Việc này di truyền từ cha anh à không phải nói là từ những người đàn ông trong nhà anh. Nhà của anh có thể nói là một cái nhà “ trọng nữ khinh nam” chính hiệu. cho dù là con trai ruột nhưng so với con dâu thì cái móng tay hay sợi tóc cũng chẳng bằng. Cô: “ không cần…” Anh: “ tất cả…” Cô: “ không cần…” Anh: “ tất cả…” Hai người cứ cãi nhau cho tới lúc to tiếng mọi người đều nghe thấy được. MC đứng ra hòa giải thì bị hai người ăn ý nói một câu: “ CÚT…” Một lần khác nữa anh và cô được mời tham gia một chương trình thực tế, hai người ngồi gần nhau không biết đã nói cái gì mà bắt đầu cãi nhau ...đây là trong mắt người ngoài. Sự thật thì là anh đang hỏi cô bữa tối muốn ăn gì. Anh hỏi: “ Tiểu Nhiên lát nữa em muốn ăn cái gì…” Cô trả lời: “ em muốn ăn lẩu…” Anh không đồng ý nói: “ không được… mấy ngày nay em bị nóng trong người… không nên ăn lẩu… ăn không tốt cho sức khỏe…” Cô nhỏ giọng: “ em không sao rồi…” Anh: “ không được…” Cô : “ không sao…” Anh: “ không được…” Cô : “ không sao…” Hai người lại tranh cãi đến lúc to tiếng. những vị nghệ sỹ bên cạnh đứng ra khuyên giải thì bị hai người vứt cho một ánh mắt lạnh lẽo… Và bài học rút ra được cho các đồng nghiệp nghệ sỹ, MC và tất cả mọi người là: khi hai người này đang cãi nhau hoặc chỉ phóng một ánh mắt lạnh về phía nhau… thì tuyệt đối không được xen vào… không thì tự rước họa vào thân… Ngày hôm sau ở công ty quản lý của cô. An Na nhìn cô chơi điện thoại hỏi: “ hôm qua mua nhiều đồ không..” Cô nhìn điện thoại mà trả lời” “ bình thường…” An An : “ bình thường… rõ ràng trong ảnh túi treo đầy người không cầm nổi nữa mà…” Cô nhìn An An nói: “ em đang thực hiện ước mơ làm Ngôn phá sản…” An Na: “ em từ bỏ ý định đi… em tiêu mấy trăm năm cũng không hết được tiền của anh ta đâu…” An An: “ mấy năm nay mỗi lần giảnh dỗi là em lại kéo hắn đi mua sắm… mà mỗi lần mua sắm của em ít thì cũng đến cả mấy triệu tệ nhiều thì lên đến cả trục triệu… lúc em cao hứng thì lên cả trăm triệu… mà tài sải anh ta vẫn như cái núi…. Em tiếu nhiều như thế cũng chỉ là ngàn trâu mát một cọng lông mà thôi…” Cô liếc séo hai người: “… đừng có phá hủy ước mơ nho nhỏ này của em chứ…” An Na: “….” An An: “… Ước mơ nho nhỏ… rõ dàng là ước mơ khủng bố thì có… cái này rõ dàng là bất khả thi… ” Cô quyết định im lặng.