Hệ thống nhiệm vụ: cửu cửu công lược thôi nào!!!

Chương 112 : Thái hậu nương nương tại thượng 17

Khi màn đêm buông xuống… Tại phủ nhiếp chính vương. Nàng và Thu Nhi mặc đồ đen đeo mặt nạ đến phòng của Sở Ngọc. Thu Nhi nhìn nàng khẩu hình: Tiểu Thư… em vào trước… khiến Sở Ngọc mất sức chiến đấu rồi cho người vào sau được chứ ạ… Nàng gật đầu. Thu Nhi đi vào trong… chỉ một lúc sau đã có tín hiệu muốn nàng bước vào… Nàng đi vào trong… thì thấy Sở Ngọc không có sức lực mà nằm dưới mặt đất, Thu Nhi thì đứng bên cạnh. Sở Ngọc nhìn nàng đi đến khó khăn mà lên tiếng: “Các ngươi là ai… muốn gì ở ta…” Nàng cúi người nhìn Sở Ngọc, nâng cằm nàng ta lên: “Thuốc giải… thốc giải độc của độc trong người tiểu thế tử Cung hầu phủ…” Sở Ngọc giật mình: “… Các ngươi là người của Cung hầu phủ…” Nàng: “Phải… nên ta khuyên ngươi lên nhanh trong giao ra… không thì đừng có trách…” Sở Ngọc ngược lại không sợ mà lạnh lùng nói: “Các ngươi có thể làm gì được ta… đừng quên… đây là Ngiếp Chính vương phủ mà ta là nhiếp chính vương phi… chờ đó đi lát nữa sẽ có người đến mà thôi… các ngươi sẽ xong đời…” Chưa đợi nàng lên tiếng Thu Nhi đã rút dao găm ra kề sát vào mặt của Sở Ngọc, mặt Sở Ngọc xuất hiện vết thương… bắt đầu chảy máu. “Thế… trước khi người đến bọn ta giết ngươi thì sao… không giết ngươi thì dễ dãi cho ngươi quá… khuôn mặt của ngươi không tồi… hay là ta hủy dung của ngươi rồi cho ngươi chút thốc độc mà vừa mới chế tạo được chứ… ta đảm bảo thật sự là thiên đường…” Sở Ngọc run người một cái nhưng nhanh tróng lấy lại chấn tĩnh mà nhìn nàng: “Ta có một câu hỏi… ngươi có thể trả lời được chứ…” Nàng hỏi nghi hoặc nhìn Sở Ngọc, trầm ngâm một chút rồi nói: “Được… nếu ta trong phạm vị ta có thể trả lời…” Sở Ngọc: “Ngươi… Ngươi là người đã sinh ra Cung Nhiệm, tiểu Thế tử đúng không…” Cặp mày thanh tú của nàng nhíu lại… lạnh lùng: “... Ngươi có ý gì…” Sở Ngọc cười một tiếng: “Xem biểu biện của ngươi… thì lời ta nói có vẻ là đùng rồi… đừng ngạc nhiện như thế… thứ ta biết tuy không phải nhiều.. nhưng cũng đủ… Tiểu thế tử Cung Nhiệm kia… là con của vương gia… ” Nàng và Thu Thi lần lượt chấn động. Nàng đoạt lấy dao trên tay Thu Nhi… kề sát vào cổ của Sở Ngọc, toàn thân tỏa ra sát khí nói: “Làm sao ngươi biết được…” Sở Ngọc: “Làm sao ta biết được không quan trọng… hơn nữa quan trong chính là… vương gia cũng biết điều này… ngài thì cực kì, cực kì… chán ghét đứa bé này… ngài không chấp nhận nó… không muốn nó tồn tại… ngài biết ta hạ độc, ngài biết tất cả, biết mọi thứ… thật ra thì… chính ngài là người ra lệnh cho ta hạ độc… nói chính xác thì… ngài muốn đứa trẻ đó chết…” Rồi bật cười một cách điên dại: ta không có được thì đừng hòng ai có được… ngài ấy yêu ngươi… ta sẽ khiến ngươi hận ngài ấy… hận ngài ấy thấu xương… hai người tuyệt đối không thể nào đến với nhau… hai người sẽ đấu đá, tự giết lẫn nhau… hai người sẽ hận lẫn nhau… hận nhau cho đến chết… sẽ sống trong sự thù hận suốt đời…