cá nhân. Trên người của bọn họ đều bị tiên huyết nhuốm đỏ, hai mắt trừng to to nhìn vào trong phòng. Máu tươi theo tóc từng giọt, từng giọt một rơi xuống mặt đất, đọng thành một vũng huyết thủy.